Edit: Min
Ngày diễn ra buổi trình diễn thời trang, không khí vô cùng long trọng, không chỉ có rất nhiều nhân sĩ nổi tiếng giới thời trang đến, phóng viên cũng tới không ít, trong đại sảnh sàn catwalk đã ngồi đầy người.
Regulus và McDowney ngồi gần sàn catwalk chữ T nhất, trình diễn còn chưa bắt đầu, các phóng viên đã nhắm vào Regulus chụp lia lịa.
Ở hậu trường, tất cả người mẫu đang khẩn trương bận rộn làm công tác chuẩn bị, Cảnh Dương phải trình diễn hơn mười mấy bộ trang phục, ba bốn nhân viên vây quanh hắn. Một người chuyên phụ trách quản lý trang phục mà hắn phải trình diễn, một người phụ trách giúp hắn sửa sang lại tạo hình và make up, còn lại hai người là giúp hắn mặc quần áo.
Dilumo chỉ có hai bộ cần trình diễn, toàn bộ quá trình cậu ta là người nhàn rỗi nhất, nhưng cũng chính vì quá nhà rỗi nên khiến cậu ta cảm thấy xấu hổ và rất nhục nhã.
Trình tự lên sàn của Dilumo được xếp ở giữa, giờ phút này cậu ta đang đứng ở một góc nhìn những người khác bận rộn, thấy không có máy quay nào hướng về mình, cậu ta không hề che giấu ánh mắt trừng Cảnh Dương. Cậu ta tới tham gia thi đấu, mục đích là vì trở thành người mẫu đại diện chung thân của tập đoàn Finilan, nhưng dựa theo tình huống bây giờ thì cơ hội thành công rất thấp. Nếu thất bại thì rất khó để có được một cơ hội như vậy nữa, cho nên cậu ta nhất định phải thay đổi tình trạng bây giờ, cậu ta và Conley đều cảm thấy ra tay từ chỗ Arthur là thuận lợi nhất, hiệu quả cũng sẽ cao nhất.
Buổi trình diễn vô cùng thành công, Cảnh Dương đã thể hiện rất tốt phong cách vừa hào phóng khéo léo, vừa nhẹ nhàng thoải mái của thiết kế. Hơn nữa mặc ở trên người hắn, cho dù là người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra sự xa hoa và chất lượng tốt của trang phục.
Sau khi McDowney nhìn thấy ánh mắt của mấy nhà thiết kế khác, rất hài lòng cũng rất đắc ý, vì thiết kế mấy bộ trang phục này hắn đã phí không ít tâm tư. Hắn cảm thấy Arthur mặc dù có tầng quan hệ này với Regulus, nhưng bất kể là điều kiện của bản thân Arthur hay là trình độ chuyên nghiệp đều tuyệt đối không hề thua kém siêu mẫu hàng đầu. May mắn trong lúc thi đấu có một người mẫu như Arthur, nếu tất cả đều giống như Dilumo, tâm huyết của hắn liền uổng phí. Điểm này làm McDowney cảm thấy rất may mắn, nếu để hắn chọn lại, hắn vẫn sẽ chọn Arthur làm Vedette.
Giữa những nhà thiết kế với nhau cũng có tâm lý tranh đua, tuy rằng McDowney thiết kế trang phục luôn luôn là chong chóng đo chiều gió* trong giới thời trang. Nhưng mặc ở trên người Cảnh Dương, lại để hắn trình diễn, hiệu quả càng tốt hơn. Không ít nhà thiết kế đã nổi lên tâm tư, quyết định khi nào mình có bộ sưu tập mới cần trình diễn, bằng mọi giá phải mời được Cảnh Dương tới làm Vedette.
*Ý chỉ người tiên phong á
Mặc dù Conley ngồi ở hàng trong cùng, nhưng vẫn bị lây nhiễm khí chất của Cảnh Dương trên sàn catwalk chữ T, hơn nữa cầm lòng không đậu bị hắn hấp dẫn. Trong ba năm Arthur biến mất, nếu không phải Dilumo vẫn luôn phái người theo dõi Arthur, gã căn bản là không có khả năng nhớ tới người này. Nhưng hiện tại, Arthur vinh quang xinh đẹp đứng trên sân khấu, còn mình lại chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên.
