Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Chương 101: Hai đông gia lại so tài



Hồ Lộng Nguyệt: La Thần.

Cẩn Đình Ba khi được La Thần chào hỏi xong thì được lão Thái Ti nhanh nhẹn tiến lên nói nhỏ bên tai gì đó. Tiếp thấy lão Cẩn Đình Ba liền ra lệnh cho thuyền xuất phát tới hồ Lộng Nguyệt.

Cẩn Đình Ba và La Thần cứ vậy liền nhàn nhã thưởng trà giống như là sự im lặng trước sóng to gió lớn vậy. Những người xung quanh liền cũng đã cảm nhận được sự đáng sợ của hai người đông gia này hiện đang vô hình phát ra.

Cẩn Đình Ba trong lòng không biết có nghĩ gì hay không nhưng hiện chỉ thấy lão vẫn mặt không quan tâm thế sự nhẹ nhàng nâng lên tách trà thưởng dụng.

La Thần hắn thì hiện sau một hồi có chút căng thẳng thì giờ cũng đã hít thở đều đặng vẻ mặt rất bình thảng sẵn sàng đón địch.

Bốn vị Tứ Sắc Giai Nhân phía trong nhã gian hiện cũng rất khó hiểu chăm chú nhìn ra ngoài phía hai người đông gia.

Lão chuột Thái Ti thì liền lại trong lòng cầu bình an a. Bởi lão đã từng một lần được tận mắt chứng kiến qua sự lợi hại của hai người này từ lần trước rồi a.

- ---------...----------

Lúc này thuyền của Cẩn Đình Ba đã bất đầu tiến vào hồ Lộng Nguyệt. Ngay lập tức xung quanh rất nhiều người liền nhận ra được lão là ai. Thế là liền lập tức rất đông mọi người liền rất tò mò nhỏ to xôn xao bàn tán.

Một nam nhân trên bờ hồ Lộng Nguyệt hiện cũng đã đưa mắt xa xa nhìn thấy nên liền lập tức lên tiếng nói.

"Là Ngự Sử Đại Nhân a!. Nhưng còn vị công tử đang ngồi cùng thì lại là ai vậy a."

Một người khác bên cạnh nghe vậy cũng khó hiểu nói. "Ta thật chưa từng thấy qua có một vị công tử trẻ tuổi nào có thể ngồi ngang hàng cùng với Ngự Sử Đại Nhân nha."

Thế là liền rất nhanh rất đông dân chúng mọi người hiện có mặt liền hướng La Thần nhìn kĩ hơn về hắn, xong rồi lại vội bàn tán xôn xao hòng muốn biết vị công tử hắc y đang ngồi cùng Ngự Sử Đại Nhân là thần thánh phương nào.

"Là hắn!." Cũng trên bờ hồ Lộng Nguyệt, lúc này bỗng nhị tiểu thư Kim gia thôn Tích Hà. Kim Gia Như liền nhận biết La Thần, nên liền rất thất kinh nhỏ nói.

"Hắn vậy mà không ngờ có thể cùng ngồi với Ngự Sử Đại Nhân a."

- Gần đó không xa có một nhóm người ba nữ một nam hiện đang rất bực bội vì không thuê được thuyền, bởi giá thuê thuyền ngày hôm nay đã được Mộng Hồng Lâu bao trọn và đẩy giá lên rất cao. Cho nên nhóm bốn người này không tài nào có nhiều tiền để thuê một chiếc thuyền được.

Bỗng một nữ nhân trong nhóm trong lúc vẫn bực bội thì liền như thấy gì đó nên vội lập tức rất ngạc nhiên nói.

"Hoàng Vi tỷ!. Là hắn!. Là hắn a."

"Cái gì mà là hắn a." Cô nương Tú Nghi nghe vậy liền vẻ hơi bực dọc vì phải chịu cảnh chen lấn nói.

Hoàng Vi lúc này liền nhìn theo hướng tay Hải Thanh Kiều chỉ ra hồ Lộng Nguyệt thì liền cũng lập tức cau mày nói.

"Hắn xem ra thân thế rất lớn!. Chúng ta tốt nên sau này đừng có vây vào hắn để làm gì."

