Hệ Thống Liên Minh

Chương 170: Quá khứ của Vương Oanh





Vụ Lạc Tuyết bị bắt cóc làm náo loạn thành phố suốt một đêm liền. Rất nhiều người đều tò mò vì thân phận của Lạc Tuyết nhưng cũng chỉ là tò mò mà thôi, cũng chẳng ai rảnh hơi mà lại đi hỏi một người chẳng liên quan tới mình



Vì thế, sáng hôm sau, khi tin Lạc Tuyết đã được cứu thoát, mọi việc liền chìm vào quên lãng. Không ai còn hỏi gì tới cô gái Lạc Tuyết này nữa



Tại nhà Vương Oanh, Vương Oanh nằm trên giường mình, một tay ôm gối nằm lăn lộn , ánh mắt thâm đen cho thấy đêm hôm qua cô không một chút nào chợp mắt



Mà cũng phải, đêm hôm qua xảy ra rất nhiều chuyện khiến cô không thể nào ngủ được. Nghĩ tới thiếu niên mà mình không muốn gặp mặt lại chính là thần tượng của lòng mình, Vương Oanh có thể ngủ được sao?. Cả đêm hôm qua, cô suy nghĩ rất nhiều. Mà người cô nghĩ tới nhiều nhất chính là Long



Nhớ lại những lần gặp mặt với Long, cô phát hiện đối phương cũng không thật sự xấu xa như cô nghĩ. Không những vậy, Long còn hơn hẳn những tên công tử mà cô từng gặp, ít nhất là đối phương sẵn sàng tặng cô một viên Cao phẩm Tam Giai bảo thạch.



Thỉnh thoảng mở miệng đùa giỡn khiến cô ngượng ngùng nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn hay giở trò sàm sỡ. Nếu đổi thành thằng em mất dạy của mình, tin tưởng chắc chắn sẽ không nói nhiều mà đưa cô lên giường ngay



Rồi đến hôm qua, tại lúc tuyệt vọng nhất, tưởng chừng sẽ bị tên khủng bố làm nhục thì hắn xuất hiện, như một bạch mã hoàng tử cứu cô khỏi địa ngục. Lúc đó, Vương Oanh đã không còn chán ghét Long như trước đây nữa



Và hôm nay, cô biết được thân phận của Long chính là KingAzir. Thần tượng mà cô sùng bái nhất. Thậm chí cô còn đưa hẳn số điện thoại cho hắn, còn ở trên Truyện FULL hô hào trở thành bạn gái hắn,… khiến Vương Oanh mang theo một cảm xúc cực kì phức tạp với Long.



“ Chỉ là đối phương hình như đã có bạn gái rồi thì phải?”



Nghĩ tới đây, cô không khỏi nhớ tới cảnh Long cùng cô gái cảnh sát hôn môi. Càng nghĩ, trong lòng cô càng cảm thấy buồn bực cùng ghen tuông



Đưa tay sờ môi mình, nơi mà hôm qua Long đã cướp đi nụ hôn đầu của cô. Vương Oanh không khỏi suy nghĩ thất thần.



“Chẳng lẽ, mình thật sự thích đối phương sao?”



Vương Oanh ánh mắt nhìn lên trần nhà, trong mắt lóe lên một sự hoang mang cùng nhiều suy nghĩ. Hơn hai mươi năm chưa từng biết yêu đương là gì, cô không biết cảm xúc của mình lúc này là gì.




Yêu thích sao? Không thể, cô với hắn gặp nhau có ba lần mà thôi. Ghét sao? Càng không thể, từ sau khi biết Long là KingAzir, cô thật sự không thể ghét nổi Long. Vậy, cuối cùng tình cảm của mình dành cho Long là gì



- Reng…Reng



Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt sự yên tĩnh của Vương Oanh. Cô nhấc điện thoại lên, nhìn dãy số ghi trên điện thoại, trong mắt cô lóe lên một sự kích động. Vội vàng mở ra điện thoại, ánh mắt cô đỏ hoe, nói trong tiếng nấc:



“ Mẹ”



“ Con gái! Dạo này con khỏe chứ?” Bên kia vang lên âm thanh của một người phụ nữ. Người phụ nữ này tên là Vương Tuyết Mai, là mẹ của Vương Oanh



“ Mẹ, con vẫn khỏe. Còn mẹ thì sao?” Vương Oanh nở nụ cười vui vẻ hỏi lại



“ Mẹ cũng khỏe. Oanh nè! Con trở về nhà đi. Mẹ rất nhớ con ah” Vương Tuyết Mang mang theo vẻ cầu xin nói.



