CUNG ĐÌNH MÊ TÌNH: CÔNG LƯỢC ĐỐC CHỦ TÀN NHẪN (33)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🍒🍒🍒🍒🍒🍒🍒🍒🍒🍒🍒🍒🍒
Khi đến đầu thu, sáng sớm.
Giờ phút này mặt trời giương cao, ánh nắng không nóng lắm chiếu lên cửa thành, cùng với gió mát, thời tiết tốt khó có được.
Dưới thành, nghĩa quân dày đặc đang tiếp cận, chiến kỳ liệt liệt, toàn thân thiết huyết; trên thành, mấy hàng kinh quân sừng sững thủ trận, chờ xuất phát, cũng túc sát như nhau.
Hai bên giằng co, trong không khí khô ráo phảng phất như phủ kín hoả tuyến, chỉ cần một ngòi nổ sẽ bùng cháy ngay lập tức.
Nhưng bầu không khí giờ phút này lại rõ ràng lâm vào vắng lặng khiến người ta hít thở không thông.
Nhưng mà, chỉ giây lát sau, cửa thành cuối cùng cũng… Chậm rãi mở ra.
Trước mắt bao người —— hai thân ảnh cưỡi chiến mã, hầu như cùng thời khắc đó từng người bước ra khỏi trận doanh.
… Đó là chủ soái quân địch!?
Khoảnh khắc đó, ý nghĩ này, không hẹn mà cùng hiện lên trong lòng nhân mã hai bên.
Nháy mắt tiếp theo, khi bọn hắn nhìn thấy thủ lĩnh của đối phương, không tự chủ được đồng thời kinh ngạc thật lớn.
Đối với những người trong “Nghĩa quân” mà nói, không nghĩ tới chính là ——
Vị hoàng tử thần bí của tiên đế nghe đồn mưu hại thiên tử, họa loạn triều đình kia, phong tư lại xuất sắc như thế: Không chỉ bởi vẻ tuấn mỹ thế gian khó thấy này, mà còn bởi khí độ lỗi lạc như thiên nhân.
Giờ phút này, hắn mặc áo giáp, lại lộ ra lạnh lẽo cực hạn, loại khí thế cực thịnh không giống phàm nhân này không người nào dám vượt qua.
Mà bên phía kinh quân, lại càng không thể tin nổi ——
Ai có thể đoán được, chủ soái chân chính của quân địch lại là một mỹ nhân tuyệt sắc?!
Cho dù hiện giờ một thân nhung trang, khí chất túc sát, nhưng… dung mạo tuyệt diễm sáng rực rỡ kia vẫn khiến tròng mắt người ta rơi đầy đất.
Đương nhiên, bọn họ cũng hiểu rõ, hai quân giao phong, đối phương không có khả năng lấy chuyện lớn như vậy ra giỡn chơi. Vậy chỉ có thể nói, nửa năm bình định Nam Việt này, người chủ sự đoạt được nửa giang sơn… Đúng thật là vị giai nhân trước mắt?
Mạnh mẽ cỡ này, quả thực là khiến chúng nam nhi phải che mặt hổ thẹn…
Trong lúc nhất thời.
Nội bộ hai quân đều vang lên một trận xôn xao, giây lát sau, dưới mệnh lệnh của từng phó tướng mà khôi phục trật tự, chỉ thẳng tắp nhìn cảnh tượng chủ soái chạm mặt nhau.
Mắt thấy, hai thân ảnh càng thêm gần…
Cuối cùng, chạm mặt.
Trong chớp mắt đó, tướng sĩ hai bên đều không khỏi căng thẳng thân mình, mắt lộ ra khẩn trương.
Chỉ là ——
Không biết có phải ảo giác hay không, vừa nhìn cảnh này, không ít người lại cảm thấy: Chủ soái nhà mình và thủ lĩnh của đối phương hình như… Rất xứng đôi?!
Ý nghĩ này vừa dâng lên, ngay tức khắc bọn họ đại chấn, chỉ cảm thấy chính mình hơi điên rồ.
