Editor: Yooniin
Mây đen càng ngày càng dày đặc, sắc trời cũng dần dần tối xuống.
Giữa núi rừng, cuồng phong len lỏi gào thét không ngừng, thổi mấy bông tuyết bay loạn khắp nơi, người đứng trên sườn núi cũng bị gió thổi cho xiêm y hỗn độn.
Giang Lăng híp híp mắt, lấy tay che trước trán, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một mảng đen kịt, phảng phất như bầu trời có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, những tia ngân sắc cùng kim sắc đan xen lẫn lộn. (Màu vàng, màu tím)
Có thể tượng tượng, khi những tia sét này tích tụ đến một trình độ nhất định, nếu như giáng xuống sẽ có bao nhiêu khủng bố.
"Thanh Hà tiên quân......" Giang Lăng nỉ non một tiếng, "Tiểu Hồng, mi có tư liệu cụ thể của y không?"
"???"
"Trong tiểu thuyết 'Yêu nữ trọng sinh báo thù ký' này, y chỉ xuất hiện dưới mấy câu 'vị hôn phu của Lục Nghi Tu', 'Lục Nghi Tu vì Tạ An Ca mà hủy bỏ mối hôn sự này khiến tổ phụ giận dữ",.... Nhân vật như thế này, chỉ là một nhân vật làm nền thôi sai?"
"...... Ký chủ, ngài nói rất có đạo lý." Kinh thư ghé vào vai Giang Lăng, dùng thanh âm có thể phá chiêng mà nói.
"Tư liệu ~" Giang Lăng liếc xéo nó một cái.
Bên tai truyền đến tiếc sách lật, sau đó trước mặt cậu hiện lên một quầng sáng, ký tự phía trên thong thả hiện lên, lúc ký tự chậm rãi thành hình, cũng là lúc hai tia sét kim - ngân quấn lấy nhau, từ phía chân trời, ầm ầm rơi xuống cung điện.
—— mà cách gần nhất chính là mấy người Giang Lăng.
Sắc mặt quản sự tái nhợt một mảnh, ngưng kết ra một vòng linh khí bảo hộ.
Mấy tiểu nhau đầu kia ôm nhau trốn hết phía sau Nguyên Quân, nàng gắng gượng vung tay, một tầng hào quang bảo hộ theo áo choàng dựng lên, bảo vệ mấy người ở đây.
Tuy lời nói của cô nương này có chút không khách khí, nhưng tại thời điểm này, thứ bảo vệ mọi người chính là thanh sam trường bào.
Chính là lúc lôi đình rớt xuống, lấy thế hung ác đánh vỡ trận pháp tầng tầng lớp lớp của cung điện băng, đem nơi này nhuộm đẫm một mảnh trắng xóa.
Mà dưới dư chấn của lôi điện mạnh mẽ đánh xuống, dễ dàng đánh ra được vài vết rách trên áo choàng của Nguyên Quân.
Cô nàng cả kinh, cả người giống như chịu một đòn nghiêm trọng, lung lay đứng không vững, thời điểm áo choàng không chịu nổi nữa, người vẫn luôn nắm chặt tay nàng từ nãy lại kéo nàng ra sau, đứng trước tất cả mọi người.
"Ngươi......" Nguyên Quân kinh ngạc, há miệng thở dốc.
Một chiếc đèn hoa sen màu trắng chậm rãi bay lên, tua rua màu đỏ rủ xuống chập chờn trong gió, ở giữa thắp một ánh nến, giữa cuồng phòng có vẻ cháy rất yếu, chập chờn lúc to lúc nhỏ, mềm mại giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Nhưng chính lúc này, đèn hoa sen khởi động vòng linh lực, đem mọi người bảo hộ bên trong.
Mà chủ nhân của đèn hoa sen, chính là....
"Đa tạ Thanh Hà tiền bối." Quản sự liên tục cảm tạ, mấy tiểu nha đầu cũng thi nhau cúi người.
Nguyên Quân cắn cắn môi: "Thanh Hà đạo hữu...... Tiền bối, đa tạ."
"Chút lòng thành." Giang Lăng quay đầu lại, phất tay, thong dong cười.