Nghe vậy, Vương Oanh đầu tiên sững sờ. Sau đó, trong mắt lóe lên một tia hận ý, cô cắn răng, âm thanh kiên định:



“ Con không trở về. Trừ khi thằng đó nó rời khỏi gia tộc. Nếu không, con sẽ không bao giờ trở về cái nhà đó”



“ Con yên tâm. Lần này thằng bé đi nước ngoài rồi, cũng không biết bao giờ về.”



“ Thật sự?” Vương Oanh nửa tin nửa ngờ hỏi lại. Cô thật khó hiểu tại sao thằng em mất dạy của mình lại rời khỏi thành phố ra nước ngoài sinh sống. Phải biết ở bên nước ngoài, gia tộc của cô không có một chút danh tiếng nào ah



“ Là thật. Thấy bảo thằng bé gây ra họa động trời. Cha con vì không muốn thằng bé gặp họa sát thân nên đưa nó bỏ trốn ra nước ngoài” Mẹ Vương Tuyết Mai giải thích



“ Vậy còn cha con thì sao? Đừng nói cha con đồng ý cho con trở về gia tộc vô điều kiện nhé” Vương Oanh trầm giọng, nhắc tới cha mình, trong mắt cô lóe lên một sự khổ sở cùng hận ý



Nghe thế, Vương Tuyết Mai trầm mặc, không trả lời cô. Rất lâu sau, cô mới lên tiếng thở dài nói:



“ Cha con nói. Chỉ cần con cùng Quách gia đại thiếu kết hôn thì con sẽ được trở về gia tộc. Không những vậy còn khôi phục lại thân phận đại tiểu thư của mình”



“ Ha…ha, quả nhiên là vậy! Ông ta hoàn toàn coi con là một món hàng dùng để trao đổi mà . Sau khi Đinh gia diệt vong, hôn ước của con với Đinh Hùng bị hủy bỏ. Hiện tại, ông ta lại muốn bán con cho đại công tử Quách gia ở thủ đô. Thật sự là một người cha tốt ah”



Nói tới đây, Vương Oanh cười trong đau đớn, dẫu biết cha mình sẽ làm vậy nhưng một khi chính thức nghe được, trái tim cô vẫn nhói đau.



Trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự thống khổ cùng đau đớn. Đôi mắt cô đỏ ngầu, nước mắt lã chã tuôn rơi:



“ Hai mươi năm, con chưa bao giờ được ông ta ôm ấp vỗ về, chưa bao giờ được ông ta mua cho bộ quần áo hay một chiếc bút, chưa bao giờ được ông ta khen dù chỉ là một câu. Những gì con có hiện tại, hoặc là của mẹ mua cho hoặc là tự tay con kiếm lên



Đến khi dì hai sinh ra thằng mất dạy đó. Ông ta cơ hồ hoàn toàn không có đứa con gái này . Toàn bộ đều dành hết cho nó. Ngay cả đến lúc thằng đó định làm nhục con, ông ta cũng chỉ cười trừ bỏ qua, còn khuyên con cho em nó một lần. Con thật không hiểu ông ta có phải là con người nữa hay không?



Rồi đến cả khi con rời khỏi gia tộc. Ông ta cũng không tha cho con. Trước thì ép gả con cho Đinh Hùng và giờ là gả cho Quách gia. Thật không biết, nếu như Quách gia bị diệt thì ông ta có ném con cho gia tộc khác.”



Nhớ lại quãng thời gian ở bên trong gia tộc, cô cảm thấy một sự căm ghét đến tận xương tủy.



