Editor: Yooniin
Vì là ban đêm nên trong không khí sinh ra một tầng sương mù mỏng, đem núi non bao trùm trong đó.
Gió lạnh phất qua núi rừng, lá cây rào rào rung động, mây mù theo đó mà lay động. Thỉnh thoảng tràn lên phía vân đài, bao phủ xung quanh các gian tiểu lâu, nhìn qua tựa như thế ngoại uyên tiên cảnh.
Giang Lăng đứng trên vân đài, trước khi rời khỏi khách điếm, cậu quay lại liếc mắt nhìn một cái.
"Ký chủ, không từ mà biệt hình như không tốt lắm." Một quyển kinh thư mở ra, bay tới bay lui bên cạnh Giang Lăng. Nhìn qua vô cùng cao hứng, ấy mà lại có một giọng nói như sấm, phi thường khó nghe.
Giang Lăng nhìn theo hướng núi rừng đang vẫy gọi, nghe vậy liền mỉm cười: "Nếu ta nói cho họ biết nguyên nhân rời đi, chắc chắn sẽ bị tóm về, cũng không ngốc như mi."
"......" Kinh thư tỏ vẻ cạn lời.
Ký chủ tra nam lại mắng nó ngốc.
Giang Lăng cười: "Ta để lại phù truyền tin, đến lúc đó báo một câu bình an, bọn họ tuy rằng sẽ lo lắng, nhưng cũng không quá hoảng loạn. Ta đây cũng không phải lo đang đi nửa đường thì bị kéo trở về."
"... Cũng đúng."
"Bản thân đang làm gì, chính ta luôn tự biết rõ." Nghe thanh âm của cậu trong gió, phá lệ có chút ôn nhu.
Phía xa xa, bên trong mây mù có thân ảnh một con bạch hạc như ẩn như hiện, chính là chú chim ban ngày kia. Có lẽ là do trước đó bọn họ "đồng sinh cộng tử", bạch hạc này chỉ vừa mới thấy bóng dáng Giang Lăng liền lập tức bay tới, lượn xung quanh cậu vài vòng, khi nó nâng cổ muốn hót một tiếng thì thấy cậu đặt tay ở cánh môi, nhìn nó chớp chớp mắt.
Có lẽ bạch hạc đã mở linh trí, như một nhà thông thái nhỏ, thấy động tác của cậu liền lập tức ngoan ngoãn im lặng.
Giang Lăng túm lấy kinh thư, nhẹ nhàng nhảy lên, tà áo bay bay đáp xuống lưng bạch hạc.
Chim nhỏ xòe cánh, bay vào trời đêm.
Côn Luân tông cách nơi này cũng không xa, Giang Lăng bay thảnh thơi chậm rãi một đường, không gặp bất luận cản trở cùng nguy hiểm nào, lúc bầu trời vừa hửng sáng cũng là lúc vừa tới được chân núi Côn Luân.
Côn Luân tông chiếm diện tích cực kỳ lớn, bao gồm toàn bộ sơn mạch, tổng cộng ba mươi sáu phong, có tú trí tinh xảo, có bàng bạc đại khí, cũng có đĩnh bạt hiểm trở. Không gian xung quanh có mây mù lượn lờ, hào quang mà mỹ lệ.
Thời điểm Giang Lăng từ trên lưng bạch hạc phi thân xuống, bên trong khe núi lập tức có một thanh phi kiếm lao thẳng tới, người chưa thấy đâu đã nghe được thanh âm: "Đây là địa bàn của Côn Luân tông, xin đạo hữu dừng bước."
Sau đó, chủ nhân của phi kiếm hạ xuống trước mặt cậu, trên thân kiếm là một vị đệ tử trẻ tuổi, nhìn thấy Giang Lăng, đầu tiên là ngẩn người, sau mới chặn lại nói: "Nguyên lai là tiền bối của Vân Cẩm các."
Lục Nghi Tu có danh xưng là Thanh Hà tiên tử, tu vi đương nhiên cao hơn một tên đệ tử tuần tra.
Một tiếng tiền bối này cũng gọi không sai.
Giang Lăng hơi cong khóe môi, gật đầu với hắn, giơ tín vật của Vân Cẩm các trong tay: "Vân Cẩm các Lục Nghi Tu tới bái phỏng."