Nguyên Quân ngơ ngác sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ, cúi đầu không nói.
Giang Lăng buông lỏng tay, quay đầu tiếp tục nhìn trản hoa đăng, đây cũng chính là pháp khí bản mệnh của Lục Nghi Tu, Long Ngư Đèn Hoa Sen.
Ở thế giới này, nữ tu đại khái là thích chưng diện, vô luận là đèn hoa của Lục Nghi Tu hay chuỗi ngọc dù của Cơ Ngọc, hoặc áo choàng của Nguyên Quân, đều là những đồ vật vô cùng xinh đẹp.
"Mi tính giờ từ lúc bắt đầu, đến giờ được bao lâu rồi?" Giang Lăng dò hỏi.
"...... Không tới mười phút."
"Sách, mi xem, vị tiểu cô nương này đã xem ta là người tốt rồi."
Hệ thống sùng bái: "Ký chủ, anh thắng."
Giang Lăng khẽ cười một tiếng, liền toàn tâm toàn ý khống chế đèn hoa sen.
Vì điều khiển đồ chơi này, cậu căn bản chưa kịp xem tư liệu của Thanh Hà tiên quân.
Tia sét càng ngày càng mạnh, toàn bộ ngọn núi này vì đón lôi kiếp, tựa hồ như đang lung lay. Mặt băng nứt vỡ ra vài cái khe, hướng về bốn phía tràn ra, hình thành một cái hố sâu không thấy đáy.
Động tĩnh lớn như vậy, kinh động toàn bộ Côn Luân tông.
Khi Giang Lăng bảo vệ mấy người phía sau, phía trên mây đen cuồn cuộn có bóng người hạ xuống, người nọ mặc trang phục chưởng giáo Côn Luân tông, tóc tai chỉnh chỉnh tề tề, cẩn thận tỉ mỉ.
Theo sau cái phất tay của người nọ, toàn bộ trận pháp của 36 phong đều được điều động, theo ý niệm của hắn, hoa văn phức tạp mà sáng rực bao trùm hơn một nửa cung điện, chỉ có nơi mà tia sét tập trung giáng xuống là không được che chở.
Tầng linh lực kia hoàn toàn đem mấy người bên trong bảo vệ triệt để, Giang Lang thu lại đèn hoa sen, trong lòng suy đán thân phận người nọ.
Quản sự thanh âm kích động run rẩy: "Đó là......"
"Tông chủ!" Nguyên Quân kinh hô, tiếp lời quản sự.
Tựa hồ là nghe được tiếng tông chủ, người đứng trên huyền phù ở không trung quay người lại, lộ ra một gương mặt lạnh nhạt như băng tuyết. Không sai, chính là lạnh nhạt, không liên quan tới đẹp hay xấu, gương mặt lãnh đạm phảng phất như không có tình cảm.
Ánh mắt Côn Luân tông chủ đảo qua mấy người Giang Lăng, phát hiện áo choàng đã rách nát, nhàn nhạt mở miệng: "Ngươi là đệ tử trông coi nơi này?"
Nguyên Quân hít sâu một hơi: "Đúng vậy, tông chủ."
"Là ta suy xét không chu toàn." Côn Luân tông chủ gật đầu, "Sau hôm nay, ngươi đến Đa Bảo các tìm một pháp khí phù hợp, còn ngươi..... ngươi đi lĩnh một bình bổ nguyên đan."
Câu sau là nói với quản sự.
Nguyên Quân cùng quản sự đều lộ ra thần sắc kinh hỉ.
Vài chữ ngắn ngủi, Côn Luân tông chủ đã trấn an được mấy người, cũng đủ nhìn ra hắn tài đại khí thô. Rốt cuộc thì cũng là do hắn suy nghĩ không chu đáo.
Cung điện của Thanh Hà tiên quân thanh tịnh không người nên y mới yên tâm dẫn lôi độ kiếp, lại không nghĩ tới tông chủ an bài người đến trông coi. Hôm nay nếu không phải Giang Lăng tới, e rằng mấy tiêu cô nương phải mất mạng.
