Ngay hôm sau Dương Chiêu như một kỳ tích tỉnh lại.
Cô vội vã vui vẻ tới gần anh nhưng chợt nhớ ra gì đó liền đứng sựng lại.
Cô lui bước về sau rồi nhìn qua Trần Hạo.
\-"Giúp tôi chăm sóc tốt cho anh ấy!"
Cô nhắc nhở Trần Hạo rồi cứ vậy rời đi.
\-"Hạ Hạ đâu?"
Trần Hạo yên lặng cúi đầu.
Lúc nhập hồn vào cho Dương Chiêu vì Dương Chiêu mở con mắt thứ ba và thường nhập âm khí vào trong người nên không đủ dương khí.
Nếu cố chấp làm chỉ sợ anh sẽ thuộc kiểu người bán âm dương nên Hạ Hạ quyết định đóng lại con mắt thứ ba cho Dương Chiêu.
\-"Cô ấy đã đầu thai rồi!"
Dương Chiêu im lặng.
\-"Cậu lại nói dối tôi rồi! Lúc nhập định tôi nửa mơ nửa tỉnh đã nghe tất cả!"
\-"Ách! Cái đó!"
Dương Chiêu yên lặng.
\-"Cô ấy không có ở đây.
Đúng không?"
Trần Hạo gật đầu.
\-"Nếu anh cố chấp mở con mắt thứ ba tôi sợ âm khí sẽ bám vào anh, sẽ khiến anh..."
Trần Hạo khẽ ngừng lại.
Hắn tin Dương Chiêu sẽ hiểu.
Ở bên nào đó.
\-"Hai bích!"
\-"Tứ quý át!"
Cô tức giận nhìn tên chơi bài cạnh mình.
\-"Tôi sắp về rồi! Không cho tôi về được sao?"
\-"Vậy lúc đó sao cô không mở cửa để chúng tôi thoát đi?"
\-"Tôi nói rồi mà! Bọn chúng không phải chỉ mấy tên cỏn con sao? Mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát của tôi! Mấy người còn lo gì chứ!"
Đám đó liền khinh bỉ cô.
"Nằm trong tầm kiểm soát?" ý của cô là việc cô bị trói ném một bên là nằm trong tầm kiểm soát?
Ừm! Đúng vậy! Trong khi Dương Chiêu một bên đau lòng cô lại đi chơi bài! Thực sự tiền tên Trần Hạo đó một tháng đốt cho cô không nhiều.
Cô đành đi vơ vét chút vậy!
\-"Đó là lựa chọn của mấy người...đôi Joker!"
Cô mỉm cười.
\-"Không ai chặn đúng không? Năm, sáu, bảy, tám! Tôi về!"
Cô cười tới mất nhân tính hốt đám tiền về phía mình.
\-"Này! Trong đó có tiền đầu thai của tôi! Cô đừng hốt hết được không? Tha cho tôi đường đầu thai đi mà!"
Ma bên trái của cô hét lên.
Cô cười cười lắc đầu.
\-"Có chơi có chịu! Nào nào! Ván nữa! Xíu ta phải tìm Hắc Bạch chơi cùng nữa! Nhanh lên!"
Đám ma lắc đầu nhìn cô.
Con ma đối diện cô lên tiếng.
\-"Tôi nghi ngờ có khả năng cô không phải chết oan mà là đi lừa tiền người ta bị bắt gặp đánh chết không cũng là đi cướp tiền của người ta rồi bị đánh chết!"
Cô ngại ngùng lấy tay gãi mũi.
\-"Sao mọi người biết hay vậy? Tôi biết tôi hiền lành lại khả ái đáng yêu.
Mấy người không lẽ đã yêu mến tôi tới mức đi điều tra tôi rồi?"
Bọn họ đều trách bản thân đã quá nhiều lời với cô rồi.
\-"Thật ra...có phải lúc chết đầu cô bị kẹp ở cửa rồi không?"
Cô ngạc nhiên nhìn tên bên trái mình.
\-"Trời ạ! Anh điều tra cả cách chết của tôi luôn rồi sao?"
Tên bên trái cô tự giác rút lưỡi ra cắt lưỡi của mình trước mặt cô.
Cô hốt hoảng nhìn tên đó.
\-"Ấy! Đừng vậy chứ! Anh không cần cảm thấy có lỗi tới mức tự cắt lưỡi đâu! Hâm mộ tôi thì cứ xếp hàng xin chữ ký! Nhanh đi! Tôi ký cho mọi người!"
Cô nói xong nhìn qua bọn họ.
\-"Ngại quá! Tôi nhớ ra tôi có việc rồi!"
Người bên phải của cô rời đi.
\-"Người nhà tôi chết rồi! Tôi đi gặp họ!"
Người đối diện cô cũng rời đi.
Cô quay qua người bên trái đã sớm không thấy nữa liền thở dài.
