Người phụ nữ trung niên ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, khí chất ung dung...
Mặc dù lần gặp trước cũng không có nhiều ấn tượng, nhưng ngay lúc này cô ta vẫn mơ hồ nhớ đến.
Nhưng lại tuyệt đối không phải là dự cảm tốt đẹp gì.
Bởi vì lần chạm mặt đó, tuyệt đối không hề để lại ký ức tốt đẹp nào cả.
Quan Vũ Phỉ thoáng chốc nắm chặt lòng bàn tay, đôi mắt đẹp vừa chuyển, theo bản năng nhìn dưới đài, tìm kiếm bóng dáng tình nhân.
Xa xa, cô ta quả thật đã đối diện với tầm mắt của Chu Tuấn Vũ.
Nhưng mà, bọn họ xa xa nhìn nhau, trong ánh mắt lại tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Người phụ nữ trung niên kia... Chẳng lẽ không chỉ là một người xem bình thường?!
Trong lúc nhất thời, trong lòng hai người đều dâng lên dự cảm không lành.
Trên đài, người kia đã đi tới trung tâm.
"... Hoan nghênh vũ công ballet có uy vọng nhất thời điểm hiện tại, nữ vương ballet của chúng ta, quý bà Sophia!..."
Giây tiếp theo, tiếng giới thiệu của người dẫn chương trình trào dâng vang lên.
"Trời ạ! Thì ra là bà ấy..."
"Quý bà Sophia! Đã lâu rồi bà ấy không xuất hiện trước mặt người khác..."
......
Đã biết thân phận của người phụ nữ trung niên, toàn thính phòng tức khắc chấn động, giây lát sau, đó là tiếng vỗ tay che trời lấp đất.
Nhưng Quan Vũ Phỉ lại chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Vậy mà lại là... người đã từng là "Nữ vương ballet", Sophia?
Là nhân vật truyền kỳ, đã từng thống trị giới ballet khi còn trẻ tuổi?
Tính ra, năm nay đối phương đã 50 tuổi, đã gần 10 năm không xuất hiện trước công chúng.
Bởi vậy lúc trước cô ta mới không nhận ra được...
Quan Vũ Phỉ gắt gao cắn môi, nhất thời lại suy nghĩ miên man.
Chẳng lẽ do lần đó va chạm Sophia, cho nên đối phương làm giám khảo mới cho 0 điểm để trả thù...
Trong lòng cô ta khó chịu, lại bắt đầu dần dần tuyệt vọng.
Nhưng mà trên thực tế, hiện thực so với Quan Vũ Phỉ tự bổ não còn muốn đáng sợ hơn --
Dưới sự chú ý của vạn người.
Sophia cầm lấy microphone, bắt đầu giải thích.
"... Có lẽ mọi người rất kinh ngạc đối với số điểm mà tuyển thủ đầu tiên đạt được, nhưng trên thực tế, điểm số lần này đã được toàn bộ giám khảo thông qua. Không phải bởi vì biểu hiện của cô ta như thế nào, mà là giới múa ballet không chào đón một vũ công đạo đức bại hoại, sao chép vờ vịt!"
Vừa nói xong, toàn trường ồ lên.
Cả người Quan Vũ Phỉ chấn động, trên mặt trong chớp mắt đã mất hết huyết sắc.
"Trời ạ!" "Sao lại thế này?"
... Mấy tuyển thủ đứng bên cạnh cô ta đều kinh hô lên, đồng thời giống như trốn virus, lập tức lui xa vài bước.
Sophia liếc mắt một cái qua bên này, càng thêm lạnh lùng nói.
"Hiệp hội vũ đạo nhận được tin báo có tính xác thực. Những phần thi ballet hiện đại của tuyển thủ " Quan ", đều là đạo nhái từ vũ công khác, nhưng trong lúc thi đấu lại mang danh nghĩa tự sáng tác, trái với quy tắc thi đấu."
Nên biết rằng, trong Giải thi đấu vũ đạo ballet quốc tế, tự biên đạo phần thi sẽ có điểm cộng thêm -- bởi vì khía cạnh sáng tạo trong phần bình phẩm chiếm 2 điểm, nếu tự biên đạo được bài múa đều sẽ được tự động thêm điểm.
"...Tôi, tôi không có..."
Bị vạch trần vi phạm quy định trước mặt mọi người, Quan Vũ Phỉ cắn chặt môi, nhưng vẫn phản bác lại theo bản năng.
Nhưng mà động tĩnh của cô ta bị Sophia chú ý tới, càng thêm nhăn mày chán ghét: "Cô đang nghi ngờ quyền uy của Hiệp hội vũ đạo ư? Nguyên tác thuộc về " Phương ", cô dám phủ nhận không?"
Một câu này như tuyên truyền giác ngộ, Quan Vũ Phỉ hoàn toàn ngồi sụp xuống.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Tại hiện trường lại phát ra tiếng kêu sợ hãi lớn hơn.
Ngay cả người dẫn chương trình cũng ngạc nhiên nói: "Quý bà Sophia, ngài đang nói... Nguyên tác thuộc về " Phương " người đang đứng trên sân khấu này sao?"
"Không sai." Sophia gật gật đầu: "Chứng cứ cụ thể, mấy ngày sau Hiệp hội sẽ công bố cho mọi người biết. Đồng thời, là một thành viên trong ban tổ chức, tôi tuyên bố hoàn toàn hủy bỏ tư cách thi đấu và tất cả các thành tích của " Quan "!"
Xong rồi.
Khoảnh khắc kia, Quan Vũ Phỉ chỉ cảm thấy máu toàn thân ngưng kết thành băng.
