TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (31)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
“Mộ Thiệu Tu lại giúp Tô Vân Khuynh mua được đối thủ?”
Đầu bên kia, Ryan càng không phát hiện ra cái gì khác thường, thuật lại nghi vấn của Tô Mạn Mạn, cười nhạo nói: “Không phải ai cũng sẽ bị hắn uy hiếp.”
Y có ý đồ riêng, Tô Mạn Mạn cũng không phát giác, lại lần nữa nhíu mày nói: “Nhưng nếu Mộ Thiệu Tu mang thân phận ra áp người thì phải làm sao?”
“Mạn Mạn.” Ryan dịu dàng nói, đôi mắt màu lam mang ý cười hiền hòa: “Còn có anh mà.”
“Anh?” Tô Mạn Mạn trừng lớn mắt, kinh ngạc nói: “Nhưng Giải thi đấu cơ giáp không phải rút thăm phân chia à, sao anh có thể bảo đảm nhất định sẽ trở thành đối thủ của tiện nhân k…”
“Tin tưởng anh.” Ryan ngắt lời cô ta.
Cùng lúc đó, trong hình ảnh thực tế ảo, y đột nhiên tiến lên một bước, tựa như người thật đang ở trước mặt Tô Mạn Mạn, vươn tay ảo nắm tay cô ta.
“Mạn Mạn, cứ tin anh. Anh nhất định sẽ giúp em giáo huấn cô ta thật tốt.”
Ryan nói, đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm cô ta, mười phần thâm tình chân thành.
Tô Mạn Mạn bị y nhìn chăm chú như vậy, toàn thân không khỏi run lên: “… Ryan, anh đúng là anh em tốt của em…”
Nói được một nửa, nhưng rốt cuộc cũng không nói được nữa.
Đúng vậy.
Rõ ràng cô ta biết, thứ y muốn không phải là tuyên ngôn “Anh em” này!
“Mạn Mạn…” Tô Mạn Mạn nhất thời tâm hoảng ý loạn, Ryan lại thừa thắng xông lên, mở hai tay ra, muốn ôm lấy cô ta.
Tô Mạn Mạn cũng không kháng cự, thậm chí còn đón ý nói hùa, mặc kệ động tác của y.
Mắt thấy, một người, một hình chiếu, sắp ôm nhau ——
“Phanh ——”
Một tiếng vang lớn đột nhiên vang lên trong phòng, giây tiếp theo lại kéo theo tiếng gào rống của đàn ông: “Hai người đang làm cái gì thế hả!?”
Một tiếng này như long trời lở đất.
Tô Mạn Mạn chấn động, quay đầu, quả nhiên bắt gặp Nhiếp Cảnh Vân hai mắt bốc hỏa!
“Cảnh Vân… Không, không phải, anh nghe em nói…” Một loại khủng hoảng đánh úp lại, cô ta vội ném Ryan ra, tiến lên bắt lấy bạn trai chính quy: “Không phải như anh nghĩ đâu…”
“Có gì để nói chứ!? Buông tôi ra!” Nhiếp Cảnh Vân cắn răng, đẩy Tô Mạn Mạn ra, hiếm khi trở nên kiên cường.
Nói xong, hắn ta chỉ tay vào Ryan, lại nói: “Cô và tiểu bạch kiểm này lén lút liên lạc anh anh em em trong nhà tôi, sắp ôm nhau đến nơi rồi, tôi tận mắt nhìn thấy… Cô dám nói các người hoàn toàn trong sạch không?”
Nhiếp Cảnh Vân chất vấn, thậm chí cả người cũng run rẩy lên.
“Em…” Bị chọc phải tâm tư đang che giấu, Tô Mạn Mạn nhất thời á khẩu không trả lời được.
Nhưng thật ra Ryan bị trở thành “Gian phu” lại làm như không có việc gì hừ lạnh một tiếng: “Nhiếp thượng úy đúng không?”
Y nhìn Nhiếp Cảnh Vân, lời lẽ chính đáng: “Đúng là tôi thích Mạn Mạn không sai, cũng đúng là tôi theo đuổi cô ấy. Mạn Mạn cuối cùng sẽ lựa chọn ai là bạn lữ là tự do của cô ấy! Anh dựa vào cái mà quát cô ấy?”
