Edit: Min
Cảnh Dương mới vừa trở lại Mooney gia, liền nhìn thấy Firth lại đứng ở trên hành lang trừng hắn, nghĩ thầm tôi rời đi mấy tháng không có trêu chọc gì tới anh, cũng không có chọc tới Kerika, nếu anh muốn gây sự với tôi, đừng trách tôi nói lời khó nghe.
“Cậu có nhớ rõ thân phận của mình là gì không?” Firth trừng mắt chất vấn hắn.
Cảnh Dương không thể hiểu nổi nhìn anh ta “Thân phận của tôi là gì chứ? Tôi đúng là không nhớ rõ, anh nói thử xem.”
“Cậu là người đã có hôn ước, lại đơn độc đi với người đàn ông khác ra ngoài lâu như vậy, cũng không gọi về nhà được một cuộc, còn không biết kiểm điểm lại mình. Cho dù Hewaxi là thầy của cậu, cậu cũng không biết cái gì gọi là tránh bị gièm pha hay sao?.”
“Kiểm điểm? Gièm pha?” Cảnh Dương cảm thấy lời này từ anh ta nói ra thật là đặc biệt mắc cười, hỏi ngược lại “Anh có tư cách gì mà dạy dỗ tôi, lại có tư cách gì mà tới yêu cầu tôi?”
“Bởi vì tôi là vị hôn phu của cậu, tôi đương nhiên là có tư cách này!” Firth lớn tiếng nói.
“Anh đừng có làm tôi ghê tởm!” Cảnh Dương cả giận nói “Không phải lúc trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi hay sao, hôn ước của anh và tôi hủy bỏ, đừng có đi rêu rao khắp nơi tự xưng là vị hôn phu của tôi, bởi vì anh không phải, anh cũng không xứng.”
Firth xanh cả mặt, tức giận đến nói không ra lời.
Cảnh Dương tiếp tục nói “Chính anh cùng Kerika ôm ôm ấp ấp, tình chàng ý thiếp, tại sao không cảm thấy hành vi của mình là không biết kiềm chế? Các người ở trước mặt công chúng biểu hiện thân mật, tại sao lại không cảm thấy sẽ bị gièm pha, hả? Bây giờ tôi đã hủy bỏ hôn ước như các người mong muốn rồi, thế mà anh còn có mặt mũi tới chỉ trích tôi, anh lấy tự tin ở đâu ra vậy, còn dùng tiêu chuẩn kép với tôi? Ở chung một nhà với các người, mỗi giây mỗi phút đều làm tôi cảm thấy ghê tởm chết đi được.”
Cảnh Dương kéo vali xoay người xuống lầu, Susan nghe được tiếng cãi vã chạy lên lầu muốn ngăn hắn lại “Ivey, con vừa mới trở về bây giờ lại muốn đi đâu?”
“Tôi về nhà của mình!” Cảnh Dương né tránh Susan, nhanh chóng chạy xuống.
“Ivey…….” Susan không thể ngăn được hắn, nghe hắn nói muốn về nhà của mình, nghĩ nhà ở cách vách cũng không có xa, cũng không đuổi theo, bà ta đi đến trước mặt Firth, nhìn anh ta nói “Không phải mẹ đã nói với con rất tốt hay sao? Kêu con ở chung với nó cho tốt, nó vừa về con đã cãi nhau với nó, nếu nó thật sự tức giận không về nữa, nhà chúng ta liền xong đời con có biết hay không?”
Trong khoảng thời gian mà Cảnh Dương rời đi, Susan tận tình khuyên nhủ Firth thật lâu, vì Mooney gia không phá sản, cũng vì Kerika có thể tiếp tục học đàn, kêu anh ta bằng bất cứ giá nào cũng phải ở chung với Cảnh Dương cho tốt, làm Cảnh Dương hồi tâm chuyển ý chịu kết hôn với anh ta.