Conley đột nhiên có chút hối hận, gã hối hận mình làm quá rõ ràng, để cho Arthur phát hiện. Nếu không bị Arthur phát hiện, vậy hiện tại người này vẫn là người của gã rồi. Tuy rằng không thể chạm vào, nhưng người này đẹp hơn Dilumo, dáng người cũng mê người hơn Dilumo, tính tình càng tốt hơn Dilumo rất nhiều.
Nhưng hiện tại đã không thể vãn hồi, Arthur không có khả năng sẽ tha thứ cho mình, hai người rốt cuộc cũng không thể như trước. Người không vì mình, trời tru đất diệt, vì tương lai của bản thân, gã phải tiếp tục hi sinh Arthur thôi.
Cuối cùng, McDowney và tất cả người mẫu cùng nhau đứng ở trên sân khấu, nhận vỗ tay của mọi người và cho phóng viên chụp hình. Cảnh Dương làm Vedette, đứng chung với McDowney ở vị trí chính giữa, đôi mắt nhanh chóng nhìn Regulus ở dưới sân khấu, xem như là quang minh chính đại liếc mắt đưa tình.
Dilumo đứng ở cuối hàng, cho dù biết rằng rất khó để các fan tìm thấy mình ở trên màn hình l, nhưng cậu ta vẫn cố gắng nở nụ cười, nỗ lực thể hiện mặt tốt nhất của mình. Bởi vì ở thời điểm này, cậu ta không được để mắc phải một chút xíu sai sót nào.
Sau trình diễn còn có tiệc rượu, Cảnh Dương đang ở hậu đài chuẩn bị đi về thì điện thoại có tin nhắn, cầm lên xem thì thấy là một dãy số lạ, nói là trong tay đang giữ một thứ mà hắn nhất định rất cần, có liên quan đến chuyện chụp lén ba năm trước, nói có thể để giá thấp cho hắn với điều kiện là phải một mình đi gặp người đó, chỉ mất vài phút thôi.
Thứ liên quan đến việc chụp lén ba năm trước, còn không phải là hình ảnh Arthur bắt được Conley nɠɵạı ŧìиɦ với Dilumo sao? Nếu nói lúc ấy tên phóng viên chụp lén kia còn để lại một bản copy, bây giờ xuất hiện muốn bán cho hắn, kiếm tiền từ hai người cũng không phải là không có khả năng. Nhưng căn cứ theo Cảnh Dương điều tra, cho dù người kia biết được phương thức liên lạc với hắn, cũng tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở chỗ này. Cho nên hắn chỉ nghĩ đến một loại khả năng.
Cảnh Dương nhắm mắt lại suy nghĩ vài giây, cầm điện thoại gửi một tin cho Regulus, đợi một chút liền bình tĩnh đi gặp người nhắn tin cho hắn.
Đi đến một hành lang không có người cũng không tính là kín đáo, người đứng ở đó quả nhiên là Conley, Cảnh Dương không đi tiếp nữa, đứng từ xa nhìn gã.
Conley thấy hắn không đi lại đây, liền chủ động đi qua “Arthur.”
“Người hẹn tôi ra đây là anh?” Cảnh Dương cố ý ra vẻ không biết hỏi.
“Là anh, có mấy câu anh muốn nói với em.” Conley nói.
“Tôi với anh không có gì để nói hết.” Cảnh Dương lạnh mặt xoay người.
“Từ từ! Arthur, em nghe anh nói đã, anh thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với em!” Conley nhanh chân chạy lên nắm tay kéo Cảnh Dương lại.
“Anh buông tôi ra!” Cảnh Dương dùng sức giãy giụa, dùng tay còn lại đẩy gã, hai người giằng co nhìn như đang đánh nhau vậy.