Tên nam nhân duy nhất trong nhóm nghe vậy liền cũng hơi nhẹ quay đầu nhìn kĩ hơn về La Thần.

- Tiếp ở một hướng khác lúc này lại thấy có một nhóm đông ba mươi người hơn Cẩm Y Vệ hiện từ thôn Tích Hà cũng vừa đi đến nơi này. Bỗng Hàn Minh lúc này cũng đã bị ảnh hưởng tiếng bàn tán của mọi người xung quanh mà liền đưa mắt nhìn ra hồ Lộng Nguyệt.

"Đại tỷ!. Là hắn." Vừa nhìn được đó là La Thần và Cẩn Đình Ba thì Hàn Minh liền lập tức hoãn hồn thất kinh hô lớn.

Hàn Linh nghe vậy liền cũng lập tức quay sang nhìn ra xa thấy La Thần. Vừa nhìn thấy La Thần hắn đang ngồi cùng Cẩn Đình Ba thì Hàn Linh liền mặt có chút cau mài.

Hàn Minh đệ đệ của cô bên canh sau một lúc thất kinh thì liền lại rất nhanh lập tức lên tiếng nói.

"Đại tỷ!. Có phải hắn là đang nói với Ngự Sử Đại Nhân về chuyện của chúng ta hay không a."

Ba mươi tên Cẩm Y Vệ phía sau nghe vậy liền cũng lập tức lòng lo lắng nơm nớp nhìn chằm chằm lấy La Thần phía xa.

- Lại gần đó một nhã gian trên tầng hai cạnh hồ Lộng Nguyệt có hai vị cô nương hiện cũng rất kinh ngạc không kém cạnh. Hai người này không ai khác chính là Mộc Lan Hoa nữ nhi của Mộc lão gia chủ thôn Tích Hà và Nguyên Sương Sương nữ nhi của Nam Sư.

"Hắn... hắn... sao lại có thể a." Mộc Lan Hoa liền rất không tin tưởng thất kinh lên tiếng nói.

Nguyên Sương Sương bên cạnh lúc này cũng khó hiểu vô cùng nói. "Mộc nữ cô không phải nói là cái tên đó chỉ là một lão bản nho nhỏ thôi sao nha."

- Dưới hồ Lộng Nguyệt ở một chiếc thuyền nọ lúc này có bốn vị công tử đang ngồi trong nhã gian bỗng cũng đã phát hiện ra La Thần.

Bỗng lúc này một tên trong nhóm lên tiếng nói. "Thật không ngờ a. Chỉ mới vừa từ thôn Tích Hà quay về mà cái tên này đã nhanh như vậy tìm gặp nhân vật lớn rồi a."

Công tử Thanh Tu bên cạnh nghe vậy liền nói. "Sao Tiêm Huỳnh ngươi biết cái lão nhân kia là nhân vật lớn vậy a."

Công tử Tiêu Cách lúc này liền không mấy quan tâm hai người đó mà lập tức quay sang hỏi Hào Tư.

"Ngươi có nhận ra lão nhân đó là ai không?."

Hào Tư hiện sau một lúc nhìn kĩ thì liền cũng nhanh nói. "Đón không sai thì đó chính là Ngự Sử Đại Nhân của Ngô Quốc đi."

"Cái gì..." Tiêm Huỳnh, Thanh Tu bên cạnh nghe vậy thì liền rất kinh ngạc kinh hô.

Công tử Tiêu Cách thì ngược lại mắt có chút đâm chiu suy nghĩ sâu xa về một vấn đề nào đó mà chỉ riêng hắn biết.

- Lại ở một chiếc thuyền khác ở một hướng khác, lúc này trên thuyền này hiện có năm vị công tử gồm Kim Ngọc Hữu, Kim Huỳnh Lương, Kim Gia Thành ba nhi tử của Đông Ngưu Kim Ngưu Sa và hai nhi tử nhị đệ Kim Hồng Bân của Đông Ngưu, đó chính là Kim Hồng Trị và Kim Hồng Tín.