Là một người con có cả cha lẫn mẹ nhưng cô lại cảm thấy mình không bằng một đứa mồ côi cha. Cô có cha cũng như không. Chưa bao giờ ông ta nói một lời yêu thương nào với cô, hay khen cô học hành giỏi giang,… dù cho thiên phú của cô rất tốt, được rất nhiều người ca ngợi là thiên tài thì trong mắt cha cô, cô không bằng đứa con của người vợ thứ hai



Trải qua rất nhiều sự việc, cô đã hoàn toàn hiểu rõ bộ mặt thật của cha mình. Ông ta chưa bao giờ coi cô là con mà chỉ coi cô là một món hàng hóa dùng để tạo dựng mối quan hệ với các gia tộc mà thôi. Từ đó, cô hận cha mình, và cũng đổi sang họ Vương




Cô hận cha mình, càng hận đứa em mất dạy định cưỡng bức mình. Cô quyết định rời khỏi gia tộc, sống một cuộc sống bình thường như bao người khác



Nói tới đây, cô dùng giọng điệu cầu xin, da diết nghẹn ngào:



Mẹ à! Con xin mẹ nghe con lần này. Hãy chuyển ra ngoài cùng con sinh sống được không? Con đủ sức phụng dưỡng mẹ mà”



Cảm nhận hận ý ngút trời từ Vương Oanh. Vương Tuyết Mai không khỏi trầm mặc. Rất lâu sau, cô mới thở dài, mang theo một vẻ mệt mỏi



“ Vương Oanh. Mẹ cũng biết điều này chứ? Ở trong gia tộc này, mẹ cũng rất mệt mỏi rồi. Chỉ là , mẹ thật sự rất yêu ông ấy.



Hiện tại, ông ấy đã có tuổi, thực lực cũng không tăng tiến lại dùng nhiều đan dược, trong cơ thể tích tụ rất nhiều độc đan. Bác sĩ bảo, ông ấy chỉ có thể sống được mười năm nữa thôi. Con hãy hiểu cho nỗi khổ tâm của mẹ.”



Nghe mẹ mình nói vậy, Vương Oanh không khỏi lặng người. Cha cô vậy mà chỉ còn sống được mười năm nữa. Khi nghe tin này, Vương Oanh phát hiện mình không vui vẻ như mình nghĩ, trái lại là một sự đau đớn cùng khổ sở. Nói cho cùng, ông ta cũng là cha đẻ của cô



“ Thôi. Con sẽ về nhà một chuyến . Nhưng cũng chỉ là lần này mà thôi. Sau đó, con sẽ rời khỏi, mãi mãi không quay về nữa”



Vương Oanh thở dài một hơi nói ra một câu khiến Vương Tuyết Mai vui mừng, trong lòng vui vẻ vô cùng mà không biết rằng, lần này trở về lại là một hồi sóng gió to lớn đổ ập lên đầu hai người



Lâu đài Moritzburg , phòng của Long. Long khuôn mặt nghiêm túc, hai tay kết ấn liên tục, dưới sàn nhà là một linh trận màu trắng to lớn



Khi giọt máu rơi xuống linh trận, cũng là lúc Long hoàn thành kết ấn. Chỉ thấy hắn đưa tay về phía linh trận, quát khẽ:



“ Thuật giả kim: Triệu Hồi Thiên Thần Giả Kim”



Lập tức, từ linh trận, ánh sáng lan mang theo hơi ấm hiền hòa, chính trực, thuần khiết lan tỏa ra xung quanh. Một hương thơm bao bọc cả căn phòng, một cảm giác thoải mái khiến người khác dễ chịu vô cùng



Rất lâu sau, cột sáng biến mất. Ở trung tâm cột sáng đứng đó một người. Một thiên thần xuất hiện, không phải ai khác chính là Thiên Thần Giả Kim



Thiên Thần Giả Kim mở mắt, mang theo một vẻ từ ái nhìn Long nói bằng một âm thanh ôn hòa:



“ Hậu duệ Chúa Rồng. Chúng ta lại gặp mặt”



“ Cái.."



Nghe vậy, Long khẽ cười, âm thanh hơi chút kinh ngạc lên tiếng:



"Có thể được Thiên Thần nhớ mặt, quả thật là vinh hạnh của ta”



“Ngươi là một trong số ít những người có Thần Mạch . Đặc biệt còn là Chúa Rồng Thần Mạch, là Long Hoàng đời thứ hai của Long Tộc, ta tất nhiên phải nhớ kĩ rồi. Vậy lần này, ngươi muốn cùng ta trao đổi thứ gì?”



