TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (3)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
☀️☀️☀️☀️☀️☀️☀️☀️☀️☀️☀️☀️☀️
Vừa dứt lời, những người còn lại vẫn luôn an tĩnh làm giấy dán tường thoáng cái đã xôn xao lên.
“Thật sao?” Có người ngày thường tính tình hoạt bát, thậm chí không kìm được hô nhỏ lên.
Lại có người thấp giọng nhiều chuyện.
“Lần trước lão đại kiểm tra đo lường, không phải không có người xứng đôi thành công sao?”
“Đúng vậy, không ngờ rằng lần thứ hai thí nghiệm thế nhưng lại có kinh hỉ…”
Nhất thời xì xào ầm ĩ.
Thẳng đến khi một giọng nam nhàn nhạt từ ghế chỉ huy truyền đến: “Ồn cái gì?”
Chỉ là ba chữ không nóng không lạnh, nhưng nháy mắt khi vừa dứt lời, tất cả mọi người đều trở nên im như ve sầu mùa đông.
Khắp nơi tĩnh lặng đến nỗi kim rơi cũng có thể nghe.
Người đàn ông vừa lên tiếng lạnh lùng nhìn quét khắp nơi một cái, mới vừa lòng nheo mắt lại.
Nhất thời im lặng, không ai nói nữa.
Hắn khép hờ mắt, đốt ngón tay đặt trên bảng điều khiển, gõ có tiết tấu, sau một lúc lâu, trông thấy thuộc hạ trước mắt đều toát ra mồ hôi lạnh, mới nói: “Độ xứng đôi bao nhiêu?”
“Là… 100 %!”
Tiểu binh kia run lên một chút, theo bản năng căng thẳng giống như đọc chiến báo, lớn tiếng nói.
—— Xôn xao.
Dứt lời, trong lòng mọi người vốn dĩ bị áp xuống thoáng chốc lại nổ tung, chỉ là e ngại với uy nghiêm của trưởng quan, không dám phát ra tiếng, nhưng mọi người đối diện đều cảm thấy khiếp sợ.
Ngay cả người đàn ông đặt câu hỏi cũng ngẩn ra trong chớp mắt.
“100%? Nha nha nha!” Đột nhiên, một giọng trẻ con vang lên.
Đồng thời, trên màn hình điện tử vốn đang hiển thị thông tin đường bay của tinh hạm bỗng xuất hiện một hình ảnh trí năng là một con báo béo ú, hưng phấn vẫy đuôi.
“Ha ha ha, Mộ Thiệu Tu, giờ cậu thấy không xong rồi chứ gì, tôi muốn ngay lập tức truyền tin này về Mộ gia, quang côn* vạn năm cuối cùng cũng tìm được đối tượng rồi!”
*Quang côn (光棍): chỉ đàn ông đến tuổi kết hôn nhưng vẫn chưa có đối tượng, còn gọi là thặng nam.
Trí tuệ nhân tạo hoạt bát nói, những người còn lại trong tinh hạm đều cảm thấy buồn cười.
Giây lát sau, lại nghe nam tử lạnh lẽo nói: “Hughes.”
“Meow?” Con báo lên tiếng: “Chuyện gì?”
Chờ được lại là hai chữ lạnh như băng: “Câm miệng.”
Con báo kia bị hù dọa đến quên nháy mắt, một lát sau lại ngẩng đầu hừ nói.
“Là chính cậu đã nói, nếu có người thành công xứng đôi xuất hiện sẽ kết hôn ngay! Bây giờ xuất hiện người được chọn 100%, nhất định là cái gì mà… Duyên trời tác hợp! Nên biết rằng, tháng trước tên nhóc Nhiếp gia cùng với người Tô gia kia, haizz, xứng đôi mới 99%, liền oanh động cả Liên Bang meow…”
Nó phóng oán niệm với người đàn ông kia, một đám lính ngày thường nghiêm túc cũng mặt mang ý cười.
Mặc dù tin tức này quả thật rất sốc, nhưng thượng tướng độc thân đã lâu, nếu có thể lấy được cô vợ nhỏ, bọn họ tất nhiên đều tràn đầy chúc phúc.