“Em nghe anh nói đi Arthur, về chuyện ba năm trước, anh thật sự rất hối hận!” thoạt nhìn Conley như đang gấp gáp muốn giải thích với Cảnh Dương.
“Hối hận cái gì?” Cảnh Dương phẫn nộ nhìn gã “Hối hận anh đã nɠɵạı ŧìиɦ với Dilumo còn hãm hại tôi sao? Nếu anh thật sự hối hận thì thừa nhận với tất cả mọi người những chuyện anh đã làm đi!”
“Không phải, em nghe anh giải thích……” Conley nắm chặt tay Cảnh Dương không buông.
Nghe được phía sau rốt cuộc cũng truyền đến tiếng bước chân, sau khi xác định có người xuất hiện trên hành lang, Conley hung hăng ném tay của Cảnh Dương ra, lớn tiếng nói “Cậu đừng có quấn lấy tôi, bây giờ tôi chỉ yêu Dilumo, sau này cũng chỉ yêu em ấy, mặc kệ bây giờ cậu tốt thế nào, tôi cũng sẽ không quay lại đâu! Hơn nữa cậu đừng quên, lúc trước là cậu khăng khăng đòi chia tay với tôi, còn vu khống tôi nɠɵạı ŧìиɦ với Dilumo! Bây giờ còn muốn tôi quay lại với cậu? Không bao giờ!”
Cảnh Dương đứng tại chỗ không nhúc nhích, cứ như vậy lạnh lùng nhìn gã diễn kịch.
Dilumo bước nhanh đi tới, phía sau cậu ta còn đi theo rất nhiều người, phần lớn đều là phóng viên, ai cũng giơ máy lên chụp hình bọn họ.
Conley đi lên đón Dilumo, nắm tay cậu ta, vội vàng giải thích “Em yêu, cậu ta đột nhiên hẹn anh ra đây nói muốn quay lại với anh, anh đã từ chối rồi, hiện tại trong lòng anh chỉ có một mình em, sao có thể quay lại với người đã từng vứt bỏ anh được chứ.”
Sắc mặt của Dilumo đặc biệt khó coi, cậu ta nhìn Cảnh Dương lại nhìn Conley, sau đó tán Conley một bạt tay, cái tát này vang rất lớn, cậu ta phẫn nộ nói “Không người anh là loại người này, tôi thật sự đã nhìn lầm anh rồi!”
Conley bị Dilumo đánh đến ngu người, vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu ta. Cái này không giống với những gì mà hai người họ đã bàn với nhau, đáng lẽ sau khi Dilumo tới, không phải là nên chỉ trích Arthur trước, sau đó nói Arthur câu dẫn mình là không biết xấu hổ rồi tát Arthur một cái sao? Tại sao người bị tát lại biến thành mình?
Dilumo rất muốn ra hiệu cho Conley, nhưng cậu ta biết, ngoại trừ phóng viên ở sau lưng còn có rất nhiều máy quay đang nhắm vào mình. Bây giờ cậu ta chỉ hy vọng Conley có thể nhìn hiểu ánh mắt của cậu ta, đừng có nói mấy câu không nên nói nữa.
Trên hành lang này không chỉ có một cái cameras, những gì vừa xảy ra ở đây đều được chiếu lên màn hình lớn ở đại sảnh. Cho nên cảnh Conley lôi kéo Cảnh Dương sau đó lại đổ thừa cho Cảnh Dương, chẳng những bị tất cả mọi người trong đại sảnh thấy được, còn bị phát trực tiếp, khiến cư dân mạng đang xem trực tiếp ai cũng thấy hết. Không chỉ thấy rõ nhân vật trong màn hình là ai, mà từng câu từng chữ hai người nói cũng đều nghe được.
Lúc Dilumo ở đại sảnh thấy một màn như vậy liền kinh hoảng, cậu ta không biết tại sao hình ảnh ở hành lang lại bị chiếu lên màn hình lớn, khi cậu ta phản ứng lại và lập tức chạy tới muốn ngăn cản Conley, nhưng không còn kịp nữa.