Nói xong, Thiên Thần Giả Kim dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Long nói thẳng vào chủ đề



“ Ta muốn phục sinh một người đã chết. Chính là hắn”



Nói xong, Long hai mắt chuyển sang Ngũ Hành Long Nhãn. Từ Ngũ Hành Long Nhãn bắn ra hai tia sáng tạo nên thân hình của tên cầm đầu đám người bắt có Lạc Tuyết: Vũ Nhất



Nghe Long muốn phục sinh một người đã chết. Thiên Thần Giả Kim không khỏi nhíu mày, trầm giọng:



“ Long Hoàng. Ngươi nên biết cái giá phải trả của việc phục sinh người chết chứ”




“ Tất nhiên là biết. Một mạng đổi một mạng” Long gật đầu đáp.



Quy tắc của giả kim thuật là Trao Đổi Đồng Giá. Có nghĩa là thứ càng quý giá thì “ tiền” bỏ ra lại càng nhiều. Mà trong đó, sinh mạng là quý nhất, vì thế muốn phục sinh một người đã chết thì phải lấy sinh mạng của người khác ra làm vật trao đổi



“ Nếu đã biết vậy. Chẳng lẽ ngươi vẫn định phục sinh hắn sao?”



Thiên Thần Giả Kim khó hiểu nhìn Long



“ Tất nhiên là không rồi. Lần này, ta chỉ cần ngài cho hắn sống lại khoảng mười phút mà thôi”



Long lắc đầu, nói ra yêu cầu thật sự của mình



Nghe thế, Thiên Thần Giả Kim một bộ hiểu ra gật đầu nói:



“ Nếu vậy thì được. Vật trao đổi là Mười món Cực Phẩm Ngũ Giai vũ khí, năm viên Cao Phẩm Lục Giai Bảo Thạch, Ba gốc Hạ Phẩm Thất Giai dược thảo "



“ Đồng ý giao dịch” Long sảng khoái đáp ứng.



Hiện tại, trong tay hắn có một nhẫn không gian, chính là nhẫn không gian của Trần Gia Khánh. Bên trong đó chứa toàn bộ tài nguyên, vũ khí,… mà Trần Gia Khánh sưu tầm được , là một kho báu vô giá với vô số tuyệt thế tài nguyên.



Những thứ mà Thiên Thần Giả Kim nêu ra chỉ một hạt muối ở biên mà thôi



Tâm niệm khẽ động, lập tức trước mặt Long xuất hiện những thứ mà Thiên Thần Giả Kim yêu cầu



“ À quên. Nếu được, ta muốn mua thêm năng lực Dò Xét Kí Ức”



“ Không vấn đề. Giá tiền là một kiện Trung Phẩm Thất Giai vũ khí” Thiên Thần Giả Kim sảng khoái đáp ứng. Chỉ cần không phải là những thứ liên quan tới tu luyện và luyện đan, còn lại mọi thứ trên đời Thiên Thần Giả Kim đều có thể đưa cho Giả Kim Thuật



Phất tay, thu hồi toàn bộ những thứ có mặt trên sàn. Thiên Thần Giả Kim nhắm mắt lại, từ trên người cô bắn ra một đạo quang mang về phía hình ảnh của tên đại ca. Lập tức, Vũ Nhất từ một hình chiếu 3D từ từ trở nên sống động và biến thành một người hoàn chỉnh



Đồng thời, một tia sáng từ Thiên Thần Giả Kim bắn về phía Long. Hắn chỉ cảm thấy trong đầu mình nhiều thêm một số kiến thức. Chính là năng lực: Dò Xét Kí Ức, không những vậy còn là vĩnh cửu năng lực



“ Cảm tạ Thiên Thần” Long âm thanh mang theo sự cảm kích nhìn về phía Thiên Thần Giả Kim nói



“ Không cần cảm ơn. Chúng ta đều dựa theo quy tắc mà làm thôi. Ngươi đưa tiền, ta đưa đồ, tất cả chỉ có vậy. Được rồi, nếu không còn gì, ta xin cáo lui” Thiên Thần Giả Kim phất tay, sau đó thân ảnh của cô khẽ mờ dần rồi biến mất



Chờ cho Thiên Thần Giả Kim đi, Long ánh mắt lóe lên dị sắc nhìn về phía Vũ Nhất cười lạnh:



“ Và giờ, thì cũng nên biết kẻ nào đứng sau vụ bắt cóc Lạc Tuyết rồi”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.