“Xưng hô… Thuần thục nhanh thật nhỉ.” Song, giây tiếp theo, môi mỏng của người đàn ông lại cong lên.
Lại đánh giá vấn đề xưng hô của nàng với lão quốc vương.
“Anh…” Vân Khuynh hít một hơi thật sâu, bàn tay ấn trên vai hắn tăng thêm lực, cười đến tươi sáng: “Có nói hay không?”
Mạc Sâm ngừng lại.
Giây tiếp theo, hắn hơi ngửa đầu, phía sau đầu trực tiếp đặt lên vách tường, từ cằm, hầu kết đến xương quai xanh hơi lộ ra… Kéo ra độ cong cực đẹp, quả thực mê hoặc đến kinh người.
Người đàn ông tuấn mỹ dùng góc độ này, liếc xéo nàng một cái: “Em đoán xem?” Trong giọng nói trầm thấp xen lẫn đùa giỡn như có như không.
Ánh mắt Vân Khuynh chợt lóe.
Đối với một mặt yêu nghiệt này của người nào đó, nàng bất giác giảm lực đạo, bàn tay mềm khẽ nâng, xoa lên sườn mặt hắn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Khóe môi Vân Khuynh giương lên, trên gương mặt tinh xảo cũng tỏa sự ra tà tứ mị hoặc, cứ như vậy, chậm rãi, dưới ánh mắt chăm chú của người đàn ông, cúi người xuống.
Cho đến khi gần sát hết mức kia, nàng nắm lấy cà vạt của hắn, đột nhiên kéo người đàn ông xuống dưới.
Hai trán kề sát, khuôn mặt cả hai phóng đại trong mắt đối phương, hô hấp giao hòa, bốc cháy lên một ngọn lửa tình ái muội.
“…Sao anh lại tự bôi đen mình?” Sau mấy giây im lặng, Vân Khuynh đột nhiên mở miệng, hỏi ra suy đoán đại khái ——
Dù sao, lão quốc vương vẫn luôn đề cập đến khuyết điểm của cháu trai, một dáng vẻ bụng đầy áy náy…
Sau khi cho rằng “Giới tính của nàng là nam, có thể còn có sở thích mặc đồ khác giới”, vậy mà còn có thể có biểu hiện như vậy, xem ra, khả năng duy nhất sợ là người nào đó đã “Tự bôi đen” bản thân…
Vân Khuynh nghĩ, đôi mắt phượng trói chặt người đàn ông trước mắt, không ngoài dự đoán bắt giữ được sắc mặt của hắn đình trệ trong nháy mắt, nàng biết, chính mình đã đoán đúng rồi.
“Hửm?” Vân Khuynh nheo mắt lại.
“…Khuynh Khuynh quả nhiên hiểu rõ anh.” Rốt cuộc, Mạc Sâm cũng mở miệng khẳng định, trong giọng còn chứa vài phần ý cười.
“Anh nói với ông ngoại, mình là trời sinh đoạn tụ, là anh cưỡng ép em trước…” Tiếp theo, hắn hơi nhấp môi, bình thản nói.
“Anh…” Đồng tử Vân Khuynh không khỏi co rụt lại, theo bản năng lại nói: “Còn chuyện mặc đồ nữ?”
“…Cái này anh không giải thích.” Ánh mắt Mạc Sâm hơi lóe, bên môi gợi lên độ cung vi diệu: “Chẳng qua, có thể là chính ông ấy đã tự bổ não ra cái gì đó đi.”
Dứt lời, giữa hai người lại trầm mặc ngắn ngủi.
Vân Khuynh hạ mắt, nhẹ giọng nói: “Thật ra anh không cần phải như vậy…”
Nàng nói, đột nhiên cảm thấy lúc trước mình đã cân nhắc quá mức cẩn thận, hơi ngo ngoe rục rịch: “Thật ra nói chân tướng với ông ngoại cũng không sao… “
Nhưng, lời còn chưa dứt, mỏng của Mạc Sâm đã hơi cong lên, đầu ngón tay phải vừa động, nhẹ nhàng đè môi Vân Khuynh lại.
“Bé ngốc, chuyện này có là gì chứ?” Hắn nói, đồng thời vươn cánh tay trái ra, đảo khách thành chủ ôm lấy nàng: “Không muốn anh vì em mà bị ông ngoại hiểu lầm?”
