Hệ Thống Hoàn Mỹ

Chương 6





"Hai người có chuyện gì mà hét to như vậy, làm mọi người ở cách vách đều nghe thấy hết".

Một nữ giáo viên đang sửa bài kiểm tra tiếng Anh trong văn phòng gần đó đi tới.

"Cô Chu, trường Sùng Dương có một học sinh đạt điểm tối đa môn Toán trong đợt kiểm tra lần này".

Giáo viên dạy toán trẻ tuổi kêu lên, biểu cảm trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

"Cái gì? Bên Toán mấy người cũng có người đạt điểm tối đa".

Cô giáo Chu ngạc nhiên nói.

Cô từng nghe người khác nói đề thi Toán lần này độ khó cũng không kém đề thi đại học là mấy, hơn nữa trong đó có một số câu còn khó hơn thi đại học nữa.

"Ý của cô là?" Hai giáo viên toán nhìn về phía cô Chu.

"Bên tổ tiếng Anh cũng có một học sinh đạt điểm tối đa, hơn nữa em ấy còn viết bài luận rất tốt".

Cô Chu hỏi: "Mà số báo danh của học sinh đó là bao nhiêu thế?"
Tên của các thí sinh được bảo mật nên chỉ có thể nhìn số báo danh.

Khi giáo viên toán trung niên đọc số báo danh, cô Chu bỗng thốt lên: "Số báo danh của học sinh đạt điểm tối đa môn tiếng Anh cũng là số này".

Ba người nhìn nhau, đột nhiên đồng thanh nói: "Đi các tổ khác xem sao".

Sau đó ba người vội vàng đi tìm các giáo viên chấm thi khác.

................!
Tại nhà của Bộ trưởng Bộ Giáo dục G thị, Quách Sùng Lễ đang uống trà với cha mình là Quách Kim Diệu.

"Cha, nếu lần này có người đạt điểm tối đa trong bài kiểm tra toán, cha thực sự sẽ cho người đó trực tiếp vào Kinh Đại?" Quách Sùng Lễ hỏi.

Quách Kim Diệu đặt chén trà tử sa xuống, nói: "Tất nhiên.

Bởi vì mỗi câu trong đề thi toán lần này đều được ta chọn lựa rất kỹ càng, dù cho những nghiên cứu sinh đó đến làm thì cũng chưa chắc được quá 140 điểm, lại càng không nói đến đạt điểm tuyệt đối.


Nếu lần này thật sự có học sinh cao tam đạt điểm tối đa trong bài kiểm tra, thì đó chân chính là một thiên tài.

Cho dù điểm các môn khác có thấp đi chăng nữa, thì cũng đáng được cử đi học ở Kinh Đại".

Đối với bài thi do chính mình ra đề, ông rất có tự tin.

Quách Sùng Lễ có thể ngồi trên cái ghế Bộ trưởng Bộ Giáo dục, thì so với người thường hắn suy nghĩ sâu xa hơn rất nhiều: "Trong kỳ thi lần này, để học sinh sớm làm quen với đề thi khó, như vậy khi thực sự đến kỳ thi đại học, học sinh sẽ không còn căng thẳng như vậy nữa.

Hơn nữa, đây cũng là cơ hội để tra ra một số thiên tài, đúng là một công đôi việc".

Quách Kim Diệu khẽ mỉm cười gật đầu, xem như thừa nhận lời Quách Sùng Lễ nói.

Đúng vào lúc này, di động của Quách Kim Diệu bỗng vang lên.

"Xin chào ngài, Quách lão, tôi là hiệu trưởng Đặng của trường trung học Bồi dưỡng nhân tài".

.

ngôn tình ngược
"Ồ, là tiểu Đặng à, có chuyện gì sao?"
"Quách lão, tất cả bài kiểm tra của học sinh cao tam đều đã sửa xong, mà trường Sùng Dương đặc biệt có một học sinh đạt điểm tối đa môn Toán".

"Ngươi nói cái gì? Thực sự có một học sinh đạt điểm tối đa Toán học, không có nhầm lẫn gì đi?" Quách Kim Diệu kinh ngạc đến nỗi đứng phắt dậy.

Quách Sùng Lễ cũng kinh ngạc mà đứng lên, hắn không nghe lầm đi? Thực sự có học sinh đạt điểm tối đa?
"Đúng vậy, chúng tôi đã xác nhận rất nhiều lần, bây giờ ngài có muốn tôi đem bài kiểm tra đến cho ngài xem không?" Hiệu trưởng Đặng thận trọng hỏi.

"Đương nhiên muốn, hiện tại, ngay lập tức đem đến cho ta" Quách Kim Diệu nhịn không được mà hét lớn lên.

Sau khi cúp điện thoại, ông vẫn không thể tin được, giờ ông đang rất sốt ruột, gấp đến nỗi muốn nhìn bài thi của học sinh kia ngay lập tức.

Bên kia, hiệu trưởng Đặng bị cúp điện thoại đột ngột, không những không tức giận mà còn cười thật tươi cầm lấy bài thi Toán của Lạc Vũ đi đến chỗ Quách lão.

