Nhưng, người đàn ông kia chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái. Trong ánh mắt, không có chút sắc thái quen thuộc nào.
Vân Khuynh lập tức bừng tỉnh, tự giễu trong lòng, sao có thể?
Nhìn kỹ lại, người đàn ông này và hắn, trừ bỏ đôi mắt, cũng không có điểm tương tự nào khác.
Nàng suy nghĩ nhiều rồi….
Nhưng mà….
Nàng hạ mắt, đang muốn tìm kiếm đối chiếu tin tức ở trong đầu, cô y tá kia đã nhiệt tình chạy tới, quan tâm nói.
“Cô thấy thế nào rồi? Có còn khó chịu không?”
Vân Khuynh ngẩng đầu, mỉm cười cảm kích với cô y tá, sau mới nói: “Không có việc gì.”
Chỉ là, lời vừa ra khỏi miệng, âm thanh nghẹn ngào khó nghe kia, liền làm người chấn động.
Cô y tá kia cũng có chút vô thố (*).
(*) vô thố: không biết làm sao, không biết đáp lại thế nào.
“Động mạch của cô bị xuất huyết và trúng độc cồn, may mà chữa trị kịp thời, thân thể không có gì đáng lo ngại… Chỉ là, giọng nói của cô…”
Cô nói đến đây, đột nhiên nuốt vào lời mình định nói, ánh mắt nhìn Vân Khuynh, không khỏi mang theo cảm xúc tiếc hận.
Vân Khuynh dừng lại, vừa định nói gì đó, lại nghe thấy giọng nam thanh lãnh vang lên.
“Cháy hỏng mà thôi.”
Người đàn ông đứng cạnh giường hờ hững nói, trên khuôn mặt lạnh lùng, không có chút dao động nào.
Nhưng, lực sát thương của câu nói này, không hề nhẹ chút nào.
May mà, nàng cũng không phải là nguyên chủ, bên môi Vân Khuynh xẹt qua chút bất đắc dĩ, nếu không, phỏng chừng sẽ xúc động nhảy xuống biển thêm lần nữa.
“Có thể nhặt về cái mạng, đã là may mắn lắm rồi.”
Nàng đúng lúc trầm mặc một lát, mới nhẹ nhàng mở miệng, nói với người đàn ông kia: “Cám ơn ngài đã ra tay trợ giúp.”
Liền tính cho nhau một bậc thang để đi xuống đi.
Không ngờ, đối phương lại không cảm kích, ngược lại cười nhạt một tiếng, lãnh đạm nói: “Cô chắn đường của tôi.”
Này……
Lập tức, không khí trong phòng trở nên quỷ dị hơn.
Cô y tá lúc trước còn hoạt bát, giờ thở mạnh cũng không dám.
Cô nhìn hai người ẩn ẩn có ý giằng co, lắp bắp nói với Vân Khuynh.
“Vậy, tôi ra ngoài trước đây. Nếu cô có việc gì, cứ việc rung chuông.”
Tiếp theo, cô cúi người chào người đàn ông, bước nhanh rời khỏi phòng bệnh.
Nơi này, chỉ còn hai người Vân Khuynh và người đàn ông.
Vân Khuynh hơi hơi nhíu mày: “Ngài……”
Ánh mắt thoáng nhìn, lại đột nhiên phát hiện ngoài cửa sổ, từng đợt sóng xanh biếc dập dờn.
“Chỗ này vẫn ở trên du thuyền?”
Lòng nàng cả kinh, theo bản năng cất tiếng hỏi.
Nhưng mà, trong ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông kia, Vân Khuynh lại im lặng.
Trong phòng, một mảnh yên tĩnh.
Tính toán một chút, cho dù nàng vẫn còn trên du thuyền, chắc cũng không gặp lại người qua đường Triệu Nguyên kia, hà tất phải phiền não?
Huống chi, cho dù nàng có nhiều câu hỏi, vị trước mắt này, không có khả năng giải thích cho mình.
Rốt cuộc, người đàn ông này chính là vai ác lớn nhất thế giới, hơn nữa…. là một tên biến thái.
Nghĩ vậy, Vân Khuynh quả thực không nhịn được muốn đỡ trán.
Kỳ Kiệt, BOSS chung cực của vị diện ‘Tinh quang mật ái’, máu lai Trung-Âu, địa vị lừng lẫy, là nhân vật không thể nói trong thế giới ngầm châu Âu.