Firth đem lời Susan nói nghe lọt, muốn thử cùng Cảnh Dương ở chung thật tốt, nhưng khi anh ta quyết định muốn thử đối xử tốt với hắn, hắn lại cùng một nam nhân khác đi mấy tháng liền, một cuộc điện thoại cũng không gọi về, sao anh ta có thể không tức giận cho được.
Susan thấy con trai bị chọc tức sắc mặt khó coi, lập tức liền đau lòng, nắm tay anh ta nhỏ giọng an ủi “Vì Mooney gia, con ráng nhẫn nại một chút, chiều chuộng Ivey một chút, chuyện khác, chờ hai đứa kết hôn lại nói.”
Cảnh Dương vừa lúc không muốn ở nhà của Mooney gia, lợi dụng cơ hội cãi nhau với Firth chạy về Dil gia ở, hắn cũng tự do hơn.
Mỗi dịp cuối năm, học viện Cherti đều tổ chức một cuộc thi âm nhạc quy mô lớn, có tên là Giải thi đấu âm nhạc Cherti. Cuộc thi này xét ở góc độ thế giới mà nói rất có trọng lượng, thuộc về trình độ thi đấu đặc biệt cao.
Hạng nhất của các hạng mục thi đấu chẳng những nhận được tiền thưởng khổng lồ, còn được miễn học phí một năm, ảnh chụp cũng sẽ được treo trên tường vinh danh của học viện tròn một năm. Nếu bốn năm liên tiếp đạt được hạng nhất, ảnh chụp sẽ được treo vĩnh viễn trên tường vinh danh, từ khi học thành lập tới nay đã mấy trăm năm, chỉ có ảnh chụp của năm người được treo vĩnh viễn, Hewaxi là một trong số đó.
Tuy rằng cuộc thi âm nhạc Cherti chỉ giới hạn cho học sinh của học viện, nhưng là một nơi đào tạo và giảng dạy mang tầm thế giới, học sinh ở đây tất nhiên cũng là ưu tú cấp thế giới.
Vòng chung kết học viện sẽ bán vé cho bên ngoài, muốn ngồi trong một ngàn người trong thính phòng xem thi đấu, một vé cũng khó mà mua được. Người có thể vào, ngoại trừ các nhà âm nhạc nổi tiếng nhận lời mới đến làm khảo, thì chính là những người có tiền am hiểu âm nhạc không phú thì quý.
Kerika lấy thành tích hạng ba của học sinh bình thường tiến vào vòng chung kết. Một nhà ba người Mooney gia cũng tới xem thi đấu, còn đang chờ trong đại sảnh với Kerika, cổ vũ cậu ta phải thể hiện cho tốt, tranh thủ lấy được thứ hạng. Nếu cậu ta có thể dưới tình huống không phải là học sinh đặc quyền lọt vào được ba hạng đầu, vậy cậu ta cũng có cơ hội trở thành học sinh đặc quyền của danh sư, Mooney gia nếu có hai học sinh đặc quyền, đây là việc vinh quang cỡ nào chứ.
Kerika không ngừng bị vợ chồng Mooney gây áp lực, cậu ta vẫn mỉm cười, tỏ vẻ mình nhất định sẽ cố gắng phát huy thật tốt.
Vợ chồng Mooney muốn nhân cơ hội này gặp Cảnh Dương một lần, biểu hiện sự quan tâm của bọn họ một chút, chỉ là nhìn vài vòng trong đại sảnh cũng không thấy Cảnh Dương đâu.
Còn đang nghi hoặc thi đấu sắp bắt đầu rồi, sao hắn còn chưa tới, liền thấy hắn cùng Hewaxi đi tới trong vòng vây của vệ sĩ. Vợ chồng Mooney còn chưa kịp đi lên bắt chuyện, bọn họ đã trực tiếp đi thẳng vào phòng dành cho khách quý.