Trên mặt đệ tử kia lộ ra thần sắc kinh ngạc, hắn kiểm tra lấy lệ một lần liền trả lại cho Giang Lăng.
Chỉ thấy thác nước chảy xiết giữa hai khe núi có một tầng cấm chế dần dần được mở ra, lộ ra một cảnh sắc hoàn toàn khác.
Đệ từ Côn Luân tông làm một tư thế mời, ngự kiếm bay đi, Giang Lăng liền nhảy lên bạch hạc theo sau.
Vân Cẩm các cùng Côn Luân tông đều là tiên đạo tông môn, hai bên lui tới vô cùng thân mật, mượn điển tịch để đọc hay hẹn nhau để luận bàn thực lực, mọi người cũng tập mãi thành quen.
Đệ tử kia quay đầu, bên trong khuôn mặt thân thiện còn toát lên vài thần sắc tò mò: "Không biết tiền bối tới đây có chuyện gì?"
Giang Lăng khẽ cười một tiếng: "Bí mật."
Trong mặt đệ tử kia hiện lên vài phần kinh diễm, gãi gãi đầu, nghe vậy cũng không hỏi nhiều nữa, trực tiếp mang Giang Lăng đi gặp quản sự.
Giang Lăng nói rõ ràng: "Vân Cẩm các Lục Nghi Tu cầu kiến Tống chân nhân, xin thông báo một chút."
Quản sự là một lão nhân mập mạp, một bộ dáng khôn khéo hòa khí, nghe những lời này của cậu cũng không có gì ngoài ý muốn. Trước hết mời Giang Lăng ngồi chờ, để hắn đi thông tri.
Lục Nghi Tu thân là đệ tử thân truyền của Vân Cẩm các các chủ, địa vị tự nhiên không thấp, nhưng thân phận này đặt trước mặt một vị tông chủ đương nhiên không đủ dùng. Bởi vậy người Giang Lăng muốn gặp không phải tông chủ của Côn Luân tông, mà là một vị chưởng quản của pháp khí tông, Tống chân nhân.
Quản sự đi thông báo, Giang Lăng liền ngồi trong một tiểu đình uống trà.
Nước trà thanh thanh, linh khí nồng đậm, là đặc sản của Côn Luân tông, bên ngoài rất khó uống được.
Phong cảnh nơi này cũng vô cùng tốt, đứng ở sườn núi, từ nơi này nhìn lên có thể thấy được đỉnh núi tường vân lượn lờ, còn phía dưới lại là một chuỗi bậc thềm vu hồi (vòng quanh) được rải đá, xung quanh là những bụi cây tươi tốt mọc xanh um.
"Ký chủ, Lục Nghi Tu cuối cùng là trộm Quang Minh châu." Kinh thư ghé lên trên bàn đá.
"Ta biết."
"... Côn Luân tông không cho Lục Nghi Tu mượn á." Hệ thống không nhịn được bổ sung.
"Chung quy là muốn thử một lần đi." Giang Lăng nhấp một ngụm trà nhỏ, "Nếu mượn được, sau đó ta lại làm mất, đó là do năng lực của ta có vấn đề chứ không phải nhân phẩm có vấn đề, sẽ không bị kéo vào sổ đen."
Hệ thống một bộ dáng buồn bực, nhưng thật ra Giang Lăng nhàn nhã hơn nhiều, còn có tâm tình ngắm phong cảnh.
Vào lúc này, cậu phát hiện, giữa núi rừng xanh rờn, phía xa có mấy điểm đen nho nhỏ đang nỗ lực leo lên.
"Thanh Hà tiên tử." Thanh âm của quản sự từ phía sau truyền đến.
Thấy Giang Lăng quay đầu lại, lão nhân mập mạp vẻ mặt tươi cười, chỉ chỉ điểm đen đang bò ở cầu thang, "Đó là thang lên trời, là do lão tổ tông tự mình đặt tên, ý chỉ một bước lên trời, dùng đó để tuyển chọn đệ tử, leo được càng nhiều bậc thang, chứng tỏ thiên tư càng cao, phẩm tính (nhân phẩm+tính cách) càng tốt.
