Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!

Chương 148: Hoàng Hôn (17)



Quốc gia mà Nhiễm Thanh Vân làm hoàng đế không phải là một quốc gia quá rộng lớn khiến người người kiêng nể, nhưng cũng không nhỏ mà không ai biết tới, thực lực đủ dùng, chưa phải nhún nhường bất kì quốc gia nào xung quanh cũng chưa từng được quốc gia láng giềng nào cung phụng, tự lực tự cường tự làm tự sống, nhưng ngày một phát triển, tài nguyên không thiếu, tiềm lực lại lớn đương nhiên trở thành miếng mồi của không ít quốc gia xung quanh.

Bọn họ yên ổn ở hoàng thành có thời gian rảnh cùng nhau tính kế tranh tranh đoạt đoạt một cái hoàng vị, những cũng trong lúc đó, binh sĩ biên cảnh mỗi ngày đều chiến đấu hết mình, sống trong lo sợ.

Quốc gia không lớn, nhưng Nhiễm Thanh Vân là hoàng thượng, không đến mức phải tự mình đưa quân cứu viện đến, tùy tiện chọn một tiểu tướng đưa quân cứu viện qua là được. Nhiễm Thanh Vân vốn là đang có ý định này. Làm gì có chuyện y sẽ vì một cái biên cảnh mà rời khỏi lò sưởi của y chứ.

Đúng không?

Nhiễm Thanh Vân đang viết tấu chương điều quân, Vương Bội liền đột ngột nhảy ra. Bộ dạng chính là không để cho Nhiễm Thanh Vân yên bình ở cùng lò sưởi.

[ Mong chủ nhân có thể tự mình thân chiến đẩy lùi kẻ địch bảo vệ biên cảnh, phần thưởng nhiệm vụ phụ, nhân đôi khả năng hấp thụ tiến độ trị liệu trong toàn bộ thời gian còn lại ở thế giới này.]

Nhân đôi tiến độ hấp thụ...

Toàn bộ thời gian còn lại...

Có chút hấp dẫn...

Nhiễm Thanh Vân nghiêm túc suy nghĩ về việc đi làm nhiệm vụ sẽ có lợi hơn hay ở nhà ôm lò sưởi có lợi hơn. Nghĩ thêm một lát... nghĩ thêm một lát...

" Ngươi lui xuống trước đi." Nhiễm Thanh Vân phất tay, đặt thánh chỉ đang viết dở sang một góc.

Trước tiên cứ đuổi người đi trước cái đã.

" Tuân lệnh." Tiểu tình báo gấp rút lui ra ngoài.

Tiểu tình báo rồi đi rồi, Phó Kim Phong mới rụt rè thò đầu ra.

Nhiễm Thanh Vân có chút buồn cười chỉ tay xuống vị trí bên cạnh mình:" Qua đây, người cũng đã đi rồi."

" Ò." Phó Kim Phong tròn miệng, bước ra khỏi chướng.

Nhiễm Thanh Vân để lò sưởi ngồi im trong lòng, lúc này mới chậm rãi nếu ra ý định:" Đại Đại, ta muốn tự mình dẫn quân tới biên cương."

Y nghĩ kĩ rồi, với khả năng của y, chỉ cần hai tháng có thể dọn dẹp sạch... hai tháng đổi lấy nhân đôi hấp thụ, Nhiễm Thanh Vân tính đi tính lại vẫn thấy cực kì có lời.

" Cũng được, ta mặc dù chủ yếu là học dùng độc từ chỗ sư phụ nhưng cũng biết chút y thuật cứu người, cầm máu băng bó gì đó ta có thể làm tốt, ta đi cùng ngươi, làm quân y giúp ngươi." Phó Kim Phong tỏ ý tán thành ý định của Nhiễm Thanh Vân.

Nhiễm Thanh Vân không có ý định mang lò sưởi theo:"..."

Đùa gì chứ, chiến trường khắc nghiệt như vậy, cho dù lò sưởi có biết sử dụng độc để phòng thân đi chăng nữa thì với chút khí lực của trong thân thể của y, chỉ bằng thời tiết ở biên cảnh khắc nghiệt chắc chắn có thể dễ dàng đánh gục.