Tư thế cùng sự phô trương kia, đừng nói là học sinh bình thường, ngay cả học sinh đặc quyền của danh sư khác cũng không có. Vợ chồng Mooney tâm trạng rất phức tạp, bọn không biết có nên vui mừng hay không. Nếu như Ivey có được sự trợ giúp của Hewaxi cũng trở thành sự giúp của Mooney gia, bọn họ khẳng định sẽ rất vui vẻ. Nhưng nếu Ivey bởi vì được Hewaxi trợ giúp liền chướng mắt Frith, bọn họ liền vui không nổi.
Đồng dạng tâm trạng phức tạp còn có Firth và Kerika, Firth không rõ bây giờ tình cảm của mình đối với Ivey rốt cuộc cái gì. Còn Kerika lại là tâm trạng ghen ghét, giống như núi lửa sắp phun trào.
Trước khi một nhà Mooney muốn đi tới thính phòng xem thi đấu, Kerika lặng lẽ giữ chặt Firth, nhìn anh ta nói “Nếu lần này em tiến vào ba hạng đầu, anh có thể đáp ứng một nguyện vọng của em không?”
Nếu là trước kia, Firth đương nhiên là lập tức liền đồng ý, bây giờ anh ta lại do dự, suy nghĩ trong chốc lát nói “Chỉ cần là việc anh có thể làm được, anh đều sẽ đáp ứng em.”
Firth do dự đâm một nhát làm Kerika thương tâm, trong khoảng thời gian này, cậu ta vẫn luôn đang an ủi chính mình, Firth là vì Mooney gia mới không thể không thỏa hiệp, cũng không phải thật sự thay lòng đổi dạ, trong lòng anh ta vẫn chỉ có một mình cậu ta. Nhưng Firth biến hóa càng ngày càng rõ ràng, cậu ta đã không còn cách nào an ủi mình được nữa. Cậu ta dùng thời gian gần mười năm, hao hết tâm tư mới có thể đem Frith kéo về phía mình, Ivey chỉ dùng mấy tháng mà có thể kéo Frith về lại sao?
Vậy đến tột cùng cậu ta đang tính cái gì? Mấy năm nay cậu ta nỗ lực như vậy là vì cái gì? Cậu ta không thể từ bỏ dễ dàng như vậy, cậu ta vẫn có cơ hội, tất cả còn chưa tới nông nỗi không thể cứu vãn. Chỉ cần giống như trước đây, thể hiện cậu ta mạnh hơn Ivey, có giá trị hơn Ivey là được.
Lần thi đấu này, hy vọng ông trời có thể chiếu cố cậu ta, để cậu có thể giống lần trước phát huy vượt xa người thường, để cậu ta có thể thuận lợi lọt vào ba hạng đầu, trở thành học sinh đặc quyền của danh sư, đạp Ivey xuống…….
Cảnh Dương ngồi trên đùi Hewaxi, chống tay lên ngực y cùng y hôn môi, đầu lưỡi hắn bị y dùng sức liếʍ ʍúŧ, cảm giác tê dại làm tâm ngứa đến run rẩy.
Hewaxi là giám khảo của vòng chung kết, y không thể luôn cùng hắn ở trong phòng nghỉ, thấy thời gian không sai biệt lắm, cúi đầu dùng sức hôn lên chỗ vạt áo bị mở ra trên ngực một cái, sau đó giúp Cảnh Dương cài lại khuy áo, đem hắn đặt ở trên sô pha, xoa đầu hắn nói “Đừng khẩn trương, cứ phát huy như bình thường là được.”
“Ừm.” Cảnh Dương ôm cổ y, ở ngoài miệng y lại hôn một cái mới buông ra hắn nói “Anh mau đi đi, thi đấu sắp bắt đầu rồi.”
Trong thính phòng diễn ra thi đấu đã ngồi đầy người, Mooney gia vẫn là lấy quan hệ mới mua được chỗ ngồi. Mấy thí sinh trước ai cũng thể hiện không tệ, không hổ là học sinh có thể tiến vào vòng chung kết, trình độ đều rất cao. Khi nhìn thấy Kerika lên sân khấu, bọn họ không khỏi mong đợi Kerika sẽ phát huy thật tốt.