Giang Lăng lộ ra thần sắc tò mò, gãi đúng chỗ ngứa.
Quản sự đĩnh đạc nói: "Thang lên trời này tiếp nhận tất cả mọi người trên thế gian, dù là lão nhân gia tóc đã bạc trắng hay một đứa bé vẫn đang búi tóc, bất kể là anh nông dân hay tiểu thư khuê các, chỉ cần có thể thông qua khảo nghiệm thang lên trời sẽ trở thành đệ tử ngoại môn. Cho nên, mỗi ngày đều có người muốn thành tiên đến leo. Bất quá chín mươi chín phần trăm người đều không thông qua, không phải là vô duyên với Tiên đạo thì cũng là phẩm hạnh không tốt, chỉ có số ít nhân tài mới vượt qua được."
"Thông qua thử thách thì sẽ như thế nào?" Giang Lăng dò hỏi.
"Thành tựu có cao có thấp." Ngón tay của quản sự chỉ chính mình, vui tươi hớn hở nói:" Năm ấy ta năm mươi tuổi, thông qua khảo nghiệm thang trời, trở thành một đệ tử của Côn Luân tông. Hiện tại là một quản sự ngoại viện."
Giang Lăng nhịn không được câu khóe môi.
"Bất quá cũng không phải tất cả mọi người đều tầm thường không có gì đặc sắc." Quản sự chỉ chỉ chỗ cao nhất của ngọn núi.
Đỉnh núi Côn Luân quanh năm tuyết đọng, ở bên trong băng tuyết ấy xây dựng một tòa cung điện, đó là nơi ở của tông chủ.
Trên mặt quản sự toát lên sự hâm mộ ao ước, "Mấy chục năm trước, thời điểm ta vừa mới trở thành một đệ tử ngoại môn, có một thiếu niên 13-14 tuổi, trong vòng ba ngày ba đêm, leo từ bậc thang đầu tiên đến bậc thang cuối cùng, bước lên đỉnh tuyết sơn, đi đến trước mặt tông chủ."
"Sau đó?"
"Sau khi thiếu niên kia nhìn thấy tông chủ, quỳ xuống dập đầu ba cái, hô một tiếng sư phụ." Quản sự hồi tưởng, "Năm đó tông chủ đã không còn thu đệ tử nữa, nhưng khi nhìn thấy đứa bé kia, lại phá lệ một lần, nhận đứa nhỏ làm đồ nhi, tuyên bố với toàn bộ tông môn, đây là đệ tử cuối cùng của ông."
Giang Lăng cảm khái, luôn cảm thấy thân phận này có chút quen tai, liền tò mò hỏi: "Vậy thiếu niên kia hiện tại thế nào?"
"Bây giờ hắn chính là Thanh Hà tiên quân."
"......"
Hệ thống kinh hô: "Á, vị hôn phu của anh kìa."
Giang Lăng: "Câm miệng."
Trên mặt quản sự có chút cô đơn, lại cảm thán: "Đây đúng là một bước lên trời a."
"Quản sự ở tuổi năm mươi có thể đi lên thang trời, cũng thập phần lợi hại." Giang Lăng khen một câu, lập tức nói sang chuyện khác, "Không biết Tống chân nhân ngài ấy..."
"Ta đã thông báo rồi, thế nhưng mấy hôm trước chân nhân có chút cảm giác, vào phòng luyện khí, phỏng chừng muốn ở bên trong mấy hôm nữa mới xuất quan......"
".........."
Tốt lắm, vẫn là không gặp được người.
Quản sự dừng một chút, tựa hồ như quan sát thần sắc trên mặt Giang Lăng, thấy cậu không có gì dị thường, đề nghị: "Thanh Hà tiền bối nếu không chê ta nói nhiều, ta muốn đi an bài phòng cho khách, ngài ở đây vài hôm, coi như là đi ngắm cảnh ngao du một chút."
"Tống chân nhân thường luyện khí bao lâu?" Giang Lăng mặt mày đoan chính hỏi.
"Cái này, cái này......" Quản sự có hơi do dự một chút, cuối cùng dứt khoát nói ra một đáp án tương đối chính xác: "Ngắn thì ba ngày, lâu thì một hai năm."
