Hệ Thống Livestream Tử Vong

Chương 138: Que thép xuyên cổ tay



...............

Đúng lúc này, hai cô gái trông như sinh viên bước vào hàng thịt nướng Bát Phương. Một người ôm cây đàn ghi-ta, một người cầm theo micro, trên sơ mi trắng mỗi người có cài mã QR, phía dưới viết hàng chữ: "Một ca khúc 10 NDT".

Dương Triếp liếc mắt nhìn, lúc này hai nữ sinh đang đi hỏi từng bàn một, hắn đang nghĩ, nếu hỏi hắn thì hắn sẽ chọn bài gì đây?

Đang nghĩ ngợi, thanh niên ngồi bàn bên đã ngăn hai cô gái lại.

"Này! Cô em, đến hát kèn cho anh em nghe!" Một trong số mấy thanh niên trên cổ quấn dây xích hét lên với nụ cười toe toét.

Tô Hề nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: "Bài hát thổi kèn là cái gì?"

Dương Triếp mặt sạm lại, còn có người không hiểu đó là gì hả?

"Khụ khụ, đàn ông nghe xong bài này sẽ hưng phấn, đàn bà nghe xong sẽ trầm mặc, tóm lại không thích hợp với trẻ con! "

Tô Hề mở to hai mắt, thầm nghĩ, hoá ra trên thế giới này còn có kiểu bài hát này.

Lúc này hai cô gái đỏ mặt ngượng ngùng vội vàng kéo nhau đi, kết quả một tên đàn ông đứng ra ngăn cản.

"Đi đâu thế hai cô em?"

Cả hai đều bị doạ đến sắc mặt tái nhợt, cô gái ôm đàn vội giải thích: "Anh trai à, bài hát này, chúng tôi sẽ không..."

"Không biết hát, vậy các em sẽ thổi sao?"

"Ha ha ha ha..."

Một bàn người cười ha hả, những người xung quanh một số người cười, một số lại trầm mặc, biểu hiện không hề giống nhau.

Hai nữ sinh liếc mắt nhìn nhau, sau đó quay người chạy ra ngoài, kết quả lại bị người đàn ông ngăn lại, một tay bắt gọn.

"CMM, còn chưa thổi cho bọn tao liền muốn chạy? "

Hai cô gái bị doạ sợ, giọng nói run rẩy, mang theo tiếng khóc nức nở kinh hãi nói: "Anh trai, thật xin lỗi, chúng tôi thật sự không biết hát bài này!"

"Tao hiện tại không cần chúng mày hát, tao muốn chúng mày thổi cho bọn tao!"

Vừa dứt lời, "Rầm", liền có tiếng đập bàn vang lên, một người đột nhiên đứng lên.

Người vỗ bàn đứng dậy chính là tên đầu trọc Lưu Phi.

Dương Triếp một mặt bình thản nhìn, điều này hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn, đương nhiên hắn biết rõ, tên đầu trọc kia không phải là một người lo chuyện bao đồng hay muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, mà là chỉ muốn ở trước mặt hắn bày tỏ một chút tấm lòng.

Lưu Phi ngạo nghễ bước tới gần tên đàn ông kia, lạnh lùng nói: "Người anh em, mày biết cánh tay tao làm sao mà gãy không?"

"Liên quan gì đến tao?"

Lưu Phi cười lạnh: "Chuyện lớn rồi, mấy ngày trước tại cổng vào của Phong Cảnh Thủy Ngạn, tao có sờ soạn chân của một cô gái, kết quả cánh tay liền bị đại ca bảo an ở đó đánh gãy. "

Nghe đến đây, Tô Hề không khỏi liếc mắt nhìn Dương Triếp một cái.

Nam nhân hừ một tiếng "Mày đến cùng là muốn nói cái gì?"

Lưu Phi cười một tiếng: "Ha, trọng điểm là đây, mày muốn bị đánh gãy một cánh tay, hay là muốn quạt một cái rơi hai vành tai? "

Rầm!

Mọi người xung quanh tên kia vỗ bàn một cái, tất cả đều đứng dậy.

Bất quá trong chốc lát, một bàn người đàn em của Lưu Phi cũng toàn bộ vỗ bàn đứng lên.

Hai bên trong nháy mắt tiến vào trạng thái giương cung bạt kiếm.

Những thực khách xung quanh cũng không thể ngồi yên, tranh thủ thời gian liền rút lui.