Trong tình huống ngẫu nhiên, vị này sinh ra hứng thú với “khí vận chi nữ” Liên Thi Ngữ, hơn nữa còn có một thời gian dây dưa.
Nhưng, tác phong cố chấp cùng thủ đoạn âm ngoan của Kỳ Kiệt, rõ ràng làm Liên Thi Ngữ phản cảm, càng thêm hướng về Tống Trần Trạch phong độ nhẹ nhàng, thậm chí, bởi vậy càng thêm củng cố tình cảm của đôi tình lữ này.
Cuối cùng, sau khi Kỳ Kiệt gây không ít rắc rối cho sự nghiệp và tình yêu của hai người, về châu Âu xử lý việc quan trọng, bị kẻ thù bắn chết, đột nhiên chết.
Chuyện này, giúp Liên Thi Ngữ và Tống Trần Trạch thoát khỏi bóng ma, kết thúc viên mãn.
Nghĩ vậy, Vân Khuynh một bên đối chiếu tin tức trong đầu, một bên nâng mắt đánh giá vị BOSS này.
Kỳ Kiệt là người đàn ông cực kỳ xuất sắc không thể nghi ngờ.
Người con lai này có đôi mắt thâm thúy, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, chóp mũi cao cùng bờ môi mỏng phác họa ra đường cong lạnh lùng.
Chỉ là, cặp mắt đào hoa khẽ nhếch ẩn sau vẻ mặt đạm mạc, lại tăng thêm vài phần hơi thở cấm dục.
Giờ phút này, trên người hắn tùy ý khoác một cái áo khoác màu đen, quần âu đen bao lấy hai chân thon dài, phối hợp với quân ủng và găng tay màu đen, càng hiện ra một cổ…
Hơi thở nguy hiểm biến thái.
Mặt ngoài cao lãnh, kỳ thật, lại cố chấp khó lường.
Ánh mắt Vân Khuynh hơi lóe, cảm thấy hơi khó giải quyết.
Đừng hiểu lầm.
Kỳ thật, sau khi trải qua thế giới trước, đối với chuyện công lược vai ác, nàng có chút chần chừ.
Nhiệm vụ đùa bỡn cảm tình như vậy, so với việc kéo vai ác không oán không thù với nguyên chủ xuống nước, còn không bằng nghe lời hệ thống đi gây họa cho tra nam.
Nhưng cụ thể nên làm thế nào, nhất thời nàng chưa xác định được.
Chỉ là, dù thế nào, nhân vật BOSS vai ác của vị diện rất quan trọng, khí vận thậm chí có thể so với “khí vận chi nữ”.
Nếu đã gặp rồi, đương nhiên phải giữ mối quan hệ tốt đẹp.
Về sau lúc báo thù, nếu có thể mượn thế, không phải làm ít công to sao?
Vì thế. Vân Khuynh nhìn Kỳ Kiệt một cái thật sâu, đang muốn nói gì đó —-
“Xem đủ rồi?” Giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông đánh vỡ sự yên lặng.
Chỉ là, trong ngữ điệu, vẫn tràn ngập sự cao lãnh miệt thị.
Vân Khuynh hơi dừng, cũng không để ý lắm.
“Ngài Kỳ cứ nói đùa. Tôi chỉ không nghĩ tới có thể gặp được ‘Dạ Kiêu’ đại danh đỉnh đỉnh ở Trung Quốc, tò mò, nên nhìn nhiều một chút.”
Thần sắc Kỳ Kiệt rốt cuộc có chút biến hóa, hắn nhăn mày: “Cô biết tôi?”
Trong lời nói, tuy rằng hoàn toàn không có tình cảm, nhưng, lại kỳ dị làm người ta cảm thấy tràn đầy ghét bỏ.
Tựa hồ đang châm biếm, nàng là nhân vật nào, cũng xứng biết thân phận mình?
Vân Khuynh thiếu chút nữa nghẹn họng. Nàng ép mình bình tĩnh, cân nhắc dùng từ, mới nói.
“Không chỉ có thế. Tôi còn biết lần này ngài Kỳ trở về, là vì tìm một người.”
Dưới biểu tình trầm mặc của Kỳ Kiệt, nàng cong môi cười nhạt: “Người đó là —- Liên Thi Ngữ, đúng không?”
Thần sắc người đàn ông càng thêm trầm, không trả lời.
Vân Khuynh cũng không vội, vẫn ung dung đợi vị này lên tiếng.