Người dẫn chương trình lại không chút lưu tình cắm thêm một đao: "Như lời quý bà Sophia đã nói, nếu đã hủy bỏ tư cách, vậy xin mời tuyển thủ " Quan " lập tức rời sân khấu đi."
"Tôi..." Quan Vũ Phỉ co rúm lại, còn muốn nói cái gì đó.
Mấy nhân viên công tác cường tráng bước lên sân khấu, mang cô ta đang lung lay sắp đổ đi xuống.
Lúc này, trong thính phòng xôn xao nghị luận.
Sắc mặt ba người Chu gia xanh mét, chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi theo, hận không thể nhanh chạy khỏi đây, nhưng chỉ có thể như đứng đống lửa, như ngồi đống than mà ngồi tại chỗ.
... Không khí tại hiện trường nhất thời có chút ầm ĩ.
Chẳng qua rất nhanh, người dẫn chương trình trên đài đã lên tiếng, cố gắng kéo bầu không khí đang đầy lời gièm pha trở về.
Ý định của cô ấy là dẫn sự chú ý của mọi người chuyển hướng sang một nhân vật khác trong chủ đề --
Chính là Vân Khuynh.
Vì thế ở trước mắt bao người, dưới sự ám chỉ của người dẫn chương trình, Sophia đi về phía Vân Khuynh.
"Cô bé ngoan." Người đã từng là "Nữ vương ballet" này hòa ái nói, thậm chí còn nâng cao giọng đầy khoa trương: "Cháu biết không? Bọn họ..."
Sophia chỉ chỉ mấy giám khảo dưới đài: "Bọn họ đều bị cháu chinh phục, cho điểm tuyệt đối. Chỉ có ta cho 9 điểm..." Bà ấy chợt ngừng, lại cười nói: "Nhưng ta giảm 1 điểm, không phải vì có chỗ nào không hài lòng, mà là tin rằng sau này biểu hiện của cháu sẽ càng tốt hơn, đúng không?"
"Cảm ơn ạ, cháu cũng nghĩ vậy." Vân Khuynh hơi gật đầu, tự tin đáp lời.
Sophia cười càng vui vẻ.
"Cô bé ngoan. Trước đây, ta đã biết đến cháu, cũng từng tiếc hận thay cháu, nhưng hiện giờ cháu lại khiến ta kinh ngạc cảm thán, vũ đoàn Hoàng Gia mất đi cháu, là tổn thất của bọn họ! Ta hy vọng... Sau này cháu có thể đạt được vương miện ballet!"
Trong lời khen ngợi cực cao, toàn trường lại lần nữa sôi trào!
Đây... Quả thực hệt như hiện trường giao tiếp của "Nữ vương ballet" hai đời!
Tất cả người xem lại lần nữa hoan hô.
Trung tâm của tiêu điểm, chính là Vân Khuynh!
Lúc này, Quan Vũ Phỉ cũng vừa lúc từ hậu đài thay đồ xong, che che dấu dấu về đến thính phòng.
Nhưng mà, ngoại trừ mấy người Chu gia, không một ai để ý đến cô ta.
Vì thế lúc này, bốn người hai mặt nhìn nhau, trong bầu không khí cuồng nhiệt đều muốn chạy trối chết.
Nhưng bọn họ tuyệt đối không thể tưởng tượng được, đả kích sáng nay vẫn chưa ngừng lại ở đây.
Bởi vì rất nhanh, đã đến phân đoạn trao giải --
Sau huy chương đồng, huy chương bạc, lại đến Vân Khuynh.
Nhưng khách quý trao giải cho nàng lại chậm chạp chưa lên sân khấu.
Lúc này, trong thính phòng có thanh âm kinh ngạc vang lên. Vân Khuynh lại đứng yên, bình chân như vại, trong lòng hơi hiểu ra.
Rốt cuộc, khi nàng nâng mắt lên, trông thấy hắn --
Người đàn ông chậm rãi đẩy xe lăn, xuất hiện trên sân khấu.
Trong lúc nhất thời, hiện trường lại lần nữa xôn xao lên.
Dù sao thì trước đây cũng chưa bao giờ xuất hiện một vị khách quý nào lấy phương thức lên sân khấu như vậy để trao giải.
Nhưng đối với những lời bên ngoài đó, Vân Khuynh lại làm như không nghe thấy.
Giây phút này, trong mắt nàng chỉ nhìn thấy một người.
Chính là tổng tài lãnh đạo của tập đoàn Lục thị, người đã chết do tai nạn giao thông trong truyền thuyết, Chu Thiệu Kiêu.
Khụ.
Cho dù không có sinh ly tử biệt thật sự, hơn nữa thật ra chỉ mới hai ngày không gặp, nhưng bốn mắt nhìn nhau vẫn có nồng đậm vui mừng dâng lên như cũ.
Sau đó...
Đây tuyệt đối là màn trao giải mới lạ nhất trong lịch sử.
Bởi vì -- là người đoạt giải chủ động cúi người xuống, nửa quỳ tiếp nhận cúp.
Nghe có vẻ không thoải mái.
Nhưng trên thực tế, trường hợp này lại không hề xấu hổ, mà ngược lại còn rất ấm áp động lòng người.
Một là bởi vì giá trị nhan sắc của hai bên, tuấn nam mỹ nữ luôn là cảnh đẹp ý vui. Thứ hai là bởi vì không khí giữa hai người quả thật là vô cùng hòa hợp.
"... Anh cảm thấy," trong chớp mắt kia, lúc Vân Khuynh khom người, còn không an phận mà nhẹ giọng trêu đùa: "Tư thế này của em, có giống đang cầu hôn anh không?"