Có điều…
“Này, Vu Dương.” một lát sau, có người nhịn không được mở miệng hỏi đồng nghiệp đang báo cáo: “Đối phương là ai?”
Lời này vừa nói, trong nháy mắt phòng chỉ huy đều tĩnh lặng lại, ngay cả Hughes vẫn luôn huyên thuyên cũng im lặng.
Dưới mấy con mắt dòm ngó, Vu Dương hơi hơi hé miệng, gian nan nói: “Là… dòng chính Tô gia Tô Vân Khuynh.”
“Lại là con gái Tô gia?” Có người kinh ngạc nói: “Có điều cũng môn đăng hộ đối, không tồi đâu…”
Nhưng, có người tin tức càng linh thông sắc mặt khó coi lên: “Tô Vân Khuynh, nhưng cô ấy…”
Rốt cuộc, vẫn là Hughes cả kinh kêu lên: “Cái gì?! Là cô bé đã mất tích mấy tháng trước đó ư? Mấy ngày trước, hình như Tô gia đã báo tang cho cô ấy rồi…”
Dần dần, thanh âm của nó càng ngày càng nhỏ.
Bên trong chiến hạm cũng là một mảnh tĩnh mịch.
Ngay cả người đàn ông ngồi phía trên cũng dừng động tác gõ tay, giơ tay, đè đè ấn đường, môi mỏng gợi lên độ cung như trào phúng.
Người cũng đã chết rồi, nói những chuyện khác còn có ý nghĩa gì chứ?
Một lát sau, hắn mới lại lần nữa mở miệng: “Đều nháo đủ rồi đúng không? Về vị trí hết đi, chú ý đường bay.”
Dứt lời, không khí hiếm khi sung sướng trong chốc lát thoáng chốc đã tan đi, Vu Dương đến báo tin cũng đi xuống, những người còn lại trong phòng chỉ huy mệt mỏi uể oải quay lại chỗ ngồi.
Bỗng nhiên, một giọng trẻ con vui sướng đột ngột vang lên: “Không đúng! Cô ấy còn sống!”
Mọi người đều sửng sốt, quay đầu lại, liền thấy Hughes trên màn hình đang đắc ý phe phẩy đuôi.
“Vừa rồi tôi đã xâm nhập Tinh Võng, phát hiện gần đây có người âm thầm phát tin cầu cứu đến một số thành viên Tô gia, ký tên chính là Tô Vân Khuynh, địa điểm tại tinh cầu hoang phế số 36 thuộc tinh hệ Farr!”
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
*
Tinh cầu hoang phế.
Một ngọn “Núi kim loại” cao ngất bị ánh sáng chiếu ra một cửa động.
Tiến vào trong đó, có thể thấy được các loại dụng cụ gia dụng được tạo thành từ dây leo, tuy thô sơ nhưng lại khiến người ta kinh ngạc cảm thán.
Phía trên giường dây leo, một cô gái đang nhắm mắt an tĩnh nằm, trên đầu còn mang một cái mũ giáp tạo hình phức tạp.
Lần thứ N, mới chỉ đăng nhập vào Tinh Võng giả lập được nửa giờ, liền bị cưỡng chế rời khỏi.
Nàng thở dài, lại lần nữa đánh giá món đồ mình vất vả tạo ra… mũ giáp ý thức giả lập.
Không sai.
Tháng này, Vân Khuynh dựa vào những nguyên liệu công nghiệp điện tử phế thải, lắp ráp ra một chiếc mũ giáp ý thức giả lập “kiểu cũ”.
…Khụ.
Đương nhiên là không thể nào so với biểu thức điện tử đầu cuối loại xách tay hay đầu não khoa học kỹ thuật được.
Có điều, cũng có thể cơ bản kết nối được với Tinh Võng giả lập của Liên Bang, chỉ là thường sẽ nhanh chóng bị cắt đứt.
