La Thần hắn sau khi đi được một đoạn vừa khuất tầm mắt của muội tử thì hắn liền chuyển hướng không đi về hướng sông Tích Hà nữa. Mà hắn liền chuyển hướng đi nhanh lên núi để tìm kiếm Ngô thúc.
Đã đi được một khoảng xa và rất lâu thì bỗng La Thần hắn.
Ngay lúc này, giờ hắn đang rất bàng hoàng khó hiểu vì hình ảnh phía trước hắn nhìn thấy lúc này nó là...
Gần nửa canh giờ leo núi đến chỗ này, sao khi nhìn thấy hình ảnh phía trước hắn liền chỉ biết đứng như trời tròng đã được một lúc rồi....
Rồi hắn lúc này bỗng không còn kìm được chấn động trong lòng liền nói....
"Cái quái gì vậy.? Chỗ này vừa bị đánh bom sao a...."
Giờ trước mặt của hắn chỉ trông thấy toàn là hố bom to bự mà thôi. Mà hố nào hố nấy thì nó cũng thật là rất to... Đùng.!
Cây cối xung quanh thì ngã ngỗn ngang dập nát tan tành, giống như là nó vừa phải trải qua một trận chiến cực kì ác liệt vậy.
Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt làm hắn giật mình nhìn một lúc lâu rồi mà vẫn chưa thấy hết bàng hoàng kinh hãi.
Khoản một khắc sau nữa La Thần mới hiện được bình tĩnh hơn một chút, thế là hắn liền tiến lên phía trước xem xét kĩ hơn những cái hố bom này.
Xem được một lúc thì hắn liền nhìn thấy ở phía xa trước đó lờ mờ có bóng người, lập tức hắn liền nghĩ chắc đó là Ngô thúc.
Thế là hắn bỗng liền cúi gằm người xuống đất, lập tức vội bò men theo những hố bom tiến lên phía trước hòng để có thể tiếp cận gần hơn. Trong lòng hắn thì lại liền nghĩ.
Không biết Ngô thúc là mới vô tình phát hiện cái chiến trường này hay là cố tình đi đến đây. Mình phải nhanh đến gần xem phản ứng của thúc ấy trước cái đã.
Ting... "Cảnh báo.! Phát hiện có một luồn khí tức mạnh mẽ đang phát động ở ngay phía trước."
Đang miệt mài bò như một con gián thì La Thần đúng lúc này lại nghe hệ thống thông báo như thế.
"Ý gì a.! Chẳng lẽ Ngô thúc là cao nhân ẩn sỉ thích giả trang làm ăn mày hay sao hả.?"
Tiếp lập tức càng làm cho La Thần hắn càng thêm tò mò hơn về thân phận của Ngô thúc, vậy nên La Thần lại không chút suy nghĩ tiếp liền bò nhanh thêm để tiếp cận Ngô thúc.
- ---------...----------
Một lúc sau.
Lúc này cuối cùng La Thần hắn cũng đã đến đủ gần để có thể nhìn rõ ràng về người hiện đang ở phía trước.
La Thần nằm như con gián, chỉ thò ra nữa đầu lên nhìn phía trước. Lập tức hắn liền thấy rõ trước mặt hắn giờ ngoài Ngô thúc, thì còn có Ngô lão tóc trắng bạc đầu đang đứng lơ lửng trên không nhìn chằm chằm vào Ngô thúc nói.
"Lão phu không cần ngươi có nhận hay không.! Chỉ một câu thôi, hôm nay Ngô Trí ngươi phải chết." Lão Ngô già lạnh lùng nói.
"Không hổ danh là hội Hắc Ảnh, đã như vậy tại hạ cũng cung kính không bằng tuân lệnh." Ngô thúc từ tốn đáp.
La Thần nằm gần đó nhìn thấy cả hai đang căng thẳng nhưng hắn lại không mấy quan tâm đến cho lắm. Bởi trong đầu La Thần hắn lúc này hiện đang bận nghĩ.
Tu luyện thì sẽ bay được như thế sao.... Thật kích thích nha.... Ta cũng nên tu luyện vậy mới được...a....
Hàizz... Bởi vì ta với kiến thức của người hiện đại nên đã chưa từng nghĩ rằng tu luyện thì sẽ bay được như vậy nha.... Xem ra là ta đã quá xem thường việc tu luyện này rồi.... đi....
Trong lúc cái tên La Thần không biết sự đời nào đó kia đang suy nghĩ làm sao để có thể học bay, thì bên này Ngô thúc cũng đã bộc phát ra một luồn khí lực lớn chấn mạnh, làm nơi đứng của Ngô thúc mặt đất liền cũng bị chấn cho nức toát ra nổi lên từng tầng rạn nứt như mạn nhện.
Lão Ngô già nhìn nhìn rồi cười lớn. "Ha... ha... ha... Chỉ có một chút đó khí lực mà cũng muốn đấu với ta sao.?"
"Ngô Trí ngươi quá xem trọng mình rồi đi."
"Hừ... Thử liền biết.! Phong Nguyệt Tất Sát....." Tay trái Ngô thúc liền xuất ra một cây thương.
Cầm Hắc thương đen tuyền từ đầu đến đuôi, luôn cả mũi thương nó cũng là một màu đen. Tiếp Ngô thúc lập tức chém xuống một nhát.