Kim Gia Thành lúc này sau một hồi thất kinh thì liền nói. "Hắn là ai mà có thể ngồi cùng với Ngự Sử Đại Nhân vậy a."

Kim Ngọc Hữu, Kim Huỳnh Lương nghe tam đệ hỏi vậy thì liền cũng rất tò mò không kém, cũng liền muốn biết cái nam nhân hắc y kia là ai a.

Bỗng lúc này Kim Hồng Tín liền nhanh hướng những biểu ca của mình đáp. "Ba vị biểu ca!. Đệ biết hắn là ai nha."

"Thật!." Kim Ngọc Hữu nghe vậy liền lập tức nói. "Vậy biểu đệ hãy nhanh nói ra thử xem."

Kim Hồng Tín nghe vậy liền đáp. "Hắn tên là La Thần không lâu trước đã từng có va chạm qua với nhị tỷ của đệ a."

"La Thần!." Kim Gia Thành nghe xong thì vẫn không rõ La Thần là công tử phú quý nhà ai nên liền hỏi tiếp. "Vậy La Thần hắn là người nào a."

Kim Hồng Tín nghe vậy liền lập tức nhanh đáp. "Cái này hiện đệ vẫn chưa điều tra ra a."

"Hả!." Kim Ngọc Hữu, Kim Huỳnh Lương nghe vậy liền lập tức há hốc mồm bó tay với cái thông tin ít ỏi của Kim Hồng Tín.

Kim Hồng Trị đại ca thân sinh của Kim Hồng Tín nãy giờ vẫn im lặng bỗng ngay lúc này lại lên tiếng nói.

"La Thần hắn có mở một tửu lâu tên Song Ngư không lâu trước đã làm chấn động Kinh Sư không nhỏ."

"Song Ngư tửu lâu!." Ba huynh đệ Kim Ngọc Hữu, Kim Huỳnh Lương, Kim Gia Thành nghe vậy liền như đã có biết đến cái này. Tiếp Kim Gia Thành lại nói.

" Hồng Trị biểu đệ không biết còn biết thông tin gì nữa hay không?."

- Lại một chiếc thuyền khác ở một hướng khác lúc này bên trong nhã gian trên thuyền có hai vị cô nương cũng rất kinh ngạc nhìn về phía La Thần nói.

"Kỳ Lan!. Cô có biết hắn là ai hay không a."

Kỳ Lan nữ nhi Tây Kỳ nghe vậy liền đáp. " Báo Nhã Nhi cô còn không biết thì sao ta có thể biết được nha."

Báo Nhã Nhi nữ nhi của Bắc Báo nghe vậy liền có chút cau mày nói. "Xem ra cái tên nam nhân hắc y này hắn còn mạnh hơn một đám công tử danh hào mà chúng ta quen biết nhiều lắm nha."

"Phí lời!. Cái này mà cũng cần cô nói sao." Kỳ Lan liền có chút kiêu căng đáp.

- Lại tiếp một chiếc thuyền khác nữa có hai vị công tử thuộc nhi tử của Tây Kỳ là Kỳ Hứa Thanh, Kỳ Hứa Tài hiện cũng đã phát hiện ra La Thần.

Kỳ Hứa Tài lúc này bỗng nói. "Đại ca!. Xem ra hắc y nam nhân kia thân thế quả không nhỏ nha."

"Đúng vậy!." Kỳ Hứa Thanh liền đáp xong nói tiếp. "Từ xưa đến nay đây cũng là lần đầu tiên đại ca thấy có một công tử trẻ tuổi mà có thể ngồi cùng với Ngự Sử Đại Nhân đấy."

- Lại một chiếc thuyền khác lúc này có một vị công tử duy nhất ngồi trong nhã gian chính là Ngô Hồi Quốc nhi tử của Viện trưởng học viện Kinh Sư Ngô Kình Da.

Sau một lúc nhìn kĩ hình ảnh của La Thần thì hắn liền mắt có chút sắc lãnh lạnh lùng nghiến răng nhỏ nói.

"Phụ thân!. Xem ra Kinh Sư hiện đã xuất hiện ra nhân tài kiệt xuất rồi a."