Ánh nắt Côn Luân tông chủ dừng trên người Giang Lăng. Cậu liền lập tức hành lễ của vãn bối: "Vân Cẩm các Lục Nghi Tu gặp qua tông chủ."
"Lục Nghi Tu?"
Cậu đè thấp đầu dưới ánh mắt lạnh lẽo kia.
"Ngươi tới tìm A Viễn?"
A Viễn? Đó là ai?
Giang Lăng rất nhanh đã phản ứng được, đây hẳn là nhũ danh của vị Thanh Hà tiên quân kia, liền gật gật đầu.
"Lão nhân gia Lục gia kia cũng không có lừa ta, cháu gái hắn đích xác rất ưu tú...... " Côn Luân tông chủ đem hai tay chắp phía sau, "Chờ sau khi A Viễn độ kiếp xong, ta sẽ để y đến gặp ngươi."
Nhưng lời này ý tứ là...... Kết thân? Bồi dưỡng tình cảm?
Giang Lăng nhịn không được suy đoán, trộm nhìn về phía tông chủ liếc một cái.
Vị tông chủ này nhìn qua vô cùng trẻ, nhưng lại xem không ra tuổi tác của hắn. Lúc hắn nhìn lôi đình ở không trung, thần sắc nghiêm túc mà thận trọng.
Lôi kiếp đánh xuống lần sau so với lần trước còn ác hơn vài phần, khi tia sét cuối cùng giáng xuống khiến cho toàn bộ ngọn núi lung lay sắp đổ, dù đã được gia tăng trận pháp bảo hộ.
Mây đen tan đi, cuồng phong thu liễm, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây hạ xuống đỉnh núi.
Nơi bọn Giang Lăng đứng trông còn ổn, những nơi bị sét đánh trúng lại hoàn toàn trở thành phế tích.
Côn Luân tông chủ dẫm lên mặt đất, ánh mắt dừng ở một hướng, gọi: "A Viễn."
"Kẽo kẹt" một tiếng, đại môn nặng nề mở ra một góc.
Đám người Giang Lăng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy mặt đất phủ một tầng tuyết thật dày, trước cửa trồng vài cây tùng bách, phía trên tán cây đọng những bông tuyết mềm xốp, theo cánh cửa được mở ra, tuyết trên cành rào rạt rơi xuống, sau đó liền dừng trên người mặc bạch y.
Người nọ phủi bông tuyết ở bờ vai xuống, hướng Côn Luân tông chủ khom lưng, khinh bào dập dờn, bước chậm đi tới.
Giang Lăng hơi hơi trợn to đôi mắt.
Nhìn phía dưới mi mắt là một khuôn mặt cực kỳ ôn nhuận, mặt mày thon nhỏ, màu môi hơi nhạt, sinh ra có một đôi mắt xanh biếc, giống như giữa băng thiên tuyết địa xuất hiện một ôn tuyền.
Hệ thống kêu la thất thanh: "Ký chủ, kia không phải ——"
"Câm miệng."
Giang Lăng gấp gáp quát nó ngưng nói.
Đồng thời, cậu lật ra tư liệu vừa rồi không kịp xem.
【 Họ tên: Mai Sơ Viễn 】
Trò đùa này hơi lớn quá rồi ......
Giang Lăng lắc lắc đầu, tiếp tục nhìn xuống.
【 Đạo hào: Thanh Hà 】
【 Thân phận: Đệ tử cuối cùng của Côn Luân tông chủ 】
【 Cuộc đời: Mười bốn tuổi leo lên thang trời, bái nhập Côn Luân tông 】
【 Tu vi: ??? 】
【???】
Ngắn ngủi mấy dòng, trừ bỏ những điều Giang Lăng đã biết trước đó, còn lại đều là ba dấu hỏi chấm to đùng.
Lúc này Thanh Hà tiên quân đã đến gần bọn họ, khóe môi cong cong, ôn nhu gọi: "Sư phụ."
"Ừ." Côn Luân tông chủ gật gật đầu, ánh mắt dừng trên người Mai Sơ Viễn, phảng phất như muốn nhìn thấu cả người y, hồi lâu trên gương mặt băng sơn kia lộ ra tia vừa lòng, giống như băng tuyết được hòa tan vậy, "Bế quan mười năm, tu vi ngươi hiện tại đã đuổi kịp Đại sư huynh."
