Lập tức, sắc mặt mấy người Diệp Cẩn Huy càng đen cực độ.
Đoạn Vân Khuynh quay đầu, nói với Bùi Quân Mịch: “Rất cảm ơn Bùi gia chủ có lòng đưa tôi đi một đoạn đường.”
Mà người đàn ông tuấn mị kia, cũng khẽ cười một tiếng, lười biếng nói: “Không cần khách khí.”
Hai người kẻ xướng người họa, càng làm mấy người kia tức giận không nhẹ.
Nhưng thật ra đám khách khứa, tức khắc phản ứng lại.
À, là vậy sao.
Hai người này làm sao đến cùng nhau được? Quả nhiên là do trùng hợp.
Lại nói mấy ngày trước trong cuộc tranh đoạt “Địa Vương”, Bùi Quân Mịch bị hai nhà họ Giang, Diệp liên thủ làm bị thua một ván, bây giờ, muốn đến làm bọn họ ngột ngạt, là chuyện bình thường.
Lập tức, mọi người cũng không rối rắm về quan hệ của hắn và Vân Khuynh nữa, ngược lại hứng thú bừng bừng xem trò hay của nhà họ Diệp.
Xem biểu hiện vừa rồi của Diệp Cẩn Huy, liền biết hắn không thích cô con gái này cỡ nào.
Nhưng hiện giờ người đã vào rồi, chẳng lẽ còn đuổi cô ấy đi?
Nếu làm vậy thật, đúng là rất khó coi.
Rốt cuộc, dù thế nào, cũng là người một nhà.
Hơn nữa, làm loạn trên tiệc sinh nhật, truyền ra ngoài cũng không có mặt mũi.
“Mày còn biết trở về à. Mày nói một chút thử xem, mấy ngày nay mày đi nơi nào!?”
Đột nhiên, Diệp Cẩn Huy mở miệng, thần sắc giận dữ, nhưng trong giọng nói, hình như có lẫn không ít quan tâm, giống như một người cha uy nghiêm vì nhiều ngày không thấy con gái mà lo lắng.
Vân Khuynh ngoài ý muốn nhướng mày, con cáo già này.
A, nàng “mất tích” bao nhiêu ngày rồi?
Nhà họ Diệp, căn bản không hề cho người đi tìm.
Diệp Cẩn Huy nói như vậy, chỉ là lớn tiếng dọa người, khiến nàng trở thành đứa con bất hiếu trước mặt người ngoài thôi.
Sĩ diện sao?
Nội tâm Vân Khuynh “xuy” một tiếng, rũ mi mắt, chỉ một chớp mắt, thần sắc liền ảm đạm.
“Là do Vân Khuynh tùy hứng. Nhưng cha cũng cần công bằng chút chứ, loại chuyện này, cha muốn con đối mặt thế nào…”
Nàng nói, hàng mi dài khẽ run, trên gương mặt tú mĩ, mang theo chút mất mát ẩn nhẫn.
Mà ánh mắt của nàng, cũng không tự giác bay tới một bên.
Nơi đó, có Diệp Âm Âm và Giang Diệc Thừa đứng sóng vai.
Bên môi Vân Khuynh gợi lên chút cười khổ, càng làm người xem thấy được sự chua xót của nàng.
Cũng đúng thôi.
Bị em gái được sủng ái đoạt chồng, ai có thể giả vờ không có chuyện gì mà về nhà, sớm chiều ở chung cùng “người thân” đâm mình một đao?
“Vân Khuynh!” Giữa tiếng thì thầm to nhỏ của khách khứa, Diệp Âm Âm là người đầu tiên mở miệng.
“Chị, chị đừng nói như thế, em biết chị không muốn gặp em, đều là em sai…”
Cô ta nói, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch yếu ớt, càng thêm điềm đạm đáng yêu.
Giây tiếp theo, thân mình lại lung lay sắp đổ.
“Âm Âm!”
Mấy người đàn ông thấy bộ dáng mảnh mai của bảo bối nhà mình, vội đỡ cô ta lên.
