" Thế nào! Như vậy, ngươi còn gì để ngăn cản nữa không. Ta không tin một tên Ác Ma thấp kém như ngươi lại có thể ngăn cản ta dùng Âm Dương Hợp Nhất phục sinh Trình Thành"
Nhìn Ác Ma khuôn mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ. Long đắc ý vô cùng lên tiếng
Bình thường, không thể có chuyện khởi từ hoàn sinh, dù là Linh Sư hệ Pháp Sư Buff cũng không thể làm nổi điều này. Thậm chí tới cả Giả Kim Thuật, người trao đổi trực tiếp với năng lượng vũ trụ cũng phải bỏ ra cái giá cực đặt để hồi sinh người chết. Điển hình chính là việc Tùng đại sư hi sinh tính mạng chỉ để cứu Nguyễn Trình Thành hai năm sống sót mà thôi. Nói đơn giản, việc phục sinh người chết là điều không tưởng.
Thế nhưng, nếu như vận dụng được quy luật Âm Dương thì lại khác
Bất kì thứ gì dù la con người, yêu thú cho tới thuộc tính, hệ nguyên tố đêu không thoát khỏi luật Âm Dương. Ví dụ như nhân loại chia thành trai và gái, có người tốt người xấu,... Thuộc tính có thủy và hỏa, có quang và ám,... Những thứ đó, không phải đều tuân theo luật Âm Dương sao?. Chỉ cần nắm được luật Âm Dương thì dù biến mộng thành thực, biến điều không thể thành có thể đều hoàn toàn làm được.
Luật Âm Dương thần kì như vậy, thế nhưng khắp đại lục từ khi được thành lập tới này, tời Chân Thần kỷ nguyên tới kỷ nguyên vũ trụ. Đã có ai thực sử nắm được cái luật này? Không một ai cả. Dù có là Đại Thần Cảnh cấp 100 cũng không thể nắm giữ được luật Âm Dương.
Âm Dương là quy tắc của vũ trụ, nắm giữ nó khác gì nắm giữ quy luật của vũ trụ, trở thành chúa tể, chi phối cả vũ trụ vô tận này. Vì thế, luật Âm Dương không phải ai cũng hiểu, và cũng không phải ở đâu cũng xuất hiện.
Đến nay, luật Âm Dương đã trở thành truyền thuyết, hầu như mọi người đã quên tới nó rồi. Hiện tại, Ác Ma nhìn thấy kỹ năng: Âm Dương Hợp Nhất vận dụng quy luật Âm Dương, bảo sao nó không kinh sợ cho được
Trở lại với cuộc nói chuyện, Nghe Long gọi mình là Ác Ma thấp kém. Ác Ma không chút nào để ý. Bản thân nó không có tình cảm, nó chỉ là một sinh vật mà năng lượng vũ trụ tạo ra với nhiệm vụ " giao hàng" mà thôi.
" Ta thật không ngờ. Nhân loại các ngươi lại có thể tìm thấy một thanh vũ khí có thể mang hai thuộc tính tương khắc, từ đó tạo ra kĩ năng: Âm Dương Hợp Nhất. Nếu thế, Trình Thành phục sinh, ta cũng không thể ngăn cản rồi"
Ác Ma cảm thán sau đó biến mất vô hình vô ảnh. Nó nói là cũng là sự thật. Một mạng của Tùng đại sư cùng với những gì mà cha mẹ Long mang ra làm vật trao đổi quả thật đã cứu Nguyễn Trình Thành.
Thế nhưng, nếu như sau bốn năm nữa, lời nguyền do năng lượng vũ trụ đặt lên người Trình Thành phát tác, Nguyễn Trình Thành chắc chắn sẽ chết. Mà giải được lời nguyền cũng chỉ có kĩ năng: Âm Dương Hợp Nhất . Long đã có được kĩ năng đó, đồng thời kì hạn vẫn chưa tới, như vậy Nguyễn Trình Thành chắc chắn được cứu rồi. Mà như thế, nó cũng không còn tác dụng gì ở đây nữa
Ác Ma rời đi không khiến Long kinh ngạc. Hắn lúc này khuôn mặt nghiêm túc. Hai tay không ngừng kết ấn
" Âm Dương Hợp Nhất - Giải"
Theo tiếng quát của Long. Đồ án Âm Dương lập tức chui vào bên trong quan tài băng
- Oanh
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên. Chiếc quan tàn băng hàn lập tức vỡ thành trăm mảnh bay tán loạn trong phòng. Tại trung tâm vụ nổ. Nguyễn Trình Thành cả người được đồ án thái cực bao bọc lấy. Thân hình nhỏ nhắn của cậu bé tỏa ra hào quang trắng đen bao phủ cả căn phòng
Cảm nhận trên người Nguyễn Trình Thành sức sống mãnh liệt. Long kích động vô cùng. Cuối cùng, ba năm mệt mỏi tìm kiếm cách cứu em mình. Hắn cuối cùng cũng thành công rồi
Mấy phút sau. Hào quang biến mất. Nguyễn Trình Thành từ từ mở mắt. Đập vào mắt cậu là người anh trai ruột hơn mình hai tuổi đang dùng ánh mắt kích động vô cùng nhìn mình.