- ---------...----------

La Thần hắn lúc này hiện mặt vẫn nhàn nhã thưởng trà mà không hề hay biết lúc này sự xuất hiện của hắn đã khiến không ít người phải ngưỡng mộ, ganh ghét nhìn chằm chằm vào hắn.

Lão Cảnh Đình Ba lúc này bỗng miệng hơi nhẻm cười không nói, tiếp tục vẫn im lặng ngồi cùng với La Thần thưởng trà.

Sau một lúc lâu La Thần hắn mắt đảo một vòng cảnh sắc ngã bóng nắng vàng xinh đẹp soi rọi lấp lánh từ hồ Lộng Nguyệt, và cũng không quên trong lòng nhanh đánh giá khung cảnh người người đông đúc như chạy hội.

Bỗng La Thần ngay lúc này đặc xuống tách trà mở miệng lên tiếng nói. "Mộng Hồng Lâu xem ra đã làm cho thành Kinh Sư oanh động không nhỏ đi."

"Ha... ha... ha... ". Lão Cẩn Đình Ba liền cười sản khoái xong nói. "May mắn mà thôi. Mọi việc chắc cũng tại nhờ có danh tiếng của Tứ Sắc Giai Nhân đi."

La Thần hắn tuy đã được Xích Châu nói từ trước là oanh động này chính do Mộng Hồng Lâu làm ra, nhưng La Thần vẫn không rõ tường tận đó là gì. Nhưng giờ khi vừa nghe được là Tứ Sắc Giai Nhân thì La Thần liền như đã hiểu. Thế là La Thần lại vờ như rất bình thản nói.

"Thắng là thắng, bại là bại làm gì có thể nói là may mắn có được cơ chứ."

"Ha... ha... ha... ". Lão Cẩn Đình Ba lại cười lớn một chàng xong mới nói tiếp.

"Nghĩ cũng lạ thói đời vô thường a."

Ặc... Lão già ông nói vậy thì là có ý gì nha. Ây... dà... da... Lão già ông xin làm ơn đừng có chơi cái trò này nữa mà a...

La Thần hắn đầu liền có chút nhức, tiếp lại loạn động nhanh chóng, mắt vẫn tỏ ra bình thản quay mặt nhìn một vòng hồ Lộng Nguyệt, bỗng sau khi nhìn một vòng thì La Thần dường như đã phát hiện ra điều gì đó. Thế là La Thần liền đưa tay để lên bàn chóng cầm vẻ đâm chiu bỗng miệng không biết vì sao lại nhẹ mĩm cười nói.

"Lão có tin hay không hôm nay sẽ có kì tích xuất hiện."

"Hử... " Nghe vậy lão Cẩn Đình Ba liền lập tức cau mày nhìn chằm chằm vào La Thần tiếp nhanh lên tiếng nói.

"Thời cơ lão đã nhanh tay bắt lấy trước rồi!. Càn khôn hiện cũng đã vững như bàn thạch, ấy vì sao La Thần cậu còn nói thế."

"Vậy sao!." La Thần vẻ mặt đâm chiu lên tiếng đáp, xong liền lại chuyển sang hướng khác lên tiếng nói.

"Hình như hai ta chỉ vừa có cánh nhau mấy ngày mà lại đã tương tư lẫn nhau rồi đi."

"Í..... ". Lão Thái Ti và nhiều hộ vệ xung quanh nghe vậy thì liền như hít phải một hơi khí lạnh lẽo, trong lòng thì lập tức cầu nguyện nói. "Ta không nghe thấy gì hết a."

Lão Thái Ti cũng không kiềm được thất kinh nhỏ nói. "Lão biết là sẽ như vậy nữa mà, hai người này họ nói chuyện thật có nghe thì cũng chẳng hiểu được bọn họ nói gì đâu nha."

"Ha... ha... ha... ". Lão Cẩn Đình Ba liền cười lớn xong lại cũng giống La Thần lập tức cũng quay đầu đi nhìn ngắm cảnh hồ xinh đẹp lên tiếng nói.

"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân!. Âu cũng coi như đó là lẽ thường tình đi."