Vì khó có được cơ hội tiếp xúc trực tiếp với lãnh đạo, nên hắn mới tích cực như vậy.

Mười phút sau, hiệu trưởng Đặng tay cầm bài thi bước vào Quách gia.


"Tuyệt, thực sự rất tuyệt vời, so với đáp án của ta thì đáp án này còn hoàn hảo hơn rất nhiều".

Quách Kim Diệu vỗ đùi, kích động nói.

Quách Sùng Lễ có chút không quá tin tưởng: "Đáp án này so với của cha còn hoàn hảo hơn, không thể nào".

"Tại sao không thể?" Quách Kim Diệu chỉ vào bài thi nói: "Một số câu ta ra trong này có liên quan đến kiến thức đại học, đặc biệt là câu cuối cùng.

Dù có sử dụng kiến thức đã học ở trường đại học thì cũng giải rất khó khăn, càng miễn bàn đến kiến thức ở cao trung.

Nhưng học sinh này lại chỉ vận dụng kiến ​​thức ở cao trung để giải, mà đáp án này còn đơn giản dễ hiểu hơn so với dùng công thức đại học.

So với đáp án của ta thì đáp án này hoàn hảo hơn".

"Đây....!đây là học sinh Triệu Xuân Dân trường Sùng Dương sao? Tôi nhớ rõ lần trước hắn thi được hạng ba toàn thành phố".

Quách Sùng Lễ hỏi hiệu trưởng Đặng.

"Không phải, là học sinh tên Lạc Vũ.

Em ấy là học sinh của trường Sùng Dương, hiện đang học ở ban bảy".

Hiệu trưởng Đặng lấy khăn lau mồ hôi trên trán.

"Lạc Vũ? Tôi hình như chưa từng nghe qua cái tên này".

Quách Sùng Lễ vẫn còn ấn tượng với top 10 học sinh đứng đầu trong đợt thi lần trước, nhưng không có ai tên Lạc Vũ.

Hiệu trưởng Đặng nói: "Là không có, hơn nữa trong top đầu bộ môn Toán cũng không có tên em ấy".

Là một hiệu trưởng, hắn không chỉ biết thành tích của top 20 toàn thành phố, mà còn biết rất rõ top 10 của từng bộ môn.

"Chậc, xem ra là một con hắc mã rồi".


Quách Sùng Lễ xem nhẹ nói.

Không một ai nghi ngờ Lạc Vũ gian lận, dù cậu thi tại trường nhưng giám thị lại là người của trường Bồi Dưỡng Nhân Tài, hơn nữa việc bảo mật đề thi cũng rất nghiêm ngặt, đặc biệt là bộ đề Toán.

Ra đề cũng chỉ có một người, chính là Quách Kim Diệu, ông không có khả năng sẽ tiết lộ đề.

Đích thân Quách Sùng Lễ cử người giám sát in ấn và niêm phong.

Đề sẽ không được mở ra cho đến khi thi, điều này cũng phòng ngừa việc lộ đề và ngăn chặn hành vi gian lận.

Ngươi cho rằng cậu ta sao chép của người khác? Toàn thị cũng chỉ có Lạc Vũ được điểm tối đa, vậy ngươi nói coi hắn sao chép của ai?
"Thành tích mấy môn khác của em ấy như thế nào?" Quách Sùng Lễ hỏi Đặng hiệu trưởng.

Đặng hiệu trưởng sửng sốt, không xong, thời điểm các giáo viên báo cáo với hắn, toàn bộ sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào bài kiểm tra Toán, còn mấy bài kiểm tra khác hắn đều bỏ qua một bên không quan tâm.

Đương nhiên, chuyện này hắn tuyệt đối sẽ không nói ra, dù sao ý đồ của hắn cũng quá mức rõ ràng, tổ chức lại ngôn ngữ, rồi nói: "Các giáo viên khác còn chưa sửa xong nên tạm thời chưa thống kê và phân loại thành tích".

Quách Sùng Lễ đang muốn cái gì đó, nhưng lại bị Quách Kim Diệu đánh gãy: "Các môn khác điểm như thế nào cũng không quan trọng, đối với môn Toán, ta nói rồi, chỉ cần có học sinh đạt điểm tối đa môn này, ta sẽ cho trực tiếp vào Kinh Đại.

Thứ hai ngày mai, ta muốn đi tìm đứa nhỏ này tâm sự".

Quách Kim Diệu nói được là làm được, ý tứ của ông là xem Lạc Vũ như học sinh năng khiếu chiêu vào Kinh Đại.

Lạc Vũ cũng không biết chỉ vì một bài thi mà cậu đã khiến cho vị giáo sư Toán học nổi tiếng Hoa Quốc chú ý đến.

Hôm nay, Lạc Vũ đã ăn cơm chiều từ sớm, giờ cậu đang thay đồ chuẩn bị ra ngoài đi dạo, bởi vì màn hình máy tính đã hỏng, dù có sửa lại thì cũng không dùng được lâu nên Lạc Vũ thuận tiện ra ngoài mua màn hình mới luôn.

Sau khi mua màn hình, Lạc Vũ đi đường tắt trở về nhà.