…Giữa sân.
Hai đương sự bị vô số ánh mắt cực nóng nhìn chăm chú đều khí định thần nhàn.
Trên thực tế.
Giờ phút này, trong mắt hai người, chỉ có sự tồn tại của nhau.
Trầm mặc một lát, là hắn đã mở miệng trước: “Khuynh Khuynh.”
Vẫn là giọng nói hờ hững như cũ, từ biệt đã nhiều tháng, khi thân mật gọi nhũ danh của nàng, vẫn ái muội tựa như đang thì thầm bên tai.
Giống như giọt sương sáng sớm, rơi thẳng vào đáy lòng nàng.
Hàng mi dài của Vân Khuynh khẽ run, nhưng vẫn chưa thu lại ánh mắt, chỉ chuyên chú nhìn người yêu đã lâu không gặp.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nàng rõ ràng đã bắt được cảm xúc giấu sâu trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia… Nhớ nhung mà lưu luyến.
Ngay sau đó, Vân Khuynh nhịn không được rũ mắt, khóe môi lại không tự giác giương lên.
“Lâu Ẩn… Hay nên gọi là... Ân Ẩn đây?”
Giây lát sau, nàng lại nâng mắt lên, gọi hắn một tiếng, nhíu mày.
“Nhiều ngày không gặp, thân phận thay đổi cũng nhanh thật. Muốn tiểu nữ cung nghênh đại giá của Vương gia hay không?”
Lời nói buồn bực lại tựa như lên án, nhưng nói được một nửa, Vân Khuynh vẫn nhịn không được nở nụ cười.
Mỹ nhân cười, dung mạo sáng ngời, rực rỡ mùa hoa, càng sáng chói đến nỗi khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lâu Ẩn, hoặc nên nói là Ân Ẩn, yên lặng nhìn nàng, cũng giương môi mỏng lên: “Tất nhiên… Đều tùy ý Khuynh Khuynh.”
Vân Khuynh nhướng mày: “Cái gì mà tùy ý ta? Vậy… Giang sơn này thì sao?”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí giữa hai người lại đột nhiên chuyển lạnh.
Giây lát sau, vẫn là Lâu Ẩn đánh vỡ im lặng: “… Khuynh Khuynh muốn khai chiến?” Vấn đề hắn hỏi nặng nề như vậy, nhưng chỉ rũ mắt cười khẽ, bình tĩnh nhàn nhã.
Vân Khuynh ngưng lại, thầm thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Nếu khai chiến, nhất định sẽ thương dân tổn quốc.”
Nàng không trực tiếp đáp lại, nhưng ý nghĩa trong lời nói, trong lòng cả hai đều rõ ràng.
Không sai.
Hai người đều có ý định tranh hùng nhòm ngó ngôi báu, cũng không kiêng dè tính kế lẫn nhau. Kỳ phùng địch thủ, cũng là người yêu, thưởng thức lẫn nhau.
Cho đến bây giờ, hai bên cơ bản vẫn là lấy “Thế”, “Mưu” giao phong mấy lần, vẫn chưa thấy nhiều máu.
Nhưng nếu thật sự muốn khai chiến, không chỉ là quân đội hai bên phải nghênh đón một cuộc chém giết thảm thiết, trong chiến hỏa cũng tất sẽ liên lụy đến dân chúng, hao tổn quốc lực.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Mà tình trạng như vậy, Vân Khuynh và Lâu Ẩn, càng không muốn nhìn thấy.
Dù sao thì —— hai người đã có “Minh chủ chi tâm”, lòng mang thiên hạ.
Bởi vậy hiện giờ… Lại lâm vào cục diện tiến thoái lưỡng nan.
Vân Khuynh nhất thời rũ mắt không nói.
Thấy thế, môi mỏng của Lâu Ẩn hơi cong, bất ngờ nói: “Ta có một chủ ý, không biết ý của Khuynh Khuynh như thế nào?”
Nàng đột nhiên nâng mắt lên: “A?”