Lúc đấy hoa loa kèn cũng lạnh rồi. (Gốc là 黄花菜都凉了, mình tra thì là hoa loa kèn, bạn nào biết cụ thể hơn thì chỉ mình nha.)
Vì mạng nhỏ của mình suy nghĩ một lát, Giang Lăng liền nói: "Vậy làm phiền quản sự lại giúp ta một hồi."
"Đây là chức trách của ta." Quản sự xua xua tay.
Giang Lăng rũ mắt: "Vậy làm phiền thông báo cho Thanh Hà tiên quân một tiếng giúp ta, Lục Nghi Tu có việc muốn gặp hắn."
Cậu chỉ biết trong nguyên tác, Lục Nghi Tui cuối cùng trộm được Minh Quang châu, nhưng cụ thể là trộm thế nào lại không biết, hơn nữa Lục Nghi Tu cũng không phải nữ chính.
Thế nhưng nếu không biết tình tiết cụ thể, thì tự bản thân cậu mở ra một con đường khác.
"Cái này..." Quản sự khó xử: "Thanh Hà tiên quân đã bế quan suốt mười năm......"
Giang Lăng: Đây là muốn làm khó dễ cậu đúng không?
"Tính toán thời gian, hẳn là cũng sẽ nhanh chóng xuất quan." Quản sự lẩm bẩm, "Nhưng bế quan tiến giai không giống bế quan luyện khí, lúc nào tiên quân xuất quan, ta cũng khó lòng biết được."
Giang Lang đỡ trán, xoa xoa mi tâm: "Vẫn là cảm ơn người."
Nghĩ một lúc, cậu lật qua lật lại tìm trong túi trữ vật, nửa ngày mới tìm ra được một thứ gần dưới đáy hòm, đặt trước mặt quản sự.
Đó là một cây thăm làm bằng trúc màu lục, phía trên sạch sẽ trơn bóng, bên trên là hai chữ Thanh Hà cùng một dòng ghi ngày tháng.
Lúc tổ phụ của Lục Nghi Tu cùng tông chủ Côn Luân tông định ra hôn ước, lưu lại tín vật, kia là sinh thần bát tự, người thông minh nhìn qua lập tức có thể hiểu ngay.
Bất quá lòng dạ của Lục Nghi Tu đang treo trên người Tạ An Ca, thời điểm tổ phụ nàng định ra cái hôn sự này, nàng hoàn toàn không biết gì...... Hơn nữa tính toán thời gian, phỏng chừng vị Thanh Hà tiên quân khi cũng không rõ ràng chuyện này lắm, bởi vì y đang bế quan.
"Thỉnh đem vật này......" Mặt mày Giang Lăng mỉm cười, "Đem đến phủ của tiên quân."
Quản sự liếc mắt nhìn, biểu tình trở nên vô cùng vi diệu.
"Quản sự......"
Quản sự không dám đụng vào, lại trả trở về, thương nghị, "Nếu không thì ta dẫn tiền bối đến phủ tiên quân hỏi một tiếng?"
"Được." Giang Lăng gật đầu.
Quản sự dẫn đường, cậu bước nhỏ đi phía sau.
Quản sự đã ở Côn Luân tông vài thập niên, không giống với những đệ tử trẻ tuổi khác, hay ngượng ngùng, một đường này đều giới thiệu cho Giang Lăng một ít chuyện, hoặc là phong cảnh tú lệ, hoặc là vài câu chuyện kỳ lạ thú vị.
Giang Lăng thấy hắn nói vô cùng hứng khởi, thuận tiện dẫn dắt đến việc linh bảo của Côn Luân tông.
Quản sự biết cũng nhiều chuyện, có lẽ là nhìn ra cậu hứng thú, lập tức mãnh liệt kể chuyện.
Giang Lăng thỉnh thoảng gật đầu, thẳng đến khi quản sự nói đến một sự kiện, chớp chớp mắt.
"...... Mười năm trước, Thanh Hà tiên quân lập công lớn, tông chủ vô cùng vui mừng, đem Minh Quang châu như quà khen thưởng, ban cho tiên quân."
"Minh Quang châu?" Giang Lăng toát ra thần sắc kinh ngạc, "Chính là viên mà Côn Luân lão tử tìm được ở biển Đông Hải?"