\-"Sao mấy người này chết rồi mà ngại ngùng vậy chứ?"
\*Tôi thật sự lo lắng cho não của cô ký chủ ạ! Không lẽ lúc chết não cô kẹp cửa thật rồi?\*
\*Nếu ngươi là nhân vật trong game mà ta giết được ta nhất định sẽ mạt sát ngươi!\*
Cô không ngại nói ra lời thật lòng sau đó suy nghĩ đôi chút.
\*Thực ra có một ký chủ tài năng như ta chắc ngươi áp lực lắm!\*
Đúng vậy! Nó áp lực muốn chết rồi.
Xin hỏi ký chủ đáng yêu của nó có tính hoàn thành thế giới này hay không?
\-"Cô có vẻ an nhàn nhỉ?"
Trần Hạo dựa vào cửa nhìn cô.
Cô đang ở lại nhà của anh.
\-"Ầy! Tôi còn có thể làm gì đây? Tôi đang trong kỳ nghỉ phép đó!"
Cô lần này trở lại đây là vì muốn cùng Tần Lãng làm xong giao dịch khi đó.
Đáng tiếc Tần Lãng lại đi đâu đó thì phải.
Trong lúc buồn chán cô mở vài ván bài chơi vui thôi mà!
Trần Hạo nhìn đống tiền nhô thành ngọn núi nhỏ của cô liền thở dài.
\-"Ngay cả tiền đầu thai của người ta cô cũng cướp được! Cô có lương tâm không?"
Cô hai mắt vô tội nhìn hắn.
\-"Lương tâm? Cậu từ khi nào đủ trình nói ra hai chữ lương tâm vậy?"
Cô cười cười.
\-"Lâm Ngọc sao rồi?"
\-" Rất may! Xác của Lâm Ngọc chung bệnh viện với Dương Chiêu! Tối nay tôi sẽ làm lễ nhập thể cho cô ấy!"
Cô gật đầu.
Vậy thì tốt! Sau đó cô phất tay bày một bàn cờ trắng đen ra trước hắn.
\-"Muốn chơi một ván chứ?"
Trần Hạo nhìn qua gật đầu.
Cô lại đặt tiền lên.
\-"Chơi trò này không có cá cược không vui!"
Hai người chơi từ khi trời còn sáng tới đêm khuya tối mịt.
\-"Tôi không tin tôi không thắng nổi cô!"
Trần Hạo một bên đầu bù tóc rối bứt tóc gào la.
Hắn đường đường là một kiệt tướng trong giới cờ này! Không thể lại thua một con ma như cô! Thật mất mặt!
Cô mỉm cười nhìn đống tiền đã cao chồng chất liền có chút vui vẻ.
Trong khi đó Dương Chiêu một bên bụng đói kêu ồn ào chỉ có thể hai mắt lưng lưng dòng lệ.
Dương Chiêu bị bất ngờ đưa vào trong bệnh viện nên quần áo, ví đều không mang theo.
Lúc sáng Trần Hạo nói về lấy đồ cho anh.
Vậy mà lại một đi không thấy về.
Anh lại không thể vay mượn y tá nên đành ôm bụng mong tên nào đó sớm trở lại...
Cuối cùng hơn 00 giờ đêm Trần Hạo mới nhớ bản thân đang tính trở về làm cái gì.
Hắn vội vã thu thập đồ đạc mọi thứ tới cho Dương Chiêu.
Nhưng chờ hắn tới nơi Dương Chiêu đã ngất xỉu!
Cô nhìn đồng hồ rồi lại nhìn căn nhà trống trải này có chút...
\-"Quẩy lên nào anh em!"
Cô gọi một đám bạn của mình về chơi trong căn nhà đó! Trời đánh chắc cũng không tin nổi! Cô mua đồ ăn ngon, mặc chiếc váy đẹp và rồi mở hẳn sòng bài trong nhà Dương Chiêu.
Thật sự hệ thống trong không gian nhìn tình hình của cô và Dương Chiêu trong lòng có chút thương xót cho Dương Chiêu lặng lẽ đóng máy lại.
Chuyện này đau lòng quá! Hệ thống nó đây không nỡ nhìn!
Ầy.
Ta thấy một ngày hai lần đủ 30 like khiến ta viết liên tục vậy thật quá sức với ta rồi! Tuy nghỉ dịch nhưng ta vẫn còn nhiều việc phải làm, deadline phải chạy mà huhu.
Nên ta sẽ tăng số lượng Like lên thành 40 like 1 chap nhé.
Có nàng nói ta nên tăng 100 like 1 chap nhưng ta biết sẽ không được nên 40 like 1 chap thôi!
Sắp hết thế giới này rồi! Nhưng chap sau sẽ có vài cú "trượt nhẹ!" các nàng cứ giảm ga nhé! Không nghe ta là "Nhanh một phút chậm một đời" ta là ta không chịu trách nhiệm đâu đấy!