Bản mà Kerika muốn chơi chính là 《 Shauda 》 cùng 《 hồ Nicell 》, hai bản này đều thiên về thể hiện kỹ năng, là hai bản mà cậu ta tương đối am hiểu.
Sau khi Kerika đàn xong cả hai bản, tuy rằng nghe cũng rất tốt, nhưng so với những người trước thì không có gì đặc biệt. Kỹ năng mà cậu ta thể hiện thật ra cũng không tệ lắm, chỉ là tình cảm trong bản nhạc không truyền tải được hết cho người nghe. Bên trong đông đảo thí sinh ưu tú thì cậu ta chẳng có ảnh hưởng gì nhiều cả.
Cái này làm cho vợ chồng Mooney có chút thất vọng, bọn họ biết Kerika mỗi ngày đều tốn rất nhiều thời gian để tập luyện, lúc ở nhà nghe cậu ta tập luyện cảm thấy cậu ta đã đàn vô cùng tốt, nhưng khi so sánh với những người khác, giống như lấy bất kỳ một học sinh nào trong học viện trình độ đều có thể cao hơn cậu ta.
Kerika không giống như ước nguyện phát huy vượt xa bình thường, lọt vào ba hạng đầu là không có khả năng. Bây giờ cậu ta chỉ hy vọng Cảnh Dương sẽ mắc lỗi, xếp phía sau cậu ta....
Sau khi Cảnh Dương lên sân khấu, cùng Hewaxi ngồi ở vị trí giám khảo liếc mắt một cái, tuy rằng chỉ liếc nhanh qua, nhưng Cảnh Dương vẫn có thể thấy được ý cười và sự cổ vũ trong mắt của y.
Bản đầu tiên mà Cảnh Dương đánh là《 ánh trăng rừng rậm 》của Hewaxi, vốn dĩ hắn đã thích bản nhạc này, sau khi Hewaxi đưa hắn đi trải nghiệm ở rừng rậm, hắn càng thích hơn nữa.
Rừng rậm trong đêm đen rất an tĩnh, tràn ngập cảm giác thần bí. Ở chỗ này, một tiếng động nhỏ thôi đều sẽ vô cùng rõ ràng, các con vật đều ngủ, ánh trăng trắng muốt rọi xuống khu rừng, vừa hài hoà lại mỹ lệ.
Bản nhạc này tràn đầy thần bí mỹ cảm, dụ dỗ lòng người suy nghĩ muốn tìm tòi đến cuối cùng. Rừng rậm trong đêm đen vốn nên nguy hiểm đáng sợ, chỉ là ánh trăng thánh khiết kia chẳng những có thể trấn an lòng người, còn làm người khác có dũng khí đi thăm dò mạo hiểm.
Các khán giả phảng phất từ trong âm nhạc cảm nhận được ánh trăng thánh khiết kia đang bao phủ ở trên người Cảnh Dương, chiếu sáng làn da trắng tinh cùng oánh nhuận của hắn, làm hắn nhìn qua vô cùng cao quý.
Bản thứ hai mà Cảnh Dương đàn là 《 Hải Dương 》 của James Long, cũng chính là thầy dạy dàn piano của Hewaxi.
Tiết tấu của tiếng đàn chuyển biến thành mạnh mẽ thanh thoát, các khán giả nhịn không được nở nụ cười, đây là cảnh tượng ánh mặt trời lúc bình minh, trong đó còn mang theo âm thanh sóng biển nổi lên cuồn cuộn cùng tiếng đàn chim hải âu bay qua biển lớn.
Trong lòng vợ chồng Mooney cảm thấy chấn động, đứa nhỏ mà bọn họ đều coi là không có tài năng gì, lại có thể đàn ra một bản nhạc rung động lòng người, kỹ năng có độ khó cao lại có thể thể hiện một cách nhuần nhuyễn như vậy. Giờ phút này bọn họ mới có thể hiểu được, khó trách Ivey có thể trở thành học sinh của Hewaxi, khó trách Ivey có thể được Hewaxi coi trọng như vậy, tất cả đều không phải dựa vào may mắn mà là dựa vào thiên phú và kỹ năng thành thạo này.