“Mày…” Nhiếp Cảnh Vân bị ngôn luận này làm tức giận đến mức hốc mắt sắp nứt ra, quát trở lại: “Tên nam tiểu tam kia, hủy nhân duyên của người khác, không biết liêm sỉ sao?”
Ryan lại không thèm để ý cười cười: “Lời này nghe thật kỳ quái. Lúc trước khi Nhiếp thượng úy anh theo đuổi Mạn Mạn, bên cạnh không phải còn có Tô Vân Khuynh hay sao?”
Dù sau này khi Nhiếp Cảnh Vân và Tô Mạn Mạn lăng xê “CP Quốc dân”, Nhiếp gia sớm đã che giấu việc này với công chúng, nhưng đối với Ryan cố ý điều tra mà nói, chuyện này căn bản không phải bí mật gì.
Nhưng Nhiếp Cảnh Vân lại không biết thân phận gian tế dị tộc của y, chợt vừa nghe lời y nói đã không khỏi khiếp sợ: “Sao mày biết được!?”
Vừa hỏi xong, hắn ta đột nhiên lấy lại tinh thần, chuyển ánh mắt về phía bạn gái bên cạnh: “Là cô nói với hắn?”
Nhiếp Cảnh Vân run giọng nói, nhớ tới lúc trước mình vứt bỏ thanh mai, bừng tỉnh cảm thấy đây có thể là báo ứng, rồi lại không cam lòng nắm lấy bả vai Tô Mạn Mạn.
“Phải. Lúc trước tôi vì cô mà thậm chí đã vứt bỏ cô ta! Tại sao cô lại phụ tôi, tại sao chứ?”
Hắn ta lên án, đoạt lấy máy liên lạc của Tô Mạn Mạn, ngắt thông tin, thấy hình ảnh của Ryan biến mất trước mặt mới kịch liệt lay động bạn gái.
“Buông em ra!” Tô Mạn Mạn ăn đau, cũng dùng sức giãy giụa.
Hơn nữa nghe thấy lời Ryan vừa nói kia, cô ta đột nhiên “Tỉnh ngộ”, cũng cảm thấy chính mình thật ra cũng không làm gì sai…
“Nhiếp Cảnh Vân!”
Tô Mạn Mạn đột nhiên khẽ kêu một tiếng, đôi mắt đẹp thẳng tắp trừng lại. Mà Nhiếp Cảnh Vân đối diện với đôi mắt này, theo bản năng quẫn bách, vậy mà lại thật sự buông người ra.
“Hừ.” Tô Mạn Mạn xoa bả vai, khôi phục lại sự ương ngạnh vốn có.
“Anh phát điên đủ chưa hả!? Bà đây có lỗi với anh chỗ nào? Cho dù bà thật sự ôm anh em của mình một chút thì sao chứ?"
Nhiếp Cảnh Vân cắn răng: “Nhưng hắn rắp tâm bất lương với em!”
“Tự tôi có chừng mực!” Tô Mạn Mạn khoát tay, thế nhưng còn muốn chất vấn ngược lại.
“Sao nào? Anh không tin? Bà đây chưa bao giờ chơi trò mập mờ kia! Còn nữa, lúc trước là tôi ép anh vứt bỏ tiện nhân kia à? Nếu anh còn lưu luyến ả ta thì cứ theo đuổi lại đi! Đừng có lấy tôi ra làm cái cớ!”
Cô ta ngang ngược mà nói, tẩy trắng chính mình đến sạch sẽ.
Nhiếp Cảnh Vân vậy mà cũng thật sự cam chịu.
Trong lúc nhất thời, hắn ta nhìn Tô Mạn Mạn dữ dằn thô lỗ lại có cảm giác cô ta không hề làm ra vẻ.
Đúng vậy.
Mạn Mạn luôn luôn ngay thẳng, đều là tên nhóc kia không có ý tốt.
“Mạn Mạn…” Nghĩ xong, Nhiếp Cảnh Vân nắm lấy tay Tô Mạn Mạn: “Là anh sai rồi.”