"Ấy... dà.... Hai người này thật ra là đang nói đến cái gì vậy a." Tứ Sắc Giai Nhân bên trong nhã gian lúc này cũng đã thất kinh bát đảo loạn nhập ma cảnh luôn rồi.

Bên ngoài La Thần vẫn bình thản không động dung, mắt vẫn nhìn hồ Lộng Nguyệt, tay chóng cầm hơi vuốt nhẹ cầm vài cái nói.

"Mỹ nhân hoa đẹp có gai!. Muốn chiếm hữu xem ra phải bị thương không ít đi."

"Vậy sao!." Lão Cẩn Đình Ba vẻ không mấy ngạc nhiên nói tiếp. "Hoa đẹp mỹ nhãn không chỉ có một không đi."

"Bởi vậy mới nói... ". La Thần đang nói bỗng dừng lại một nhịp xong lại liền lập tức đứng lên bước đến bên mũi thuyền, hai tay chấp ra sau lưng vẻ cao nhân sâu không thấy đáy nói tiếp.

"Nghĩ cũng lạ thói đời vô thường a!."

"Ặc... ". Lão Thái Ti và rất đông cận vệ cùng với thuyền phu nghe vậy thì liền như lọt vào sương mù nghĩ.

" Hai cái người này là nói nói... rồi lại nói nói cái gì vậy a."

Bên trong nhã gian bốn người Tứ Sắc Giai Nhân và một số nữ tỳ khác liền cũng tròn mắt há hốc mồm lọt ngay vào ma cảnh không thấy lối ra.

"Ha... ha... ha...". Lão Cẩn Đình Ba bỗng dưng liền lại cười lớn một chàng, trong lòng thì hiện có chút rất vui vẻ.

La Thần hắn lúc này bỗng không biết vì sao lại liền lập tức quay người lại hướng lão Cẩn Đình Ba lên tiếng nói.

"Ngự Sử Đại Nhân lão có thể tạm thả neo dừng thuyền ở đây được hay không a."

"Hử... ". Nghe vậy lão Cẩn Đình Ba liền trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn lên tiếng nói. "Tại sao lại như vậy a!."

La Thần lúc này liền đã nhanh chóng nắm thót được tâm cảnh một tia lo lắng kia của lão Cẩn Đình Ba. Thế là La Thần liền miệng nhẹ mĩm cười nói.

"Không phải ta vừa nói là hôm nay sẽ có kì tích đó sao!."

"Không thể nào đi." Lão Cẩn Đình Ba lúc này trên mặt đã không kìm được kích động mà lập tức mặt liền có dấu hiệu xuất hiện vẻ động dung. Tiếp lão vẫn liền rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh và tự tin vào bản thân của mình mà hô lớn nói.

"Người đâu!. Dừng thuyền."

"Vâng!. Lão gia." Các thuyền phu nghe vậy thì liền ngay lập tức thả neo cho thuyền dừng lại ngay.

Động thái vội vàng dừng thuyền của Cẩn Đình Ba liền khiến cho rất nhiều người hiện đang tập trung dõi mắt theo bên này cũng liền rất bất ngờ vội vàng cũng bảo thuyền của mình dừng lại xem xét tình hình.

Thế là liền lập tức bỗng thuyền lớn, thuyền nhỏ cả một hàng dài ngay tức thì tạo thành một hiện tượng nghẽn đường thủy a. Thế là liền lại nhanh thấy rất đông thuyền cứ vậy cứ đi tới chỗ này thì liền bị chặn lại mà bắt đắt dĩ phải dừng lại.

Mà việc tắc đường cũng không trách lão Cẩn Đình Ba được a. Bởi hồ Lộng Nguyệt diện tích rất lớn a. Nên nếu có trách thì hãy nên trách cái đám công tử, tiểu thư khuê các gì gì kia tò mò về La Thần hắn mà đã dừng hết thuyền lớn của bọn họ lại, nên hiện tại nó mới tạo thành cảnh tắc đường như vậy đi.

Rất nhanh thuyền bị tắc đường càng ngày càng đông đúc, mọi người hai bên hồ Lộng Nguyệt lúc này cũng đã nhận ra điều bất thường nên liền lại rất tò mò hướng mắt nhìn nhìn xem thử coi đã có chuyện gì.