Người am hiểu âm nhạc luôn theo bản năng tìm kiếm lỗi sai của người chơi đàn, nhưng Cảnh Dương chơi đàn sẽ làm người khác quên đi đúng sai, toàn tâm toàn ý thưởng thụ mỹ diệu bên trong tiếng đàn.
Nếu nói vừa rồi là ánh trăng thánh khiết, vậy giờ phút này là kim sắc hào quang, các khán giả giống như xuất hiện ảo giác, phảng phất nhìn thấy có hàng ngàn tia sáng chói mắt đang toả ra bốn phía sau lưng của Cảnh Dương, nhìn hắn như một vị hoàng tử của ánh sáng.
Hoặc là nói, hắn là đứa con của thần mặt trời và thần mặt trăng, hắn chẳng những kế thừa sự thánh khiết của thần mặt trăng, còn kế thừa sự loá mắt và hình tượng quang huy của thần mặt trời. Hắn như một người không thể chạm tới, khiến cho người khác không thể khinh nhờn.
Tiếng vỗ tay như sấm vang vọng cả thính phòng, nếu đây không phải là cuộc thi đấu mà là buổi diễn tấu của riêng Cảnh Dương, khán giả nhất định sẽ đồng thanh kêu hắn ở lại sân khấu, đàn thêm một bản nhạc nữa.
Kết quả cho điểm của năm vị giám khảo chính cùng 30 vị bình thẩm đoàn, Cảnh Dương lại lấy được hạng nhất là không thể nghi ngờ.
Hewaxi tự mình trao giải thưởng cho Cảnh Dương, lúc hai người nắm tay nhìn nhau cười, trong mắt lẫn nhau đều có vô hạn triền miên. Bọn họ dùng ánh mắt trao đổi, một người nói thầy ơi em làm được rồi, một người lại nói tôi rất tự hào về em.
……………………
Hai người đương nhiên là không thể thiếu lén lút chúc mừng, Cảnh Dương say ngã vào trong lòng ngực Hewaxi, bị cởi hết cũng không biết.
Hewaxi gắt gao ôm người trong lòng ngực, vuốt ve hắn, chiếm hữu hắn, xác định hắn đang ở trong lòng ngực mình, xác định hắn là thuộc về chính mình. Nghĩ đến biểu hiện hôm nay của hắn khi chơi đàn, lại cúi đầu nhìn gương mặt hắn dựa vào ngực mình ngây thơ ngủ, trong lòng Hewaxi cảm thấy vô cùng mềm mại, đột nhiên có linh cảm.
Từ bên trong ngăn kéo mép giường lấy ra giấy viết, ôm người trong lòng ngực, nhanh chóng ghi lại linh cảm đột nhiên thoáng xuất hiện.
Liên tục không ngừng viết vài tờ giấy nhạc phổ, chân trời đã nổi lên ánh sáng nhạt, cúi đầu ở trên đôi môi hồng nhuận mê người kia hôn vài cái, hôn đến người trong lòng phát ra rêи ɾỉ bất mãn, y mới cười khẽ nói “Ngủ phải mơ đẹp, trong mơ cũng nhớ đến tôi, tôi yêu em, hoàng tử nhỏ của tôi.”
Kết thúc cuộc thi, ảnh chụp của Cảnh Dương được treo lên tường vinh danh, dưới sự yêu cầu của Hewaxi, ảnh của Cảnh Dương liền được treo bên cạnh ảnh chụp của y. Hai người đều mặc trang phục chỉnh tề, một người đứng cạnh cây đàn piano màu đen, một người đứng cạnh cây đàn piano màu trắng, nhìn qua rất giống ảnh kết hôn.
Ảnh chụp của Cảnh Dương được treo tròn một năm, về phần ba năm sau này có được treo tiếp hay không, có được treo vĩnh viễn ở nơi đó bên cạnh ảnh chụp của Hewaxi hay không, hay người họ đều rất có niềm tin sẽ làm được.