Hai cô gái nhỏ đã thoát ra nhưng không chạy, đứng ở một bên, một mặt lo lắng nhìn Lưu Phi.

Người đàn ông đeo dây chuyền vàng quan sát Lưu Phi, nói:

"Mày là ai?"

"Lưu Phi! Lão đại của tao là Trương Diệp. "

Tên đeo dây xích sắc mặt hơi hơi trầm xuống, hắn ta không biết Lưu Phi là ai, nhưng hắn biết Trương Diệp, tại tên này cũng có chút danh tiếng, mặc dù không quen biết, nhưng biết người biết ta, không cần thiết vì chút chuyện nhỏ này mà gây thù với nhau.

"Đi, nể mặt Trương Diệp, tất cả cùng ngồi xuống."

Lưu Phi nói: "Được rồi, nếu tao tát thằng kia hai cái, mọi chuyện sẽ kết thúc!"

Người đàn ông đeo dây xích trừng mắt: "Lưu Phi, mày đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, mày biết tao là ai không?"

"Ông đây không cần biết mày là ai! Không phục liền làm mày! " Lưu Phi tròng mắt trừng lên, sau đó quyết tâm đi lên, người chung quanh đều sợ hãi.

Lưu Phi rõ ràng nhiều người hơn bọn họ, tên đeo dây xích có chút hối hận.

Thấy hắn ta không đáp, Lưu Phi liền giơ tay tát.

"Bốp! Bốp!"

Tiếng bạt tai vô cùng vang dội lại thanh thúy vang lên, trực tiếp đem tên tiểu giang hồ kia đánh cho hồ đồ.

"Hay!"

"Làm tốt lắm!"

Xung quanh có hai tiếng hô vang, Lưu Phi cảm thấy rất sảng khoái, thưởng thức ánh mắt của mọi người, xoay người rời đi.

Nhưng tại lúc này, tên đeo dây xích kịp phản ứng lại, lửa giận nổi lên.

"ĐCMM!"

Nói xong hắn cầm lên một chai bia, ném về hướng Lưu Phi.

"Cẩn thận!"

Hai nữ sinh hét to một tiếng, Lưu Phi bên trong thâm tâm thầm kêu không ổn.

Đúng lúc này một tiếng thét vang lên.

"A!!!"

"Điên rồi!!!"

Lưu Phi nhìn lại, chỉ thấy trên cổ tay cầm chai bia của tên đó đâm một cây xiên que nướng, đó là một cây thép dẹt xuyên qua cổ tay của tên đó, đầu nhọn của xiên vẫn còn rỉ máu.

"Ai? Là ai cắm tao???"

Tên đó kêu to, tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Ai vậy? Còn biết phi tiêu! Rồi còn phi trực tiếp cái xiên que xuyên qua cổ tay sâu như vậy?

Mọi người hai mắt nhìn nhau, một vài người bên cạnh Dương Triếp cũng há hốc mồm, bởi vì cái que kia là lấy từ bàn của bọn hắn.

Nhìn theo ánh mắt của mấy người bọn hắn, càng ngày càng nhiều người nhìn về phía Dương Triếp.

"Hắn! Là hắn sao?"

"Thật sự là hắn! Người trẻ tuổi này lợi hại vậy sao? "

Mọi người trên mặt viết đầy kinh ngạc cùng chất vấn. Nhưng Lưu Phi một chút cũng không nghi ngờ, trong lòng chỉ có chấn động!

"Cao thủ! Quả nhiên là cao thủ! Xem ra Diệp ca nói không sai."

"Là mày! Mày là ai?"

Dương Triếp hai mắt khẽ nhíu lại, cả người run lên, ánh mắt kia, có sát khí.

"Tôi là bảo vệ!"

Tên đeo dây xích cũng bị khí thế của Dương Triếp trấn trụ, ánh mắt kia thật đáng sợ, hít một hơi nói: "Xin lỗi người anh em, chúng ta đi!!"

Ném xuống *năm trăm khối, tên đeo xây xích liền vội vàng dẫn người rời đi.

* chắc là 500 tệ nhỉ... Không biết bên đó còn dùng tiền xu không nữa:))))

Lưu Phi kinh hãi, hắn thật sự rất hâm mộ Dương Triếp, nhưng một ánh mắt của hắn liền làm đám người này nghe xong đều sợ mất mật, đây là điều hắn không ngờ tới, gia hỏa này quả nhiên là cao nhân.