Và thế vô tình La Thần hắn lúc này giống như là nhân vật chính của mọi người vậy, liền tất cả hai bên hồ người đông vô số, cộng với thuyền to, thuyền nhỏ cũng ít không kém bắt đắc dĩ phải dừng lại. Còn có xung quanh lầu các nhiều vô kể hai bên hồ lúc này cũng đã phát hiện ra điều kỳ lạ mà lập tức hướng mắt nhìn qua.

La Thần hắn lúc này thấy tình hình đã được như mong muốn thì liền lập tức phóng lên đứng lên cao trước mũi thuyền khiến mọi người càng thêm chú ý đến hắn.

Mà lạ một điều thay thuyền lớn của Cẩn Đình Ba lúc này nó lại dừng đúng ngay cạnh cây cầu đá bắt ngang hồ Lộng Nguyệt nha. Mà thật cũng không thể trách lão Cẩn Đình Ba được vì lão bắt buộc phải vượt qua cây cầu đá này qua bên kia thì mới tới được địa điểm du thuyền to lớn của Mộng Hồng Lâu dự định sẽ tổ chức sự kiện nha.

Lúc này tất cả số lượng người đông đúc từ hai bên hồ cho đến rất đông người trên thuyền phía sau đều một hướng nhìn chằm chằm về phía La Thần. Do mọi người hiện trong lòng rất tò mò muốn biết là có chuyện gì, nên liền rất nghiêm túc im lặng không phát ra một tiếng gió hòng muốn nghe xem ở đó hiện có chuyện gì.

Do thế vô tình lúc này không gian xung quanh liền im lặng như tờ không có nhiễm một chút tạp âm nào cả.

Ngay lúc này chỉ loáng thoáng nghe được tiếng sóng nước lăn tăn nhẹ nhảy múa, gió thổi nhẹ mát lòng người tạo thành cho cảm giác rất khoan khoái cõi lòng a.

Lão Cẩn Đình Ba lúc này không biết La Thần hắn đang định dở trò khỉ gì nên liền cũng chỉ im lặng chấp tay ra sau lưng bình thản nhìn La Thần.

Ngay lúc này La Thần trong sự chú ý của mọi người thì liền lập tức ngẩng đầu nhìn lên trên thành cây cầu đá ở phía trên. Thế là ngay lập tức mọi người liền bị La Thần hắn làm cho chú ý mà mắt cũng nhanh hướng nhìn lên thành cầu đá.

Lão Cẩn Đình Ba cũng không ngoại lệ mà mắt cũng vội nhìn lên thành cầu xem hiện có gì đặc biệt.

Bỗng ngay lúc này trong sự chú ý của muôn vàn con người thì liền lập tức lúc bấy giờ có một anh thanh thanh thuý của tiếng khẩy đàn vang lên.

"Tinh..... ".

Ngay lập tức âm thanh thanh thanh thuý của tiếng đàn liền làm mọi người bừng tỉnh hiểu hiện là có chuyện gì rồi. Thế là liền lập tức mọi người lại càng thêm tò mò nôn nóng muốn xem thử người khẩy đàn kia là ai mà có thể tạo ra thanh thế lớn đến như vậy.

"Tinh....". Lại một tiếng dạo đàn vang lên.

Tất cả mọi người dường như hít sâu nín thở cố gắng không phát ra tiếng động hòng muốn nghe rõ hơn bản lãnh của người khẩy đàn có thể làm nên trận thế lớn như thế này thì lại là có gì hơn người.

"Tinh... ". Bỗng tiếp một tiếng khẩy đàn thanh thuý vang lên.

Ngay lúc này Cẩn Đình Ba liền cũng đã hiểu ra được gì rồi, thế là lão liền trong lòng chấn động thất kinh nhìn nhìn bóng lưng của La Thần khẽ nói.

"Làm sao lại có thể a!."

- ----------!!!-----------

Tự sự: Hàizz... Viết cảnh hai ông thần đông gia này phải nói là nhức đầu lắm luôn a... hiu... hiu... tại hạ cần nghĩ ngơi gấp a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.