Quản sự tự hào: "Không sai, đích xác là linh bảo chân chính."
"..."
Giang Lăng nghĩ, cậu biết đại khái Lục Nghi Tu trộm Minh Quang châu như thế nào rồi, có lẽ nàng đã lợi dụng hôn ước giữa hai người.
"Tới rồi." Quản sự chỉ về phía trước.
Gió lạnh gào thét, băng tuyết bao trùm núi rừng, toàn bộ trời đất như được phủ lên một làn áo bạc. Một tòa cung điện băng tuyết được xây dựng ở giữa sườn núi, tinh xảo mà tao nhã.
Mặt đất bị phủ một tầng tuyết thật dày, hai người từ trên bạch hạc nhảy xuống, dưới chân liền được dẫm lên nền tuyết xốp mịn.
Bạch hạc sợ lạnh, ở trong gió tỉa tỉa lông chim.
Giang Lăng hướng nó phất phất tay, để bạch hạc tự tìm nơi ấm áp nghỉ ngơi.
Sau khi nhìn bạch hạc bay đi, cậu đi theo quản sự, mỗi bước chân đều lưu lại dấu vết, đi về phía tòa cung điện.
Hai người lưu lại hai hàng dấu chân không dày không mỏng, chẳng bao lâu đã đi đến trước cửa điện.
Còn chưa thông báo đã thấy một nữ tử thanh sam dẫn theo mấy tiểu nha đầu từ bậc thang đi tới.
Quản sự lặng lẽ truyền âm cho Giang Lăng: "Vị này là nội môn Nguyên Quân sư thúc, tiên quân không muốn người hầu hạ, toàn bộ cung điện đều không có nổi một đệ tử tạp dịch, nhưng sau khi tiên quân bế quan, tông chủ tới đây một lần, cảm thấy quá mức thanh lãnh, liền để mấy đệ tử nội môn ít việc thay phiên nhau trong coi nơi này, tháng này vừa vặn đến phiên Nguyên Quân sư thúc."
Giang Lăng gật gật đầu.
Thanh sam nữ tử nhìn vô cùng xinh đẹp, thanh âm như chuông bạc: "Quản sự, sao hôm nay ngươi lại tới đây?"
Quản sự đầu tiên là cúi đầu chào hỏi, sau đó đưa tay giới thiệu: "Nguyên Quân sư thúc, vị này là Vân Cẩm các Thanh Hà tiên tử, tiền bối có việc bái phỏng tiên quân, nên ta dẫn đường cho nàng tới đây."
Nguyên Quân nhướng mày, mắt hạnh đánh giá Giang Lăng từ trên xuống dưới, khách khí mở miệng: "Tiên quân bế quan lâu ngày, đạo hữu mời trở về đi. Nếu tiên quân xuất quan, ta sẽ truyền tin cho đạo hữu."
Lời này, rõ ràng là muốn đuổi khách.
Giang Lăng sờ cằm, nhịn không được cười một tiếng.
"Ký chủ, anh bị người ta ghét kìa."
Cậu cười khẽ: "Cho ta một giờ, ta có thể khiến nàng coi ta như tri kỷ."
"Vậy tôi bắt đầu tính giờ nha."
Nguyên Quân làm một tư thế mời, vải dệt mềm nhẹ bị gió lạnh nâng dậy, nhìn qua giống như một đóa hoa đang nở rộ.
Giang Lăng vô cùng tự nhiên cầm lấy tay của Nguyên Quân đang vươn ra, dưới ánh mắt khó hiểu của nàng, cậu khụ một tiếng, đang định mở miệng thì trên không trung nổ ra một tiếng sấm.
Bầu trời vừa mới còn sáng trưng, hiện giờ mây đen tứ phía tụ lại, hắc vân quay cuồng, che khuất ánh mặt trời. Bên trong sắc trời ảm đạm, đột nhiên xuất hiện lông chim trắng muốt như tuyết rơi, từ từ hạ xuống tóc tai và y phục của mọi người.
Giang Lăng ngẩng đầu nhìn.
Quản sự trợn tròn mắt: "....... Tiên quân muốn xuất quan?"
Hết chương 63.
Lời của editor: Không ra nhanh vợ chạy đi tán gái=)))