Trí nhớ cậu vẫn còn dừng ở cái thời điểm ba năm trước khi hôn mê khiến cậu không khỏi khó hiểu kêu lên:
" Anh hai. Anh làm sao vậy?"
" Không ... không sao! đi thôi, anh đưa em đi gặp cha mẹ"
Long cố gắng kìm nén xúc động muốn ôm lấy Nguyễn Trình Thành mà khóc. Hắn đi tới , xoa đầu cậu ôn hòa lên tiếng. Sau đó cầm lấy tay câu lôi kéo ra khỏi căn phòng
Mặc dù hành đồng kì lạ của Long khiến cậu nghi hoặc. Mặc dù cậu nhận ra mình đã cao gần bắng anh trai mình. Thế nhưng trong lòng cậu, hình tượng của Long cực kì to lớn. Cậu kính trọng, sùng bái Long còn hơn cả cha mình. Long nói gì, câu đều cho là đúng và nghe theo. Vì thế, trong long dù rằng có rất nhiều nghi vấn thế nhưng Nguyễn Trình Thành vẫn không nói ra
" Cục cưng của mẹ. Con rốt cuộc tỉnh lại rồi"
Bên ngoài phòng, Trần Hoa ôm lấy Nguyễn Trình Thành khóc rống lên, nước mắt tràn đầy khuôn mặt xinh đẹp cô. Trong ánh mắt cô là sự kinh hỉ tột cùng. Long và Thành là hai đứa con cô mang nặng đẻ đau, là bảo vật vô giá của cô. Một trong hai người gặp nguy hiểm, cô đều không muốn chút nào.
Khi Thành sống lại, cô vui mừng biết bao nhiêu thì khi Thành hôn mê, cô tuyệt vọng bây nhiêu. Nếu không phải còn có chồng, còn có Long thì có lẽ cô đã tìm đến cái chết rồi. Hiện tại, con mình từ hôn mê ba năm tỉnh lại. Cô thật sự vui sướng vô cùng
Bên cạnh cô, Nguyễn Trung Kiên đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt ông đỏ bừng. Bàn tay ông siết chặt vào với nhau cho thấy ông đang kiềm nén. Mặc dù Thành xuất hiện trên đời là một điều ngoài ý muốn, thế nhưng cuối cùng Thành vẫn là con của ông và Trần Hoa. Thân là người cha, thấy con mình ba năm hôn mê tỉnh lại. Dù cho ông tâm lý sắt đá cũng không khỏi rơi lệ. Chỉ là bởi vì cố gắng giữ hình tượng của mình mà kiềm nén không cho nước mắt trào ra
Còn bên cạnh Long. Thấy một cảnh này, Lạc Tuyết hai mắt đỏ ngầu. Cô muốn đi lên ôm Thành, giống như Trần Hoa khóc lóc để cho cậu biết cô lo lắng thế nào. Bất quá cuối cùng, cô quyết định không tới. Dù sao, Thành không biết bí mật đó, quan hệ giữa hai người cũng chỉ là chị dâu - em chồng. Lạc Tuyết cũng không thể quá cùng Thanh thân cận. Nếu như để Thành biết được sự thật đó. Chắc chắn, tâm lý của cậu sẽ bị chịu một cú shock rất nặng. Cô không muốn điều đó chút nào.
Tuy rằng nghĩ vậy, thế nhưng đôi mắt cô đỏ ngầu tràn đầy vẻ quan tâm nhìn Thành, bàn tay cô nắm lấy tay Long thật chặt không buông. Toàn thân hơi run lên cho thấy dù rằng cô quyết định không tới nhưng từ sâu trong đáy lòng, cô muốn giống được Trần Hoa. Yêu thương mà ôm lấy Trình Thành
Nhìn Lạc Tuyết như vậy. Long còn không biết cô đang nghĩ gì. Trong lòng không khỏi thờ dài. Hắn biết đối với một cô gái, điều này giống như một sự tra tấn vậy. Hắn biết Lạc Tuyết cực kì đau đớn nhưng hắn lại không thể giúp được gì.
Trình Thành tỉnh lại, người vui sướng nhất không phải là cha mẹ hắn, cũng không phải hắn mà là Lạc Tuyết. Hiện tại, Trình Thành đang ở trước mắt cô, cô muốn tiến tới ôm hắn mà không được. Long biết, Lạc Tuyết đau như thế nào?