Lúc 7 giờ 30 phút, trời đã hoàn toàn tối hẳn, con đường này vào buổi tối có rất ít người qua.

Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng cãi vã kịch liệt.

Bốn gã đàn ông to lớn chặn ba thiếu niên lại, một tên trong đó trên mặt có vết sẹo dài 10 cm, cánh tay xăm lão hổ đang ôm một nữ nhân trang điểm lòe loẹt ăn mặc hở hang, hung thần ác sát mà nói với thiếu niên tóc vàng: "Tiểu tử, mày chán sống rồi phải không, vậy mà dám khi dễ nữ nhân của Bưu ca tao?"
Ba tên đàn em phía sau mỗi đứa phụ họa một câu.

"Đúng vậy, tao nghĩ mày chán sống rồi, cư nhiên dám bắt nạt chị dâu của bọn tao.

Hôm nay nếu mày không quỳ xuống xin lỗi chị dâu, tao sẽ thay Bưu ca đánh gãy hai cái chân chó của mày".

"Đúng vậy, mau quỳ xuống xin lỗi đi".


"Chỉ xin lỗi thôi làm sao mà đủ, mày ít nhất phải đưa mấy ngàn tệ để bồi thường tổn thương tinh thần cho chị dâu".

Nữ nhân dựa vào lồng ngực của người gọi là Bưu ca, làm bộ ủy khuất mà khóc lớn: "Hức, Bưu ca, bọn họ còn sờ soạng em nữa, anh nhất định phải làm chủ cho người ta, hức!"
Ngay khi Bưu ca nghe nữ nhân của mình bị mấy tên tiểu tử thúi này sàm sỡ, hắn ta tức giận hét lớn: "Mẹ kiếp, mày dám sờ nữ nhân của tao, tụi bay, lên đánh nó cho tao".

"Chờ đã" Một thiếu niên mập mạp hét lên: "CMN, ai mà thèm đụng vô cái thứ lẳng lơ này? Rõ ràng người phụ nữ này quấn lấy Hạo ca không buông, vậy mà không biết xấu hổ nói bị tụi này sàm sỡ".

Một thiếu niên khác tiếp lời: "Các người có biết chúng ta là ai không? Dám động vào một sợi tóc của bọn ta, chuẩn bị ngồi tù cả đời đi là vừa!"
Thiếu niên tóc vàng khoanh tay trước ngực, hất cằm nói với Bưu ca: "Nữ nhân kia, cô ta bẩn như vậy, dù ngươi muốn tặng, ta cũng không dám nhận.

Muốn chúng ta xin lỗi, bồi thường sao? Hừ, nằm mơ".

"Được, được lắm, tao mặc kệ mày có phải là con của thị trưởng hay không, hôm nay tao nhất định phải đánh cho mày tàn phế mới thôi".

Bưu ca ghét nhất đứa nào dám ở trước mặt hắn kiêu ngạo, đặc biệt là bọn tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh như ba đứa trước mặt.

Ba tên đàn em lập tức xông lên, cùng ba thiếu niên ẩu đả.

Ba thiếu niên không ngờ những người này thật sự dám đánh bọn họ, bọn họ ngày thường đều sống trong cẩm y ngọc thực, tuy cũng từng đánh nhau, nhưng làm sao mà đánh thắng được bọn lưu manh to con, dày dặn kinh nghiệm đánh nhau hơn đây? Trong chốc lát, ba người bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, so với vết thương của ba thiếu niên, thì ba tên lưu manh chỉ bị mấy vết thương nhẹ mà thôi.

Sau khi đánh ba thiếu niên quỳ rạp xuống đất, ba tên côn đồ lục soát cả người bọn họ.

"Phi, cũng chỉ có mấy trăm tệ, vậy mà không biết xấu hổ giả vờ làm đại gia".

Bưu ca mở ba cái ví lấy tiền ra, một hồi cộng lại cũng chưa đến 800 tệ, thậm chí trong ví còn không có thẻ ngân hàng mà chỉ có một số thẻ hội viên, nhưng hắn không có chạm vào.

Xong xuôi, hắn ném ba chiếc ví xuống đất, tiện thể lấy chân dẫm lên mấy cái.

Ba thiếu niên bị đè trên mặt đất, mặt tràn đầy nhục nhã, khóe miệng thiếu niên tóc vàng bị rách, mắt hung hăng nhìn chằm chằm Bưu ca, nghiến răng nghiến lợi nói: "Khụ khụ...!Tụi bây dám đánh bổn thiếu gia, ta đây sẽ nhớ kĩ các ngươi".

Bưu ca tức giận: "Thằng nhãi này, mày còn dám uy hiếp tao? Xem ra, không đánh mày tàn phế mày không chịu nổi phải không".

Nói xong, hắn ngồi xổm xuống, dùng tay trái nắm lấy cổ áo thiếu niên, tay phải giơ nắm đấm lên, chuẩn bị một quyền đánh xuống.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Các ngươi cản đường".

Nương theo ánh sáng, một thiếu niên với thân hình gầy gò, trên tay bưng một thùng các tông chậm rãi đi tới..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.