Nhưng đối với Vân Khuynh mà nói, đã xem như mưa đến đúng lúc ——
Kỳ thật, nàng sớm đã làm xong máy liên lạc, cũng đã phóng ra tín hiệu cầu cứu, nhưng có lẽ bởi vì xung quanh đây đều là tinh cầu hoang phế, căn bản không có ai trả lời.
Sau đó lại có mũ giáp ý thức giả lập, mới tính là có đường ra mới.
Mà mấy ngày nay, Vân Khuynh âm thầm tiếp xúc với một số thuộc hạ gia tộc đáng tin trong ký ức của nguyên chủ, sau mấy lần thăm dò mới nói rõ tình huống với người nàng cho là đáng tin cậy, cũng may mắn đã nhận được hồi đáp.
Nghĩ đến không lâu nữa, liền có thể rời khỏi nơi này.
Chỉ là…
Cũng không phải không có nguy hiểm gì ——
Dựa theo tin tức thế giới, hiện giờ Tô Mạn Mạn đã bắt đầu khống chế Tô gia, nhỡ đâu người thuộc hạ giúp Vân Khuynh để lộ tin tức, chỉ sợ sẽ lập tức giành trước phái người tới giết chết nàng…
Vân Khuynh nhắm mắt, muốn nhảy lên, lại có chút lung lay ——
Dù sao cũng đã qua ba tháng, nàng chỉ lấy rau quả hệ mộc tự tạo làm thức ăn, vẫn luôn luôn tu luyện.
Nhưng vô luận như thế nào, cũng chưa đạt tới trình độc có thể tích cốc không cần ăn uống.
Nhưng vì ứng phó với khả năng sẽ có tình huống ngoài ý muốn, Vân Khuynh vẫn liên tục kiên trì “Tra tấn chính mình”.
Không ngừng tu luyện kinh thư vô danh và dị năng bất kể ngày đêm.
Sau khi lên được Tinh Võng, ngoài rất nhiều lần liên lạc cầu cứu, nàng thậm chí còn phải giành giật từng giây mà tiến vào sân huấn luyện giả lập, làm quen với… Cơ giáp, trong hiện thực, cũng bắt đầu thu thập vật liệu để lắp ráp thần khí chiến đấu của tinh tế.
Đến lúc đó, lỡ như chờ đợi được lại là người của Tô Mạn Mạn và Nhiếp Cảnh Vân, ít nhất vẫn có thể chống đỡ được một khoảng thời gian.
Hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, kéo kéo môi, ý cười lại là hơi đắng chát.
Hy vọng lần này cầu viện, có thể thuận lợi…
Gió nhẹ thổi tới, mang theo kỳ nguyện của nàng, dường như hướng về phía vũ trụ bao la rộng lớn.
Nhưng, có đôi khi, thường thường là không như mong muốn ——
Trung Ương tinh, Nhiếp gia.
Sáng sớm, Tô Mạn Mạn từ trong ác mộng đột nhiên bừng tỉnh: “Cảnh Vân, Cảnh Vân… Nhiếp Cảnh Vân, nhanh tỉnh lại cho bà!” Cô ta liều mạng lay tên đàn ông bên cạnh.
“Mạn Mạn, sao vậy?” Rất nhanh, Nhiếp Cảnh Vân mơ hồ tỉnh dậy, muốn ôm lấy cô ta.
Lại bị Tô Mạn Mạn đẩy ra: “Em mơ thấy tiện nhân Tô Vân Khuynh kia! Mơ thấy cô ta đã trở lại…”
“Hả?” Nhiếp Cảnh Vân nhướng mày, an ủi nói: “Mạn Mạn, em suy nghĩ nhiều rồi.”
Tô Mạn Mạn lại thần sắc bất an: “Cút ngay, đừng dính lên nữa! Đưa bà trở về, không điều tra rõ, em không an tâm!”
…Cùng thời khắc đó, cảng hàng không.
Chiến hạm vũ trụ to lớn cuối cùng cũng trở về, hạm đội đệ nhất Liên Bang hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được nhiệt liệt hoan nghênh.
Các tướng sĩ sôi nổi xuống tinh hạm, trở về nhà.
Chỉ có —— trưởng quan Mộ Thiệu Tu, không thấy bóng dáng.