Đám vệ sĩ: "..." Chẳng lẽ là bọn họ quá hung thần ác sát à?! Vậy mà Kiêu thiếu lại bị nhận thành đại ca cầm đầu...
Trong lúc nhất thời, tư duy của mấy đại hán đều bay lên mây, sắc mặt đều trở nên cổ quái.
Nhưng thật ra người đàn ông trên xe lăn, ánh mắt lóe lóe, cũng không hiểu lầm.
Kỳ thật, vấn đề mặt mũi mà Vân Khuynh lo lắng, hoàn toàn là để ý quá mức.
...Khụ, giờ phút này nàng xác thật bị băng giống như... Xác ướp.
Nhưng đối với người đàn ông mà nói, mới chỉ liếc mắt nhìn lại một cái, chú ý tới trước tiên, lại là đôi mắt phượng kia --
Tựa như trải đầy ánh sao lấp lánh, khi yên lặng nhìn sang, ánh mắt long lanh mà sáng ngời, thậm chí còn... Khiến tim hắn lệch nửa nhịp.
Nhưng mà...
Còn chưa đợi người đàn ông chú ý đến sự khác thường của chính mình, tuyệt chiêu bất ngờ này của Vân Khuynh lại khiến hắn bỏ qua cảm xúc này, ngược lại còn nghĩ đến một phương diện khác.
"...Cô là đối tượng kết giao của Chu Tuấn Vũ?"
Một lát sau, rốt cuộc người đàn ông đã mở miệng.
Giọng nói của hắn rất êm tai, trầm thấp mà thuần nhiên, chỉ là quá mức lương bạc, xen lẫn vài tia âm lãnh, tựa như có thể trực tiếp xâm nhập vào đáy lòng người nghe.
Có điều, Vân Khuynh cũng không cảm thấy có gì không thoải mái.
Trên thực tế, lúc buột miệng thốt ra xưng hô "anh cả" này, nàng cũng bất chợt tỉnh ra, nhất thời đình trệ.
Hiện giờ nghe được đối phương hỏi chuyện, nàng hơi hạ mắt, thầm hít vào một hơi, không thể không thừa nhận.
"...Phải."
Một chữ này từ trong cổ họng Vân Khuynh thốt ra, chỉ cảm thấy đã tự đào cho mình một cái hố to --
Ngay từ đầu đã an vị với thân phận "Em dâu", nếu nàng muốn nhúng chàm vị "Anh cả" này, khó khăn quả thực còn tăng lên gấp bội...
Không sai.
Một đời này, người yêu và bạn lữ Chu Tuấn Vũ của khí vận chi nữ, lại là quan hệ anh em.
Chỉ là lần này, hai người cùng cha khác mẹ.
Chu Thiệu Kiêu, là con trai của gia chủ đương nhiệm Chu gia Chu Triển Bình và vợ trước, cũng là phản diện lớn nhất ở thế giới này.
Mẹ là Lục Cầm Ngữ, xuất thân hào môn Lục gia cùng phất lên đồng thời với Chu gia, là con gái duy nhất.
Năm đó, hai nhà Chu, Lục kết thân, là cường cường liên thủ.
Lục Cầm Ngữ và Chu Triển Bình cũng rất ân ái, còn sinh ra con trai trưởng, nhiều năm thật sự hòa hợp.
Cho đến một lần tai nạn xe ngoài ý muốn, Lục Cầm Ngữ bỏ mình, khi đó Chu Thiệu Kiêu mười một tuổi, nửa người bị tê liệt, từ đó phải ngồi trên xe lăn.
Qua một năm, Chu Triển Bình tái hôn, cưới một nữ minh tinh, chính là Ninh Tâm Nguyệt mẹ của Chu Tuấn Vũ, năm tiếp theo liền có Chu Tuấn Vũ.
Căn cứ theo tin tức thế giới ghi lại, chính là vào khi đó, quan hệ của Chu Thiệu Kiêu và Chu gia bất ngờ chuyển biến.