Tô Mạn Mạn mắt lạnh nhìn hắn ta, thấy vẻ mặt hắn ta thực sự đã buông lỏng, đột nhiên nghẹn ngào.
“Hức —— khốn kiếp! Nhiếp Cảnh Vân anh khốn kiếp!” Cô ta đúng lúc vứt ra nước mắt, chôn trên bả vai Nhiếp Cảnh Vân, đấm đánh lên người hắn ta.
“Em tìm Ryan, còn không phải vì muốn giúp anh đối phó với Tô Vân Khuynh và Mộ Thiệu Tu hay sao? Tiện nhân kia gần đây đã bắt đầu đoạt lại quyền lực của Tô gia, giờ lại nhắm vào Nhiếp gia, mỗi ngày anh ở Bộ quân đội còn phải đối mặt với Mộ Thiệu Tu, em vội vã tìm người như thế không phải đều là vì chúng ta hay sao…”
Tô Mạn Mạn nói, vốn dĩ chỉ là lấy cớ, đến cuối cùng ngay cả chính cô ta cũng tin.
Nhiếp Cảnh Vân đau lòng đến hỏng rồi, chỉ cảm thấy chính mình đã hoàn toàn hiểu lầm Tô Mạn Mạn: “Phải phải phải, Mạn Mạn, anh sai rồi! Là anh vô dụng nên mới phải để em đi tìm người khác hỗ trợ…”
Trong lúc nhất thời.
Đôi tình lữ này lại hòa hảo trở lại, dính lấy nhau, thuận tiện nghiên cứu thảo luận làm thế nào để đối phó với kẻ địch.
Nhưng mà, cùng thời khắc đó, đầu bên kia bị cắt đứt thông tin ——
Ryan ngồi trên ghế, vẻ mặt âm trầm: “Shit!”
Y mắng một tiếng, sau khi bình tĩnh lại mới điều ra thông tin, lần này lại chuyển tiếp tới thuộc hạ ở đầu bên kia.
“Vương tử.” Một lát sau, hình ảnh gã đàn ông Trùng tộc trên đầu có hai sợi râu hiện lên: “Xin phân phó.”
Ryan ngạo nghễ gật gật đầu, mở miệng.
“Không lâu nữa sẽ đến Giải thi đấu cơ giáp, tôi muốn bảo đảm vòng thứ nhất sẽ đối chiến với Tô Vân Khuynh. Hai ngày này các người hãy dụ nhân viên phụ trách công bố danh sách thi đấu ra ngoài, tôi sẽ khống hồn hắn, bảo đảm không xảy ra sơ sót…"
“Còn phía dư luận, chờ sau khi cô ta bị tôi đánh bại, lập tức tung tin trước đó Mộ Thiệu Tu cưỡng ép đối thủ vì cô ta, khuấy động nhân loại từ bên trong.”
“Giải thi đấu cơ giáp lần này chính là cơ hội tốt để tộc ta thực hiện kế hoạch ‘ diệt chủng ’, trong lúc thi đấu tôi sẽ không ngừng khống chế tinh anh của nhân loại! Chờ đến trận chung kết, lúc đối chiến tại thực địa tinh tế, tiêu diệt… Toàn bộ!”
Y ra lệnh, thanh âm quanh quẩn trong phòng.
...
Có lẽ là trùng hợp.
Hai người một trùng lúc này đều có tính toán, còn người mà bọn họ muốn đối phó hàng đầu, vừa lúc cũng đều là Vân Khuynh.
“Phốc ——”
Trong ký túc xá, đương sự nhận được tình báo lại không khỏi bật cười.
“Mộ thượng tướng,” Vân Khuynh bế mèo trắng nhỏ bên cạnh lên: “Đối với chuyện vị hôn thê của anh kéo thù hận này, anh thấy thế nào?”
Hừ.
Mộ Thiệu Tu bị khinh bạc vuốt lông, đột nhiên biến thân, ôm vòng lấy nàng: “Mở mạng lên.”
“Hả?” Vân Khuynh nghi hoặc nói.
Bỗng thấy hắn nhếch môi mỏng lên, thấp giọng nói.
————
PS. Vị diện này có khả năng sẽ nhiều chương hơn so với trước đây, bởi vì đây là bước ngoặt lớn.