"Đại sư huynh công việc bận rộn, chậm chễ tu luyện, cũng không giống ta thanh nhàn mười năm có thể so được."
Hơi dừng lại, y ngước mắt, thần sắc nghiêm túc: "Lần này xuất quan, Sơ Viễn nguyện ý giúp đỡ sơ huynh một vài chuyện."
"Tốt." Côn Luân tông chủ đồng ý, "Nếu rảnh thì đi gặp Đại sư huynh của ngươi."
Mai Sơ Viễn cong cong mặt mày.
"Bất quá hiện tại không vội."
Mai Sơ Viễn còn chưa kịp lộ ra thần sắc kinh ngạc, trước mặt đã thu được một vật được ném tới.
Ngón tay thon dài vững vàng kẹp khối ngọc lạnh lẽo, y nghi hoặc nhìn lại. Đây là một khối ngọc ký lục sắc, bên trên khối ngọc có khắc hai chữ thanh thoát "Thanh Hà", phía dưới là mấy chữ cực nhỏ, Mai Sơ Viễn liếc mắt liền nhận ra, đây là sinh thần bát tự của một người......
Thần sắc kinh ngạc trong ngon ngươi bích sắc tan ra, y liền nhìn thấy được một người theo hướng sư phụ chỉ.
Theo ngón tay nhìn qua, Mai Sơ Viễn thấy một nữ tử mang theo một chiếc đèn hoa sen.
Vóc người 'nàng' cao gầy, mặc y phục lam bạch, tà váy đung đưa, như có như không vuốt ve nền tuyết. Ban đầu có lẽ chỉ dùng một rải ruy băng để vấn tóc, nhưng vừa mới bị cuồng phong quét qua, lụa trắng bị gió thổi bay, tóc dài mềm mại kề sát trên y phục.
Thời điểm bốn mắt giao nhau, ý người trên môi Mai Sơ Viễn dừng lại.
Thần sắc 'cô nương' kia cũng có chút vi diệu.
"Lục Nghi Tu, đồ nhi của Vân Cẩm các các chủ, là cháu gái đích tôn của Lục lão nhân, đạo hiệu Thanh Hà."
Thanh Hà... Cùng với cái tên trên khối ngọc kia giống nhau.
Côn Luân tông chủ cũng không phát hiện bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, thần sắc có chút khó xử, hơi hơi nhíu mày, sau đó nói: "Nàng tới Côn Luân tông bái phỏng, ngươi chiếu cố nàng cho tốt.'
"......"
"Mang nàng đi ngắm phong cảnh, nhường nhịn nàng......." Càng nói càng cảm thấy biệt nữu, Côn Luân tông chủ phất tay áo rời đi, chỉ để lại một câu cuối cùng: "Tóm lại, hôn sự đã định, nàng là đạo lữ tương lai của ngươi."
Năm chữ "đạo lữ tương lai" này, phá lệ hùng hồn hữu lực.
Côn Luân tông chủ đi rồi, bông tuyết bay bay trong gió, bầu không khí có chút yên tĩnh.
Nửa ngày, Mai Sơ Viễn nhấc chân đi tới.
Hỗn hợp gió lạnh cùng vụn tuyết thổi đầy tay áo, thời điểm đu tới một chỗ, bước chân dừng lại, Mai Sơ Viễn từ trên nhánh cây khô, gỡ xuống một dải lụa trắng.
Dây lụa vô cùng tinh xảo, phần đuôi điểm xuyết vài viên trân châu lấp lánh.
Tới khi Mai Sơ Viễn cách Giang Lăng ba bước chân thì dừng lại, y duỗi tay, trên đầu ngón tay kia chính là dải lụa dùng để vấn tóc kia.
Giang Lăng trầm mặc, đang định nói một tiếng cảm ơn thì thấy thanh niên trước mặt nghiêng nghiêng đầu, lộ ra nụ cười mềm mại: "Có phải chúng ta từng gặp nhau rồi phải không?"
Hết chương 64.