Một là Chu Triển Bình càng vừa ý con trai út khỏe mạnh hơn, thêm nữa là Chu Thiệu Kiêu cũng chẳng thèm ngó ngàng đến hai vợ con thứ hai của ba mình.
Sau đó, mặc dù Chu Thiệu Kiêu vẫn mang họ Chu, nhưng lại trực tiếp dọn ra ngoài.
Sau khi trưởng thành, hắn cũng không đến tập đoàn Chu thị nhậm chức, ngược lại còn khống chế được Lục thị của nhà mẹ mình, âm thầm thành lập doanh nghiệp "Hoàn Vũ" của chính mình, tranh phong cùng Chu thị.
Trong thế giới nguyên bản, thậm chí Chu Thiệu Kiêu còn suýt chút nữa huỷ hoại Chu thị. Lúc ấy, trùng lợp lại là một giai đoạn ngược tâm khác của Quan Vũ Phỉ và Chu Tuấn Vũ: Chu Tuấn Vũ cho rằng hắn ta chỉ còn hai bàn tay trắng, đề nghị chia tay, mà Quan Vũ Phỉ lại không chịu, hai người đều thống khổ vạn phần.
Nhưng... dù sao Thiên Đạo của thế giới này cũng càng thiên vị "Khí vận chi nữ".
Lúc Chu thị lung lay sắp đổ, khi Chu Thiệu Kiêu đang cùng gia chủ Bạch gia nói chuyện hợp tác, phanh xe lại không hoạt động, rơi thẳng xuống vực sâu.
Khụ.
Trên thực tế, việc "Ngoài ý muốn" này là vì tài xế của Bạch gia chủ là Lý Khải Vĩ, người này là thanh mai trúc mã của Quan Vũ Phỉ, bí quá hoá liều nên mới...
Tóm lại, Chu Thiệu Kiêu tử vong, nguy cơ của Chu gia cũng theo đó mà được giải trừ.
Vì lần này Quan Vũ Phỉ đối với Chu Tuấn Vũ đang khó khăn vẫn không rời không bỏ, hơn nữa sự nghiệp vũ đạo cũng dần dần lên cao, hoàn toàn được Chu Triển Bình và Ninh Tâm Nguyệt coi trọng, qua cửa của ba mẹ, thuận lợi từ "Tình nhân" trở thành "Vợ" của Chu Tuấn Vũ.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Đáng tiếc Chu Thiệu Kiêu bố trí nhiều năm, cuối cùng thân vong, còn tạo ra cơ hội tuyệt vời cho "Khí vận chi nữ"...
Xui xẻo đến trình độ này, đúng thực là...
Nhân lúc người đàn ông vẫn chưa đáp lại, Vân Khuynh nhanh chóng xem lại tin tức của hắn, nhịn không được yên lặng châm một cây nến cho người yêu kiếp này.
Vì tư duy này mà rẽ ngang, nàng cũng dứt bỏ luôn quẫn bách trước đó.
Em dâu thì em dâu đi, coi như tạm thời phải nhận thân phận này, cũng không có nghĩa là nàng không công lược được "Anh cả" mà.
Còn có thể lợi dụng thân phận này để nói nhiều hơn vài câu...
Trong lúc nhất thời, tâm niệm Vân Khuynh quay nhanh, nhìn người đàn ông tuấn mỹ phía đối diện, ánh mắt càng sáng hơn.
Chu Thiệu Kiêu bị nàng làm cho có chút khó hiểu.
Hắn không ngờ, Chu Tuấn Vũ căn bản không nhận người anh cả là hắn này, vậy mà bạn gái của cậu ta lại biết mình, hơn nữa còn biểu hiện... Nhiệt tình như thế?
Trong nháy mắt, Chu Thiệu Kiêu giương môi mỏng lên, cười như không cười nói: "Cô rất lễ phép."