Sau một lúc lâu.
Kỳ Kiệt mới lạnh lùng nói: “Vậy thì sao?”
Ánh mắt người đàn ông lạnh băng, thoạt nhìn dường như là tức giận khi bị nhìn trộm.
Vân Khuynh không thèm để ý tiếp tục nói.
“Ngài Kỳ muốn truy tìm giọng hát của cô ta đi.”
Kỳ Kiệt lãnh đạm mím môi, trong mắt hiện lên một tia thâm ý.
Cô gái này, thế nhưng đến suy nghĩ bí mật của hắn cũng biết rõ ràng. Hơn nữa, lúc ở trên boong tàu Victoria, nàng hàm hồ gọi một tiếng “Quân Mịch”, cũng làm hắn vô cùng ngoài ý muốn.
Bởi vì, danh xưng (*) của Kỳ Kiệt, đúng là “Quân Mịch”.
(*) danh xưng: tên. Ngoài danh xưng, đến khi tròn 20 tuổi thì mỗi người được đặt thêm một tên mới gọi là biểu tự (tên chữ). Lúc này, danh xưng chỉ có bản thân hoặc người thân lớn tuổi gọi; giữa bạn bè đồng lứa, xã giao, cần sự tôn trọng thì phải sử dụng biểu tự, việc gọi thẳng bị coi là bất nhã. Biểu tự của anh là Kỳ Kiệt, còn danh xưng là Quân Mịch. Thực ra mình cũng không hiểu lắm, bởi nếu là tên thân mật tại nhà thì không thể chỉ mình anh biết, theo mình thấy đây không phải tên cha mẹ đặt mà là anh tự gọi mình thì đúng hơn.
Nhưng chuyện này, chỉ có một mình hắn biết.
Kỳ Kiệt không nói cho bất kỳ kẻ nào, từ nhỏ, trong mộng, hắn luôn mơ hồ nghe được âm thanh, gọi hắn như vậy.
Cho nên, hắn mới cứu cô gái này.
Còn cái lý do “chắn đường”, đương nhiên là….
Lừa nàng mà thôi.
Kỳ Kiệt vuốt ve găng tay trên tay, trong lòng khó có được bị gợi lên hứng thú.
Chỉ là mặt ngoài, vẫn là bộ dáng cao lãnh hờ hững như cũ.
Mà Vân Khuynh, tự nhiên không biết suy nghĩ của hắn, nàng hạ mắt, lần nữa đối chiếu tin tức về vị diện hệ thống cung cấp.
Không sai.
Tại thế giới này, Kỳ Kiệt sở dĩ nổi lên hứng thú với Liên Thi Ngữ, là vì người đàn ông có lòng cố chấp cuồng nhiệt với cái gọi là “Âm thanh của tự nhiên”.
Đáng tiếc, khi hắn về nước, nguyên chủ đã chết, Liên Thi Ngữ tuyên bố rời khỏi giới ca sĩ, tự nhiên, không có biện pháp tái hiện cái gì mà “Thiên sứ ngâm xướng”.
Còn bí mật hát giả này, đương nhiên Liên Thi Ngữ sẽ không nói cho Kỳ Kiệt.
Bởi vậy, trong mắt vị đại BOSS này, đó là vì Liên Thi Ngữ khinh thường mình, ngay cả hát cho mình nghe một bài cũng khinh thường.
Mà với thượng vị giả (*) duy ngã độc tôn như Kỳ Kiệt mà nói, không chiếm được, không bằng hủy đi.
(*) thượng vị giả: theo mình hiểu là người đứng cao hơn người khác.
Nói như vậy, hành vi gây khó dễ cho Liên Thi Ngữ và Tống Trần Trạch sau đó của hắn, cũng coi như chuyện bình thường.
Nhưng, hiện giờ Vân Khuynh lại có may mắn đụng đúng thời điểm trùng hợp này, tại sao không lợi dụng một phen?
Nàng nâng mắt, đôi mắt giấu dưới mái tóc dài, hiện ra thần thái không thể bỏ qua.
Vân Khuynh nâng mắt, nhìn thẳng vào mắt Kỳ Kiệt.
“Nếu tôi nói, tôi mới là người thật sự ngài muốn tìm?”
Thật lâu sau.
Người đàn ông mới cười nhạo một tiếng, lãnh đạm nói: “Chỉ bằng —- giọng nói phế này của cô?”