Lần này cho dù Phó Kim Phong cứng đầu muốn theo, Nhiễm Thanh Vân vẫn nhất quyết không chịu đáp ứng, mềm rắn đều không ăn, cuối cùng hai người bọn họ tách ra trong không vui.

Nhiễm Thanh Vân lần đầu tiên từ khi gặp mặt lò sưởi đến giờ phải ngủ một mình.

" Ngủ một mình thì có sao, ta có thể!" Nhiễm Thanh Vân đáy lòng lẩm bẩm, lần này cương quyết không chịu xuống nước, hai bọn họ liền không nói một lời rơi vào chiến tranh lạnh. Tận đến ngày Nhiễm Thanh Vân điều quân cứu viện biên cảnh, hai bọn họ vẫn không ai chịu xuống nước.

Cho lò sưởi vài tháng suy nghĩ, đợi khi suy nghĩ kĩ rồi, trở về liền cùng lò sưởi hảo hảo tâm sự.

" Công tử, ngài thật sự không ra tiễn bệ hạ sao?"

" Đừng nhắc hắn trước mặt ta." Phó Kim Phong hung hăng trừng tiểu cung nữ.

Còn nói sẽ luôn chiều ta, chiều cái gì mà chiều chứ! Chưa gì đã tự làm theo ý mình, tức chết ta! Lần này y không chịu tìm đến, ta mới không thèm tha thứ cho hắn.

Nhiễm Thanh Vân ở bên kia, chỉ mất 10 ngày đã có thể tới được nơi đóng quân, Mục tướng quân nghe tin hoàng thượng đích thân mang quân tiếp viện tới, không kìm được bày ra tư thế cung kính, ở trước cửa quân doanh chờ đoàn quân tiếp viện của Nhiễm Thanh Vân.

Bao nhiêu tin đồn dị nghị về tân hoàng đồn đến biên cảnh, đều bị một khắc này xóa bỏ.

Thiên tử khí chất ngời ngời vạn năm có một, sao có thể là một kẻ ham mê tửu sắc việc nước không lo như lời đồn đại kia đồn thổi chứ! Mục Lễ gạt đi dị nghị trong lòng, một lòng phò trợ Nhiễm Thanh Vân.

" Bệ hạ!" Mục Lễ cùng tướng sĩ trịnh trọng hành lễ, người bị thương trong lều cũng không kìm được mà ngó ra, bọn họ muốn nhìn tân hoàng một cái.

" Đều đứng cả lên đi, Mục tướng quân, đem toàn bộ tình hình biên cương thuật lại một lượt cho ta." Nhiễm Thanh Vân không để tâm lễ nghi, sau khi xuống ngựa, liền kéo Mục Lễ tới lều lớn, chuẩn bị đưa ra biện pháp ứng phó với đám quân nước hàng xóm.

Xử lý nhanh còn về với lò sưởi nữa.

" Vâng." Mục Lễ cực kì thuận mắt với thái độ của Nhiễm Thanh Vân, thập phần kính trọng, đem toàn bộ tin tưởng đặt lên người y.

Bộ mặt này của Nhiễm Thanh Vân vốn là bày ra cho người khác xem, 100% là diễn. Trước khi tới đây, Nhiễm Thanh Vân đã tự mình bày ra một cách đánh hoàn hảo, nhanh chóng rồi. Có điều trong một tiểu đội lớn, không tránh khỏi tai mắt người khác, Nhiễm Thanh Vân chính là diễn cho bọn họ xem.

Nhiễm Thanh Vân gọi Mục Lễ hỏi chuyện, mục đích duy nhất là xác định vị trí đóng quân của kẻ địch.

" Được rồi, ta biết rồi, đêm cũng muộn, ngươi về lều nghỉ ngơi đi." Nhiễm Thanh Vân đặt được mục đích, liền trực tiếp đuổi người.

" Vâng." Mục Lễ kiêng kị thân thể Nhiễm Thanh Vân vừa đi một đoạn đường dài sẽ mệt mỏi, cũng không tiếp tục làm phiền Nhiễm Thanh Vân, sau khi bị đuổi liền ngoan ngoãn rời đi.

Nhiễm Thanh Vân đuổi được người, không chút tiếng động thay ra y phục, kéo ra Bất Vong, men theo rừng già, tránh khỏi ánh nhìn của thiên đạo, thần không biết quỷ không hay, xâm nhập vào đại bản doanh quân địch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.