Chợt thấy nam tử tuấn mỹ cười, đưa ra một đề nghị kinh thế hãi tục: “Song hoàng cùng trị.”
Vừa dứt lời, đồng tử của Vân Khuynh co rụt lại!
Chủ ý này…
Lập tức, suy nghĩ của nàng xoay chuyển.
Ngoại trừ ban đầu cảm thấy kinh ngạc, nhưng sau đó cũng không thể không thừa nhận ——
Mặc dù nghe có vẻ hoang đường, nhưng cái này có lẽ thật đúng là chủ ý tốt nhất hiện giờ.
Trước mắt, thế lực hai bên sàn sàn như nhau, một bên không có cách nào triệt để đàn áp đối phương, một bên lại không muốn quy mô lớn, còn phải chiếu cố ích lợi của cả hai bên…
Song hoàng thống trị, có thể giải quyết phần lớn vấn đề. Mặt khác, chuyện nàng lấy thân phận nữ tử xưng hoàng, có một quân chủ khác là Lâu Ẩn giảm xóc, cũng sẽ trở nên đơn giản hơn.
Chỉ là…
“Cho dù có thể giải quyết thế cục hiện giờ, nhưng nếu sau này quyết sách của chúng ta không hợp nhau thì sao đây? Còn cả người kế nhiệm, nên…”
Vân Khuynh cân nhắc, đưa ra một chuỗi lo lắng.
Lâu Ẩn biết, biểu hiện của nàng như vậy, là đã động tâm. Giây lát sau, hắn chậm rãi nói.
“Vấn đề trước, mọi người cùng nhau thương nghị. Vấn đề sau, xác lập định chế…”
Nhưng còn chưa nói xong, Vân Khuynh lại đột nhiên mở miệng: “Đủ rồi.”
Lâu Ẩn lập tức không nói nữa, sắc mặt lại không có nửa phần nôn nóng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Trong nháy mát, tầm mắt chạm vào nhau.
Vân Khuynh bình tĩnh nhìn người yêu kiếp này. Nàng biết —— chủ ý này tất nhiên hắn đã nghiền ngẫm rất lâu.
Song hoàng cùng trị, từ trước đến nay chưa từng có.
Có lẽ, nếu đi con đường này, hai người sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn.
Nhưng nếu quãng đời còn lại hai người cùng gánh vác, chẳng lẽ… Còn sợ không tìm ra được một con đường mới hay sao?!
Vì thế, giờ khắc này, nhìn đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia, nàng chỉ giương khóe môi, nói.
“Ta đồng ý.”
Dứt lời, bỗng thấy nam tử trước mắt cười nhẹ ra tiếng, phong tư lỗi lạc.
Phảng phất hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Vân Khuynh lại dâng lên một chút không cam lòng khó hiểu, đột nhiên nói: “Nếu đã như thế, cục diện này bất luận thắng bại, vậy chuyện đặt cược trước đó… Cũng không cần tuân thủ nữa.”
Nháy mắt kia, Lâu đốc chủ - hiện giờ là Ân vương gia luôn luôn gợn sóng bất kinh lại hiếm khi… Thân mình cứng đờ.
Chợt thấy nữ tử tuyệt diễm kia tươi sáng cười nói: “Hoặc là… Chính miệng chàng nói xem, ai thắng đây?”
————
Tác giả:
PS. Ta tạp văn == tiếp tục viết, tiểu thiên sứ trước tiên ngủ đi.
Đường Cao Tông và Võ Tắc Thiên từng có thời kỳ cùng nhau chấp chính, trong nước xưng là “Nhị thánh”; ở ngoại quốc, nữ vương Mary đệ nhị của của Anh quốc cùng với trượng phu của nàng là William đệ tam, cũng là song vương cùng trị.
Giả thiết thế lực ngang nhau mà, cho nên chọn dùng giả thiết này..
Nhưng cũng không quan hệ, tuy rằng thế hoà, nhưng Khuynh Khuynh còn có thể… Chơi lưu manh!!!