“Lăng Vân Khuynh, mày cho rằng trong cảm nhận của ông đây mày thật sự là công chúa à? Phi! Cứ cho là kết cấu sinh lý của mày là nữ thì sao chứ? Cả ngày mặc nam trang, không ngực không mông, còn không cho chạm vào lấy một chút!”
“Hoàn toàn hệt như một lão già, còn quản ông đây như đàn bà! Nếu không phải ngại với uy thế của mày, mày cho rằng ông đây sẽ đáp ứng lời bày tỏ buồn cười kia chắc?”
“Một đứa biến thái bất nam bất nữ như mày, quả thực là ghê tởm muốn chết! Sao có thể có người sẽ thật lòng yêu mày chứ? Đi chết đi…”
Từng câu từng chữ, xuyên thấu tâm can.
Không ngừng đổi trắng thay đen, bỡn cợt nguyên chủ đến không đáng một đồng.
Cô ấy cho rằng Tiêu Thiên Long là sự cứu rỗi trong sinh mệnh, là người duy nhất không để ý đến thân phận của cô ấy.
Ngay từ lúc bắt đầu huấn luyện chết chóc, cô ấy vẫn luôn theo thói quen che chở hắn ta…
Nguyên chủ cho rằng Tiêu Thiên Long sẽ hiểu được phần tâm ý này, lại không nghĩ rằng tất cả những gì cô ấy làm chỉ đổi lại được một câu đánh giá ghê tởm của hắn ta.
Cho đến cuối cùng ——
Trong mớ cảm xúc không thể tin nổi, nguyên chủ bị Tiêu Thiên Long tàn nhẫn cắt cổ tay, từ từ mất máu mà chết.
Khoảnh khắc trước khi nhắm mắt kia, rốt cuộc cô ấy mới thấy được dáng vẻ của cô gái mà hắn ta thích: Ngoại hình dịu dàng, khí chất yếu ớt…
Hoàn toàn không giống người **** như hiện tại, nhưng lại có vài phần tương tự với Lăng Vân Khuynh từng sống trong ánh mặt trời.
Mấy năm nay, nguyên chủ đã rơi vào bóng tối hoàn toàn, đôi tay nhiễm đầy máu tươi, dùng một thân lãnh khốc bảo vệ hắn ta… Nhưng điều này lại trở thành lý do Tiêu Thiên Long phản bội cô ấy!?
Sao nguyên chủ có thể không hận?!
Vì thế, dâng hiến linh hồn, chỉ cầu báo thù!
…
Ký ức đến đây đột nhiên kết thúc, Vân Khuynh cũng thở dài.
Vừa rồi lúc nhìn thấy Ôn Vũ Tình, cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ cực kỳ sôi trào, khiến nàng thiếu chút nữa không áp chế được.
Đáng tiếc rằng nguyên chủ không biết, Ôn Vũ Tình cũng chỉ được xem như một trong những “Chân ái” của Tiêu Thiên Long mà thôi.
…A.
Nghĩ đến loại tra nam trong miệng đầy lý luận “Cùng chung tình yêu” này, trong lòng Vân Khuynh chợt cười lạnh.
Không nói đến có thật là chân ái hay không, nếu như trên người Ôn Vũ Tình cũng không có vận thế mạnh mẽ như vậy, hắn ta còn phí tâm tư lên người cô ta chắc?
…
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi chán ghét nhíu mày, vừa cử động, lại khẽ động tới miệng vết thương vừa mới băng bó.
—— Hít.
Vân Khuynh lập tức lấy lại tinh thần, đã biết rõ ràng tình huống, tạm để tin tức thế giới sang một bên, bắt đầu cân nhắc làm sao để thoát thân ——
Thời gian nàng xuyên tới này, vốn dĩ chính là ngày chết của nguyên chủ: Tiêu Thiên Long giả trang thành mục tiêu nhiệm vụ của nguyên chủ, cũng tức là Abel Adrian - cha của Ôn Vũ Tình, lừa giết nguyên chủ.
Sở dĩ nguyên chủ ám sát Abel Adrian, người vốn là mục tiêu nhiệm vụ của Tiêu Thiên Long cũng là bởi vì hắn ta nhiều lần lấy cớ trốn tránh nhiệm vụ, tổ chức mới phái No.1 là nguyên chủ đi.
Không chỉ có như thế, trong mấy ngày nguyên chủ ẩn nấp chuẩn bị mưu sát này, Tiêu Thiên Long dựa vào vận thế của Ôn Vũ Tình, đã bí mật giải quyết thủ lĩnh "Ẩn Sát" Ellen!
Về chuyện này, nguyên chủ đến chết cũng vẫn không biết. Mà sau khi cô ấy chết, Tiêu Thiên Long còn trực tiếp đẩy chuyện mưu sát Ellen lên người nguyên chủ, chính mình lại trở thành công thần đã tự tay đâm chết phản đồ, bước lên vị trí tân thủ lĩnh.
Thuận tiện còn thông đồng với một em gái vốn dĩ sùng bái nguyên chủ.
Chậc.
Khóe môi Vân Khuynh khẽ câu lên, bàn tính này… Đánh hay thật đấy.
Nhưng một đời này, nếu Ellen đã qua đời, “Lăng Vân Khuynh” lại không chết, như vậy thì người cuối cùng đăng vị không phải nên là người được nội bộ tổ chức xem như “Người thừa kế” là nàng sao?
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Thủ lĩnh ngầm à… Cũng không phải Vân Khuynh chưa từng làm qua.