Dứt lời, ý vị ám chỉ mười phần.
"Anh cả quá khen..."
Vân Khuynh dường như không cảm nhận được trào phúng trong lời nói của hắn, ngược lại còn cười nói: "Không ngờ sẽ gặp được anh ở nơi này... Có thể quấy rầy một lát không?"
Bắt chuyện đến đúng lý hợp tình.
Nghe vậy, ánh mắt Chu Thiệu Kiêu tối sầm, đoán không ra ý đồ thật sự của nàng.
...Là Chu Tuấn Vũ có âm mưu gì sao?
Có điều từ trước đến nay, đối với thủ đoạn ấu trĩ của em trai khác mẹ kia, phần lớn là hắn không rảnh để ý đến.
Nhưng lần này...
Đối diện với đôi mắt phượng tươi sáng kia, trong lòng Chu Thiệu Kiêu không tự chủ được khẽ động, vậy mà lại đồng ý: "Có thể."
Sau một lúc lâu.
Hai người đến phòng bệnh của Chu Thiệu Kiêu, bắt đầu "Giao lưu hữu hảo" trên danh nghĩa, nhưng thực chất là đang "Thăm dò nhau".
Giữa lúc nói chuyện, nghi ngờ của Chu Thiệu Kiêu lại càng lúc càng sâu.
Bởi vì --
Biểu hiện của Vân Khuynh, cùng với "Cô gái thâm tình" mà những người trong bệnh viện đang truyền nhau, thật sự là khác xa một trời một vực.
Thái độ trong lời nói đối với Chu Tuấn Vũ, càng thêm ý vị sâu xa...
Dị sắc trong mắt Chu Thiệu Kiêu chợt lóe, bất ngờ nói: "Phương tiểu thư vì bạn trai nguyện nghênh biển lửa, đúng thật là một mảnh tình thâm."
Vân Khuynh dừng lại, nhất thời chỉ cảm thấy ê răng, không nghĩ đến việc này vẫy mà cũng truyền đến nơi này của Chu Thiệu Kiêu.
...Trong chốc lát, im lặng lan tràn.
Hàng mi dài của nàng run lên, đối diện với vẻ mặt đen tối khó lường của người đàn ông, lại giương môi lên.
"Lúc ấy là niên thiếu vô tri thôi."
Đám vệ sĩ đang làm phông nền: "..." Hình như chuyện đó chỉ mới xảy ra mấy tháng trước thôi mà?
Chu Thiệu Kiêu ngồi yên trên xe lăn, nghe xong câu này, vẻ mặt cũng không có ngoài ý muốn gì nhiều.
Ngược lại, cặp mắt âm lãnh kia xẹt qua cô gái ngồi đối diện, càng nhiễm thêm vài phần nghiền ngẫm.
"A? Phương tiểu thư nói như thế, không sợ em trai tốt một lòng muốn cưới cô của tôi đau lòng hay sao?"
Vân Khuynh hơi mỉm cười, mắt phượng thẳng tắp đối diện với tầm mắt của hắn, bên môi gợi lên độ cung không chút để ý.
"Anh ta đau hay không đau lòng, có liên quan gì đến tôi?"
Nàng nói, rõ ràng trên mặt còn bao băng gạc, nhưng lại toát ra một loại... khí thế muốn hành hung cặn bã?!
Trong lúc nhất thời, những đại hán vây xem đều bị chấn trụ.
Không khó để thấy phong thái lúc trước của cô gái này, nhưng tính cách này, cùng với lời đồn thật là sự là khác nhau như trời và đất...
Trong mắt Chu Thiệu Kiêu lại càng tối đi một chút.
Vân Khuynh đối diện với ánh mắt sâu thẳm kia, nâng cổ tay chống hàm dưới, đột nhiên cười nói.
"Thật ra so với anh ta, hiện giờ tôi càng cảm thấy hứng thú, là...