Lưu Phi lập tức hướng Dương Triếp đi đến, cúi đầu "Dương ca, vừa rồi cảm ơn anh!"

Dương Triếp xua tay "Anh quay lại ăn cơm đi!"

Lưu Phi gật gật đầu, quay đầu lại thấy mọi người vẫn còn nhìn lại đây, với mấy  ánh mắt nhìn vào Tô Hề. Lưu Phi tức giận quát lên:

"CMM! Nhìn cái gì mà nhìn, người phụ nữ của Dương ca mà các ngươi cũng dám nhìn, tin hay không ông đây đem tròng mắt của các ngươi móc ra!"

"Hừ!"

Tất cả mọi người đều bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn.

Lúc này hai nữ sinh đi đến trước mặt Lưu Phi, cúi đầu.

"Cảm ơn anh!"

Lưu Phi sờ sờ đầu: "Không cần cảm ơn tôi. Hai cô hát cho Dương ca nghe một bài đi!"

Hai người gật gật đầu, sau đó đi đến trước mặt Dương Triếp. So với Lưu Phi, Dương Triếp đẹp trai hơn, càng biết điều hơn, càng lãnh khốc hơn, hai người không khỏi có chút ngượng ngùng, có chút khẩn trương, trái tim nhỏ bé đập loạn xạ.

"Dương ca, cảm ơn anh, để cảm ơn anh thì để chúng tôi hát một bài đi, anh muốn nghe bài gì?"

Dương Triếp nhìn sắc mặt đỏ bừng của hai người, không giống như vừa rồi một mặt trắng như tờ giấy, khôi phục rất nhanh.

Dương Triếp suy nghĩ một chút, thật ra ở thế giới này mấy bài hát cậu ấy thích đều không có, cho nên vừa mới một mực suy nghĩ về vấn đề này.

"Tùy tiện hát một bài đi!" Dương Triếp nói.

Hai người nhìn nhau, nữ sinh ôm đàn ghi-ta nói: "Cái kia, vậy thì hát bài May mắn nhỏ đi!"

Dương Triếp gật đầu, hắn đã từng nghe qua bài này, cũng không tệ lắm.

Thế là tiếng đàn ghi-ta vang lên, giọng hát nhẹ nhàng của nữ sinh vang lên, nghe như lời thủ thỉ của một cô gái ngây thơ đang kể về sự ngại ngùng của mối tình thầm kín của mình, về lần chạm ngõ mối tình đầu, sự may mắn và thoả mãn khi nhớ lại tình yêu một thời. Khung cảnh dường như là một buổi hoà nhạc, không ai nói, không ai ăn, tất cả mọi người đang cẩn thận lắng nghe.

Tô Hề quay đầu nhìn Dương Triếp, cô cảm thấy mình là cô gái may mắn nhất thế gian này.

Một bài hát hoàn thành, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.

Dương Triếp lấy điện thoại quét mã QR "Cảm ơn!"

Hai người một mặt ngượng ngùng, nhưng cũng không có ý định thu tiền.

Bốn mươi phút sau, Dương Triếp và Tô Hề rời khỏi quán thịt nướng Bát Phương.

Hắn không ngờ rằng, ăn một bữa ăn cũng có thể phát sinh nhiều chuyện như vậy.

Đưa Tô Hề về nhà xong, khoé miệng Dương Triếp khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười tà mị lạnh như băng.

"Tổ trọng án số 0, trò chơi này cũng nên hoàn thành rồi nhỉ?"

Giờ này khắc này, Vu Kiện đang thao tác trên bàn phím, toàn lực vượt qua cấp 50.

"ĐM! Không được!"

"Lui về, bước đầu tiên đi bên phải một ô vuông, sau đó dựng thẳng lên đi qua cầu. "

Mấy người vây quanh, trong lúc bất tri bất giác, trên mặt tất cả đều là mồ hôi.

Vu Kiện thở hắt ra, nhìn một chút thời gian, đã chơi 58 phút đồng hồ.

"Ken két oa..."

"Chờ một chút, lui lại một ô."

"Đúng đúng đúng, chính là như vậy, thành công!"

Khi khối lập phương rơi vào lỗ vuông cuối cùng, trò chơi đã được hoàn thành.

"A a a!!!"

Mấy người một trận reo hò, đánh thức Phục Cường đang ngủ ngon lành ở nơi xa xa.

Lúc này trên màn hình máy tính xuất hiện một đầu manh mối...

..............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.