Lập tức liền có thể thấy dựa theo mũi thương một bóng ảnh hình bán nguyệt đỏ rực như huyết nguyệt nhanh như gió lao thẳng tới trước. Ngô thúc thì hiện vẫn không ngừng, tiếp vẫn liên hồi chém ra mười tám thức.
"Keng... keng... keng..." Âm thanh vũ khí va chạm nhau liền vang lên đinh tai.
Lão già tóc trắng lúc này cũng đã xuất ra một thanh kiếm bạch ngân, nhẹ nhàng tay cầm kiếm chém từng bóng ảnh hình bán nguyệt kia.
"Hừ... Chỉ mới bước vào Độ Kiếp lục tầng cỏn con mà cũng dám cùng ta tranh phong.!" Chém hết bóng ảnh hình bán nguyệt thì lão liền hừ lạnh hướng Ngô thúc nói thế.
Nói rồi lão già tóc trắng liền nhấc kiếm lên chỉ thẳng hướng Ngô thúc lập tức lên tiếng hét lớn.
"Nhất Thiên Kiếm Chỉ..."
Thanh kiếm trên tay chỉ về phía Ngô thúc liền lập tức phân ra nhiều phân ảnh kiếm tựa như đóa hoa ngàn cánh nở rộ. Chỉ có điều đoá hoa này nó không phải là cánh hoa mềm mại gì cả, mà đích thị nó lại là ngàn phân ảnh của thanh kiếm bạch ngân đang chực chờ nhận lệnh phóng về phía Ngô thúc.
"Sát..." Lão già tóc trắng bỗng liền hét lớn.
Lập tức vạn ảnh kiếm bạch ngân giống như vừa được nhận lệnh khai hỏa, liền rất nhanh từng phân ảnh kiếm lập tức bay ra khỏi bệ phóng.
Bỗng liền vạn ảnh kiếm lập tức tạo thành một làn sóng xung quanh chấn động khắp một vùng. Hình ảnh vạn kiếm nhiều như mưa khó có thể để thoát cho bất kì ai có thể chạy được khi đã bị nó nhắm đến.
"Víu... Víu... Víu.... Víu..." Liền vạn ảnh kiếm lập tức phát ra âm thanh xé gió mà lao đi với tốc độ nhanh đến kinh người.
Ngô thúc lúc này đây chỉ biết là đã gặp phải cao thủ khó mà chốn thoát được, nên liền chỉ biết cắn răng chóng trả kịch liệt.
"Bang... Bang... Bang...." Ngô thúc chỉ duy một thương trên tay không ngừng đập tan vạn ảnh kiếm sắc lãnh đang lao tới.
Lớp phòng ngự trên người lúc này lập tức được gia cố mảnh liệt bằng linh lực của Ngô thúc, từng phân ảnh kiếm bị ngọn thương đánh cho vỡ nát tan tành.
Nhưng... Phân ảnh kiếm nó lại quá nhiều a.
Vậy nên rồi bỗng cũng thấy một phân ảnh kiếm cuối cùng cũng lọt được lưới liền đánh trúng vào vai trái của Ngô thúc.
"Xoẹt...." Lập tức bả vai Ngô thúc liền bị ảnh kiếm sắc lạnh chém cho rách một đường.
Tiếp rồi liền cứ như hiệu ứng dây chuyền càng nhiều phân ảnh kiếm lọt lưới đánh trúng vào Ngô thúc.
Lớp phòng ngự quanh người Ngô thúc lúc này thì hiện đã có dấu hiệu của việc rạn nứt xấp không chịu nổi được nữa rồi.
"Bang..." Bỗng một âm thanh vỡ nát liền vang lên.
Phòng ngự cuối cùng cũng đã không chịu nổi vở tan tành, Ngô thúc thì liền đã không còn mạnh mẽ được nữa, mà hiện lại giống như cánh diều đứt dây bị chấn cho văng ra một khoảng xa.
"Phụt..." Ngô thúc liền bị chấn mạnh phun máu.
Miệng không ngừng phun ra máu, quần áo thì hiện bị vạn kiếm chém cho rách nát không còn hình dáng, khiến cho bộ dáng ăn mày của Ngô thúc lúc này càng thêm tàn tạ.
Vết thương do phân ảnh kiếm cắt qua thì nó cũng chi chít rất nhiều ở trên người, liền máu đỏ lập tức thấm đẫm hết cả toàn bộ thân thể.
"Phụt..." Lại một ngụm máu phun ra Ngô thúc liền cắn răng chịu đựng lên tiếng qua từng kẽ răng nói.
"Các hạ thực lực cao cường ta biết hôm nay ta khó mà có thể thoát chết, nhưng ta cũng thật rất muốn biết các hạ là vì sao mà lại muốn giết ta đến như vậy.?"
Nghe vậy lão Ngô già tóc bạc trắng liền không do dự thẳng thắn hướng Ngô thúc lên tiếng đáp.
"Hảo.! Lão phu sẽ cho ngươi một ân tình được chết một cách minh bạch vậy."
- ---------...----------
Gần đó: La Thần
Sau khi xem đến đây La Thần liền cảm thấy hắn như vừa mới được tỉnh dậy từ một giấc mơ vậy. Không kiềm được lòng hắn liền lẩm bẩm nói.
"Móa!. Quá cường đại rồi...a....."
"Có ai có thể nói cho ta biết từ khi nào thế giới nó lại đảo lộn thành như vậy từ khi nào rồi hay không... a...."
"Và còn có từ lúc nào mà thế giới nó lại có những tên ăn mày vô cùng bá đạo như thế vậy hả....."