Hai mắt hắn phức tạp nhìn Lạc Tuyết cùng với Trình Thành. Cuối cùng, hắn cắn răng, cầm lấy tay Lạc Tuyết lôi kéo cô về phía Trình Thành
" Long. Anh làm gì vậy?" Lạc Tuyết kinh hoàng vô cùng kêu lên
" Đưa em đi gặp nó. Sớm hay muộn, nó cũng sẽ gặp em. Như vậy, hai người gặp mắt sớm một chút có sao đâu" Long cười cợt. Mà lúc này, hai người cũng đi tới chỗ Trần Hoa và Trình Thành. Long nhìn Trình Thành mỉm cười nói:
" Đến, Thành. Anh giới thiệu với em. Đây là bạn gái anh Lạc Tuyết. Chào chị ấy đi"
Nghe vậy, Trình Thành ngẩng đầu nhìn Lạc Tuyết nở một nụ cười ngây thơ lễ phép
" Em chào chị ạ"
" Em thật là ngoan ah. Thấy em tỉnh lại, chị thật vui mừng đó"
Lạc Tuyết cô gắng đè nén trong lòng mình xúc động, nở một nụ cười sau đó hai tay có chút run run ôm lấy Trình Thành
Trình Thành cũng ngoan ngoãn để Lạc Tuyết ôm mình. Mặc dù cậu chỉ thấp hơn Lạc Tuyết nửa cái đầu. Thế nhưng , tâm trí của cậu vẫn chỉ là một cậu bé ba tuổi. Được một cô gái ôm, câu không có bất kì cảm giác gì
À không! có chứ. Khi Lạc Tuyết ôm cậu, cậu cảm nhận được một cảm giác ấm áp. Cảm giác giống hệt như Trần Hoa ôm lấy cậu. Thậm chí còn có chút mãnh liệt hơn. Cậu chỉ cảm thấy một cỗ hơi thở thân quen, giống như huyết mạch tương liên từ trên người Lạc Tuyết. Cậu thật sự không biết điều gì xảy ra, chỉ là cậu thật sự thích cảm giác này. Thật ấm áp
" Chị Tuyết. Chị thật ấm ah. Giống như mẹ vậy"
Trình Thành hai mắt híp lại. Bộ dạng hưởng thụ vô cùng. Trên khuôn mặt non nớt của cậu tràn đầy vẻ không nỡ rời xa
Nghe vậy, Lạc Tuyết thân hình run lên một cái. Cô cố gắng không cho nước mắt tuôn ra. Cô cũng không thả Trình Thành ra mà cứ như vậy ôm cậu, nói ra một câu khiến những người ở đây giật mình
" Nếu vậy, em có thể gọi chị là mẹ ah"
Lạc Tuyết ôn nhu, ánh mắt tràn đầy tình thương của người mẹ nhìn Trình Thành, trong mắt lóe lên một tia chờ mong
Nghe thế, Trình Thành muốn gật đầu. Thế nhưng nhớ tới thân phận của Lạc Tuyết. Cậu lắc đầu, khó xử
" Không được mà chị. Chị là bạn gái anh hai. Nếu em gọi chị là mẹ, không phải gọi anh hai là cha sao?"
Người nói vô tình, nhưng người nghe hữu ý. Lạc Tuyết khuôn mặt trong nháy mắt trắng bệch, cô nở một nụ cười. Thế nhưng, ai cũng có thể nhìn ra, nụ cười của cô tràn đầy sự cay đắng. Cô nói:
" Phải ha. Nếu vậy em cứ gọi chị là chị hai đi. Chúc mừng em đã tỉnh lại. Chị có chút mệt, chúng ta khi khác nói chuyện sau ha"
Nói xong, cô đứng dậy đi tới chỗ Long. Úp mắt vào người hắn, nghẹn ngào nói nhỏ:
" Anh Long. Lòng em thật đau"
Cảm nhận sự đau khổ , tuyệt vọng từ Lạc Tuyết. Long không nói gì. Hắn ôm lấy cô thất chặt, quay đầu nhìn về phía cha mẹ mình cười khổ:
" Cha mẹ, Lạc Tuyết hơi mệt. Con đưa cô ấy về phòng"
Nói xong, hắn không đợi hai người đồng ý. Liền mang theo Lạc Tuyết rời đi. Thấy vậy, đứng một bên không nói gì Uyển Như cũng vội vàng chạy theo.
Nhìn bóng lưng tràn đầy cô đơn của Long và Lạc Tuyết. Nguyễn Trung Kiên cùng với Trần Hoa nhìn nhau, rồi lại nhìn Trình Thành đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hai người. Hai người đồng loạt thở dài một tiếng ngao ngán. Rất lâu sau, Nguyễn Trung Kiên âm thanh mang theo vẻ tiếc hận lên tiếng
" Hai đứa nó. Thật khổ ah"
" Đúng vậy, chỉ mong chúng nó không hận Nguyễn gia cùng Lạc gia. Dù sao, việc này cũng là do một tay bọn họ tạo ra"
Trần Hoa trên mặt toát lên vẻ bất đắc dĩ lên tiếng. Nếu như không phải chuyện này liên quan tới Nguyễn gia và Lạc gia, liên quan tới rất nhiều bí mật mà cô không thể nói ra thì cô thật sự không muốn Long và Lạc Tuyết phải chịu chuyện như thế này. Đặc biệt là Lạc Tuyết, việc đó đối với cô là một sự tra tấn mà rất ít người phụ nữ chịu được