Người trước, cũng không diễn nổi nữa.
Giang Diệc Thừa nhăn mày, lạnh giọng quát.
“Diệp Vân Khuynh, cô không muốn Âm Âm tốt đúng không? Cô còn muốn cái gì, cô phải biết, người lúc trước tôi nên cưới rõ ràng là…”
“Đừng nói nữa!”
Nhưng, hắn còn chưa nói xong, Diệp Âm Âm đột nhiên kêu khẽ một tiếng, hàm răng cắn chặt môi, thế nhưng chảy xuống hai dòng nước mắt.
Mà một bên, sắc mặt cha con nhà họ Diệp, cũng trầm xuống.
Giang Diệc Thừa chấn động, cũng phản ứng lại.
Cọc hôn nhân này, vốn là cha con nhà họ Diệp tính kế.
Nhưng lúc trước vì để buộc hắn phải cưới Diệp Vân Khuynh, cha con nhà họ Diệp đã làm lý lịch của đứa con gái nửa đường nhận về này sửa đổi hoàn mỹ.
Cho nên, đến bây giờ, người ngoài vẫn đều cho rằng nhà họ Diệp vốn có hai vị thiên kim, hơn nữa, người có hôn ước với hắn, là Diệp Vân Khuynh.
Hiện giờ, nếu hắn nói chân tướng ra, nhất định sẽ liên lụy đến gút mắc cấm kỵ của mấy người.
Cho nên, quả bồ hòn này, hắn phải ăn rồi. (*)
(*) lấy ý từ câu “ngậm bồ hòn làm ngọt”: chỉ việc phải nhẫn nhục chịu đựng cay đắng mà bề ngoài vẫn phải tỏ ra vui vẻ.
Nghĩ vậy, khuôn mặt tuấn tú của Giang Diệc Thừa vặn vẹo trong chớp mắt.
Mấy ngày nay, vì hợp tác đối phó Diệp Vân Khuynh, quan hệ của hắn và cha con nhà họ Diệp, mới hơi hòa hoãn.
Nhưng, thời khắc này, một cỗ giận dữ lại nổi lên trong lòng.
Lập tức, thần sắc của hắn tối đen, cánh tay đỡ lấy Diệp Âm Âm, không tự giác căng thẳng.
Bả vai Diệp Âm Âm tê rần, nhạy bén bắt được sự giận dữ của Giang Diệc Thừa. Vì thế, nước mắt cô ta rơi càng nhiều. Thần sắc cũng càng thống khổ.
Vân Khuynh, lại là Vân Khuynh!
Vì cái gì? Cô ta vừa xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, cô ta vừa xuất hiện, không khí vốn hài hòa cũng thay đổi.
Chẳng lẽ, cô ta thật sự muốn phá hỏng hạnh phúc của mình sao?
Nghĩ đến đây, thân mình Diệp Âm Âm run lên, đột nhiên tránh khỏi ngực Giang Diệc Thừa.
Xoay người, khóc lóc chạy đi.
“Âm Âm!”
Lúc này, Giang Diệc Thừa cũng bất chấp tức giận, thần sắc biến đổi, lập tức đuổi theo.
Mà Diệp Bỉnh Hiên đứng một bên, sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn Vân Khuynh, cũng đi theo.
Chỉ có Diệp Cẩn Huy, là vai chính ngày hôm nay, hắn không thể rời đi, nhưng lúc này, ánh mắt nhìn gương mặt Vân Khuynh, tàn nhẫn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
“Diệp Vân Khuynh, mày làm tốt lắm! Từ ngày hôm nay, coi như Diệp Cẩn Huy tao không có đứa con gái như mày!”
Hắn đưa ra lời nói tàn nhẫn, ý đồ phân rõ giới hạn giữa Vân Khuynh và nhà họ Diệp.
Nhưng, trước mắt bao người, hành vi quá đáng hơn không thể làm được.
“Cẩn Huy, ông đừng tức giận.”