Conley bị đánh lại không biết nguyên nhân là gì, sắc mặt thay đổi mấy lần.
Trước khi gã tức giận, Dilumo nói “Chuyện mà anh vừa làm, mọi người ở đại sảnh ai cũng thấy hết, anh còn có thể nói gì nữa!”
Conley giật mình trừng lớn đôi mắt, sắc mặt càng khó coi hơn, bây giờ gã không biết nên phản ứng thế nào.
Trợ lý của Cảnh Dương và nhân viên khác chạy tới đây, che chở hắn rời đi.
Trở lại phòng nghỉ, Regulus lập tức ôm lấy Cảnh Dương ngồi lên sô pha, sau đó vén tay áo lên kiểm tra tay của hắn. Vừa rồi nhìn Conley nắm tay của hắn, trong lòng y nổi trận lôi đình, nếu không phải vì thanh danh Cảnh Dương, không muốn để người khác nói là hắn dựa vào quan hệ mới có thành tích tốt thì y đã sớm xông lên rồi.
“Em không sao, hắn không có làm em bị thương, anh xem, đâu có đỏ lên đâu.” Cảnh Dương trấn an y.
Regulus cầm tay Cảnh Dương đưa lên miệng hôn hôn “Lúc trước Conley và Dilumo đã tổn thương em như thế nào, tôi nhất định sẽ bắt hai người họ trả lại gấp bội!”
“Anh xem, em lấy được cái này nè.” Cảnh Dương lấy ra một cái điện thoại, đây là vừa rồi lúc giằng co với Conley hắn lấy được “Trong này chắc chắn có không ít thứ hữu ích.”
Regulus vừa cầm lấy điện thoại, Cảnh Dương còn nói thêm “Đúng rồi, anh giúp em tìm một người đi.”
“Người nào?” Regulus hỏi.
“Một phóng viên tên là Coby · Skeeter, bởi vì hắn nghiện đánh bài nên thiếu nợ rất nhiều tiền, sau khi cướp ở một cửa hàng liền không biết tung tích, em tìm không thấy hắn ở đâu, nhưng khẳng định hắn vẫn còn sống.” Cảnh Dương nói.
“Tìm hắn làm gì?”
“Ba năm trước em bắt được Conley nɠɵạı ŧìиɦ với Dilumo, vừa lúc bị hắn chụp được, hắn ra giá rất cao muốn bán chứng cứ cho em. Tuy giá rất cao, nhưng em vẫn mua nổi, nhưng hắn lại kèm thêm một điều kiện, chính là em phải ngủ với hắn một lần…….”
Cảnh Dương còn chưa nói xong, cái tay đang cầm điện thoại của Regulus liền siết chặt, trong mắt lập tức lộ ra tia sắc bén hung ác.
“Nhưng em không có đồng ý, cho nên hắn đem chứng cứ bán cho Conley, nếu không thì em đâu có rơi vào kết cục như vậy. Suốt ba năm không nhận được bất kỳ công việc gì, còn không thể đi ra ngoài.”
“Những việc này cứ giao cho tôi xử lý, chỉ cần người này còn sống, cho dù hắn có trốn xuống đất tôi cũng sẽ đào hắn lên cho em!” Regulus gắt gao ôm chặt lấy Cảnh Dương, ấn mặt hắn vào lồng ngực của mình, nghĩ đến cảnh tượng trước đây của hắn, y đau lòng đến không chịu được “Xin lỗi, vì đã không gặp được em sớm hơn, để em phải chịu nhiều khổ sở như vậy.”
Mặt Cảnh Dương dán vào lồng ngực của y, ánh mắt có chút mờ mịt, hắn nhớ lại tình cảnh của mình ở một ngàn lần luân hồi trước khi gặp được y “Nếu như tất cả là vì để gặp được anh, mọi sự nhẫn nại của em đều là đáng giá.”
Min: chương thứ hai đâyyyy! 😜