Lúc này, ánh mắt nàng chợt lóe, nhớ tới tổ chức “Hắc Hồ” nàng đã sáng lập ở vị diện dân quốc, có lẽ, đã đến thời khắc tái xuất…
Vân Khuynh nghĩ, nhíu mày, triệt để quyết định.
Chỉ là còn một chuyện —— muốn đi ra ngoài liên hệ với đồng bạn trong “Ẩn Sát”, trước hết cần phải rời khỏi Thành Giải Trí ngầm tại Las Vegas này đã.
Nhưng mà nơi đây lại có thủ đoạn kiểm tra hành trình ra vào rất khắc nghiệt.
Tuy nguyên chủ tinh thông dịch dung, nhưng hiện giờ một là không có dụng cụ, hai là không có sẵn thân phận…
Khoan đã, thân phận?
Nghĩ đến đây, Vân Khuynh lập tức xoay người, nhìn vị nhân huynh xác chết kia, đang muốn tiến lên.
Giây tiếp theo.
Lỗ tai nàng khẽ động, nhạy bén nhận thấy được có tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên ngoài cửa!
Lúc này, hai tròng mắt Vân Khuynh ngưng lại, đột nhiên nghiêng người.
Trong chớp nhoáng, nàng nhảy lên túm lấy khăn trải giường, tiêu hủy mấy vết máu nhỏ giọt xung quanh, khẽ cong thân, trốn xuống dưới gầm giường!
“Két ——” Nháy mắt khi hoàn thành hết mọi chuyện, cánh cửa khép hờ rốt cuộc cũng bị đẩy ra lần nữa.
Giây lát sau, một giọng kinh hô vang lên.
“A! Trời ạ! Sao lại thế này?”
Tiếp theo đó là mấy người tiến lên điều tra động tĩnh.
“Sao lại thế này?! Sao Charles lại bị giết? Ai làm?”
“Bọn vệ sĩ đâu rồi? Mẹ nó, đám phế vật.”
“Đừng rối nữa, nên ngẫm xem làm sao bây giờ? Ba ngày sau Charles phải thay mặt Sean phu nhân đánh cược với Mạc gia! Bây giờ chúng ta phải ăn nói với phu nhân thế nào đây…”
Đang nghĩ, một giọng nam đột nhiên vang lên: “Khoan đã, nhìn dưới giường xem!”
Vân Khuynh hoàn hồn, trong nháy mắt thân thể căng thẳng, đồng thời nắm chặt khẩu súng trong tay.
Giây tiếp theo, có người cúi xuống, đôi mắt còn chưa nhìn vào ——
Trong chớp nhoáng, hai chân nàng giẫm mạnh, thoáng chốc từ phía dưới phóng ra.
“Mày là ai!?” Tiếng kinh hô vang lên, Vân Khuynh phảng phất như không nghe thấy.
Chỉ có hai khẩu súng cùng khai hỏa!
“Đoàn —— đoàn ——”
Trong vài tiếng súng, liên tiếp có người ngã xuống.
Vân Khuynh nhìn lướt qua nhân số: Chẳng qua chỉ là năm người.
Có thể địch lại!
Nháy mắt kia, nàng khẽ cong môi, lần nữa đem tấn công một tên da trắng to con tới mép giường, trực tiếp đánh người hôn mê bất tỉnh.
Sau đó, Vân Khuynh y dạng họa hồ lô*, đánh vài người còn lại hôn mê, nhưng xuống tay vẫn chưa đến mức chết.
* Y dạng họa hồ lô (依样画葫芦): thành ngữ TQ, nghĩa đen là dựa theo hồ lô thật để vẽ hồ lô, ví von việc bắt chước đơn thuần, không có sáng tạo gì mới.
…
Giây lát sau.
Nàng trói hết mấy người này rồi chất lên giường, lần nữa khép cửa lại, trở về sô pha.
Nhưng lúc này, ánh mắt Vân Khuynh nhìn cỗ thi thể kia lại trở nên khó lường.
—— Thì ra, thi thể này lại là Charles!
Trong tin tức thế giới, người này tuy rằng lúc lên sân khấu đã không còn mạng, nhưng quả thật cũng được coi như một nhân vật quan trọng: Charles, là một trong những cao thủ cờ bạc đương thời, được mệnh danh Đổ* Thần, mới quy về dưới trướng hắc quả phụ Sean phu nhân, trịnh trọng theo lệnh, tiến hành một trận đánh cược quan trọng!
Đổ Thần: Đổ (賭) nghĩa là cờ bạc, để Đổ Thần nghe hay hơn ^^
Còn vì sao Charles lại chết, bên trong không thể thiếu bóng dáng của “Khí vận chi tử”.
Theo phát triển của nguyên thế giới, hẳn là do Charles đùa giỡn hai câu với Ôn Vũ Tình nên mới mất mạng trong tay Tiêu Thiên Long.
Nhưng bởi vì gã có nhiệm vụ đánh cược quan trọng trên người, sau khi chết đã trực tiếp xảy ra phản ứng dây chuyền, khiến Sean phu nhân chú ý đến Tiêu Thiên Long.
Nhưng mà, cuối cùng, Tiêu Thiên Long dựa vào miệng lưỡi ba tấc không nát* và một chủ ý vu oan giá họa, thế mà đã làm phu nhân Sean lau mắt mà nhìn.
* Miệng lưỡi ba tấc không nát (三寸不烂之舌): thành ngữ TQ, chỉ người dẻo miệng, giỏi ăn nói.
Cũng từ đây đã câu được một tình nhân lớn tuổi…
Vân Khuynh nhíu mày, bỏ qua chi tiết này, nghĩ tới một chuyện khác ——
"Thằng cha xui xẻo" bị “Khí vận chi tử” vu oan kia…