Một bên, gia chủ nhà họ Giang tiến lên, trấn an “thông gia” vài câu. Mà Giang phu nhân, rụt rè đứng ở kia, ánh mắt nhìn về phía Vân Khuynh, có chán ghét.
Rốt cuộc, chuyện hai vị thiên kim nhà họ Diệp, người ngoài không rõ, nhưng họ luôn biết.
Chỉ là, hai vợ chồng nhà họ Giang luôn cho rằng, là Diệp Vân Khuynh được nhận nửa đường này câu dẫn con trai nhà mình.
Nhưng, Diệp Âm Âm mới là thiên kim luôn được nhà họ Diệp cưng chiều. Chỉ có cưới cô, bọn họ mới có trợ lực.
Diệp Vân Khuynh, tính cái gì?
Nhìn biểu hiện của ba vị “trưởng bối”, Vân Khuynh rũ đầu, bộ dáng bị đả kích lớn.
Trong lòng, thật ra lại ngầm trào phúng.
Bọn họ nghĩ gì, nàng có thể đoán ra tám chín phần mười.
Nhưng…
Hy vọng, lát nữa, họ còn có thể nghĩ như vậy.
Vân Khuynh điều chỉnh thần sắc, ngẩng đầu, nở một nụ cười khéo léo, vừa định nói gì đó.
“Theo tôi thấy có những người, cho rằng mình có thể bay lên làm phượng hoàng, còn không biết liêm sỉ vào yến tiệc nhà người ta làm loạn.”
Một giọng nói kiều diễm cắt ngang.
Là Trình Hân Nhiên!
Là thanh mai trúc mã với anh em nhà họ Diệp, cô tự nhiên cũng biết rõ thân phận của Vân Khuynh, bởi vậy, mới trào phúng như vậy.
Lúc này, Trình Hân Nhiên nâng cằm, trên khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ mỹ lệ, tràn đầy khó chịu.
Mới vừa rồi, cô còn định nói chuyện với anh Hiên.
Người phụ nữ này làm hắn giận dữ bỏ đi, làm chậm chuyện tốt của mình, thật là…
Vân Khuynh bị đâm, cũng không giận.
Nàng liếc mắt nhìn vòng cổ bằng đá quý hoa mỹ trước ngực đối phương, bên môi hiện lên độ cong ý vị sâu xa.
Mà Trình Hân Nhiên, bị người ta bỏ qua, nổi giận.
“Cô có ý gì? Khinh thường tôi…”
Lời còn chưa dứt.
Đột nhiên, chỉ nghe “bang” một tiếng —
Giây tiếp theo, trong phòng khách, đột nhiên tối đen.
“Sao lại thế này?”
“A? Mất điện…”
Tức khắc, đám người liền xôn xao.
Trong không gian rộng lớn, duỗi tay ra không thấy năm ngón.
Rất nhiều người kinh hoảng đi loạn, đụng phải người khác.
Trường hợp, hỗn loạn.
Mà, trong bóng đêm, có người không tiếng động gợi lên khóe môi.
Vân Khuynh nắm chặt lòng bàn tay, dựa vào trí nhớ, bước nhẹ chân, nhanh chóng đi về một hướng.
Rốt cuộc, tới mục đích.
Một đường không có va chạm.
Vân Khuynh xoay người, đang muốn nói gì.
Bỗng chốc, một lực đạo đánh úp tới.
Giây tiếp theo.
Nàng bị hung hăng giữ lại, tiến vào một vòng ôm ấm áp!
“Tiểu hồ ly.” Trong không gian đen nhánh, tiếng nói khàn khàn mà trầm mị, mang theo hơi thở ấm nóng, thấm vào cổ nàng, khiến nàng run rẩy.
“Cô muốn làm gì? Ân?”
Vân Khuynh lập tức nhận ra giọng nói người này, không khỏi cười nhạt.
“Anh không phải nói, đều tùy tôi sao…”
Còn chưa nói xong, thân hình cao dài kia, bỗng nhiên đè xuống.
Có bàn tay to giữ lấy gáy nàng. Chỉ trong chớp mắt. Mặt đẹp Vân Khuynh bị nâng lên.