Một tiếng hét thảm, đột ngột quang lên khi buổi sáng mới bắt đầu trong Lâm gia, anh thanh xuyên thấu cữu thiên, khiến cho thiên địa phải rơi lệ. Tiến hét thảm này còn ai khác ngoài tên xấu xố Lâm Tiểu Cường đây?.
Lâm Tiểu Cường, hắn sau khi tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên mặt đất lạnh băng, con chưa kịp để hắn suy nghỉ, thì một cơn đau khủng khiếp ập tới với hắn, cảm giác này như là muốn xé rách thân thể hắn vậy. Để cho hắn xén tý nữa lại ngất xỉu, mây mà ý chí hắn mạnh một chút mới có thể gắn gượng không ngất.
– Aaaaaa. Tên chết tiệt kia, nếu để ta bắt được ngươi, thì ta sẽ bâm vầm ngươi thành ngàn mãnh.
Lâm Tiểu Cường gắn gượng cơ thể mà đúng dậy, sau đó nhìn xuống đủn quần, thì thấy tiểu huynh đệ của mình đã bị nát bép, không ra hình dạng thì gầm lên hét lớn.
– Đại trưởng lão ngươi...ngươi không sao chứ.
Bên ngoài có một người hầu và nô tỳ, khi nghe được tiếng hét thảm của Lâm Tiểu cường thì chạy đến đây ngay. Bọn họ không dám vào trong phòng chỉ đến cửa rồi gọi nhẹ với giọng run rẩy mà thôi.
– Ta...ta không sao các ngươi lui xuống đi.
Lâm Tiểu Cường cố gắng dùng giọng bình tĩnh ra lệnh cho bọn gia nhân và nô tỳ ngoài kia.
– Vâng, chúng thuộc hạ lui đây.
Nghe được Lâm Tiểu Cường ra lệnh, bọn gia nhân và nô tỳ cũng không dám nán lại đây lâu, bởi vì bọn họ rất áp lực khi đứng ở đây. Bọn họ cảm giác như có một con hung thú sấp sửa bạo phát vậy.
Sau khi thấy bọn gia nhân đi thì Lâm Tiểu Cường lấy đan dược từ trong nhẵn ra ăn vào, sau đó ngồi xuống để vận công chữa thương. Nhưng hắn đâu biết rằng bảo khố tích góp rất lâu của Lâm Gia bọ hắn đã bị vét sạch sành sanh, không còn một cộng lông cho bọn hắn. Không biết khi hắn phát hiện thì có thổ máu chết không.
..........
Long Ngạo sau khi vét sạch bảo khố của Lâm, thì hắn theo đường đo về Lan Gia, vào phòng Lan Như Ngọc, nhưng nàng không có trong phòng, thấy thế hắn đem tài sảng đã cướp đột được ra xem. Lần này hắn cướp sạch của Lâm Gia, bao nhiêu đây cũng đủ cho các nàng Lan Như Nguyệt tu luyện, hắn không định dùng những dược liệu này, nhưng cái này hắn đưa muốn đưa hết cho bọn người người Lan Như Nguyệt. Hắn không muốn tu vị các nàng cách biệt hắn quá xa.
Sau khi kiểm tra một hoài xong. Thì hắn nằm lăn ra giường ngủ.
...........
Sáng hôm sau.
– Cốc Cốc Cốc!.
– Long Ngạo dậy mau.
Tiếng đạp của và tiếng kêu của Lan Như Ngọc đánh vở giấc ngủ của Long Ngạo, bắt buộc hắn phải thức dậy, lâu rồi chưa ngủ nên hắn ngủ hơi lâu.
– Ngọc nhi có chuyện gì.
Lâm Thiên với bộ mặt buồn ngủ đi ra mở cửa.
– Cái gì, trời đã sáng tới mông rồi, còn chưu chịu dậy, mau vệ sinh, đến Vân nhi, ta có chuyện muốn nói với chàng.
Mặt dù đã chấp nhận làm người phụ nữ của hắn, nhưng cái cảm giác bị cháu của mình gọi thân thiết như thế, làm cho Lan Như Ngọc cảm thấy không được tự nhiên.
– Ờ, nàng chờ chút.
Lâm Thiên thấy nàng nói thế, cũng không dam nghe theo, liền chạy vào rửa mặt sau đoa chạy ra, hai người cùng nhau đi đến phòng của Lan Như Vân.
– Mẫu thân, Long Ngạo hai người tới rồi, vào đi.
Lan Như Vân thấy hai người đến thì mở cửa sau đó ba người cũng đi vào.
– Vân nhi, cho ta ôm một cái.
Long Ngạo đi vào phòng, lập tức giở trò lưu manh, chạy đến ôm Lan Như Vân vào lòng.
– Người lưu manh, mau thả ta ra, lỡ ai thấy thì làm thế nào.
Lan Như Vân gương mặt đỏ bừng xấu hổ nói. Cái tên này thật là, mới vào thì đã lao vào ôm nàng rồi. Mà nàng cũng không biết vì sao, không có kháng cự hạnh động của hắn. Tựa hồ như ngầm đồng ý vậy.
Long Ngạo thấy nàng ngầm đồng ý cho hắn ôm, hắn tâm tư càng lớn mật hơn. Một tay ôm eo nàng, một tay khác nhanh chống luồn vào áo của nàng, chạy nhanh lên tòa núi ngọc nữ phong, rồi sau đó nhẹ nhàng bóp.
– Ứ...
Lan Như Vân, bị tập kích bất ngờ, nhất thời chưa kịp phàn ứng chỉ ứ lên một tiếng. Khuôn mặt vừa mới hạ nhiệt. Lại lập tức đỏ lên lại.
Nàng không ngờ tên này to gan lớn mật như thế, dáng ở trước mặt mẫu thân nàng, mà khinh bạc nàng.
– Vân nhi, nàng kêu gì thế.
Long Ngạo đểu giả nhìn cười vợi nói.
– Ngươi vô lại.
Lan Như Vân, không làm gò khác hơn là mặc cho hắn làm bậy.
– Long Ngào, chàng đừng khinh bạc Vận Nhi nữa.
– Ngồi xuống nghiêm túc đi, thiếp có chuyện quan trong muốn nói.
Lan Như Vân sau khi đóng cửa phòng lại thì thấy Long Ngạo khinh bạc Lan Như Vân, thì trợn mắt nhìn hắn.
– Được rồi.
Long Ngạo trên mặt thì nghiêm túc, nhưng mà đôi tay của hắn cũng không có rút ra khối áo Lan Như Vân.
– Chàng...
Lan Như Ngọc thấy hắn như thế, cũng chỉ trợn mắt lên một cái mà thôi, thật đúng là vô pháp vô thiên mà.
– Thế có chuyện quan trong gì, nàng nói đi.
Lâm Thiên hỏi.
– Chàng có biết Bí Cảnh không.
Lan Như Ngọc hỏi Long Ngạo một câu.
– Bí Cảnh à, ta có biết sơ sơ, hình như nó là một không gian riêng biệt, là nơi ở của các Tông môn thời thượng cổ lưu lại thì phải.
Long Ngạo nghe nàng nói, thì lập tức trả lời.
– Đúng vậy, Bí Cảnh đúng như chàng nói, ở chúng ta cũng có một bí cảnh sắp sửa được mở ra.