Người đàn ông nhàn nhạt nói, hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của Vân Khuynh.
Vân Khuynh ngừng một lát, nâng mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia.
Mạc Sâm bình tĩnh nhìn nàng: “Thật ra thì, chỉ cần tìm được người có thể ở cạnh anh cả đời, ông ngoại cũng sẽ hoàn toàn không để ý là nam hay nữ.”
Hắn nói, trong mắt đột nhiên hiện lên tia u ám, lại nói: “Còn chuyện cưỡng ép…”
?
Nghe vậy, Vân Khuynh hứng thú nhướng mày.
Giây tiếp theo, chợt thấy người đàn ông bày ra tư thái ưu nhã khí định thần nhàn, nhẹ giọng nói: “Vốn dĩ, anh đã thật sự có ý định như vậy.”
Vân Khuynh: “…”
Quả nhiên, sự thân sĩ của người nào đó ở kiếp này đều là biểu tượng cả, làm đại lão hắc bang, điều hắn thờ phụng vẫn chính là tín điều lưu manh “Muốn liền đoạt lấy”.
Có điều…
“Có phải vì em chủ động nên đã làm Mạc gia chủ thiếu đi không ít lạc thú?” Nàng nỗ lực áp ý cười trên khóe môi xuống, trêu chọc nói.
Chợt thấy trong mắt người đàn ông xẹt qua tia sáng đen tối, thế mà thật sự phụ họa nói: “Hình như là vậy?”
Hắn vừa nói xong, rốt cuộc Vân Khuynh cũng không nhịn được hoàn toàn giương môi lên: “Vậy cũng chậm rồi, hơn nữa, xem như là em ra tay trước đi?”
Nói, nàng vừa nhấc tay, tránh khỏi lòng ngực hắn, chỉ một cái chớp mắt đã đoạt lại quyền chủ động.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Vân Khuynh lại lần nữa nâng cằm hắn lên, đang muốn cắn…
“Lão đại!” “Lão… Ách!”
Hai tiếng gọi từ cạnh cửa vang lên, hai người lại phảng phất như không nghe thấy ——
Nàng hung hăng hôn xuống.
Trong mắt Mạc Sâm hiện lên ý cười, lần này cũng không nhượng bộ nữa, chế trụ ngược lại, kịch liệt hôn đáp trả.
Môi lưỡi tương giao, sóng tình ái muội lan tràn trong phòng.
Ngoài phòng, Mạc Nhất bị Ngũ Vi mặt đầy ý cười kéo đi lần nữa, anh ta đúng lúc lại chưa kịp nhìn thấy lão đại nhà mình “Phản kích”, lại một lần lâm vào khiếp sợ trầm mặc.
Ngũ Vi mỉm cười, yên lặng cho chủ tử nhà mình một like, nhìn Mạc Nhất đối diện, nội tâm tràn ngập cảm giác ưu việt.
…Cho đến qua một lúc lâu sau, hai vị lão đại ôn tồn xong, rốt cuộc mới nói lời từ biệt ——
Mạc Sâm gọi Mạc Nhất vào cửa báo cáo.
Vân Khuynh mang theo Ngũ Vi trở về phòng dành cho khách của mình.
“Là tình báo về Tiêu Thiên Long.” Ngũ Vi đáp, không khỏi nhíu mày lại.
“Nói đi.” Thấy thế, ánh mắt Vân Khuynh chợt lóe, nội tâm đã có suy đoán ——
Sao khi giao chiến vào mấy ngày trước đây, tuy nàng đã buông tha cho vị “Khí vận chi tử” kia, nhưng cũng thuận tay hố đối phương một phen. Chỉ là không biết hiệu quả như thế nào nên đã sai người theo dõi thật kỹ.
Chẳng qua hiện giờ, thấy vẻ mặt này của Ngũ Vi, chỉ sợ…
“Cũng không biết hắn gặp phải đại vận gì nữa!” Quả nhiên, giây tiếp theo, chợt thấy Ngũ Vi phẫn nộ nói.
“Hắn ta và vị tân chủ mẫu Adrian kia mới thông đồng không lâu, hai người kết giao mập mờ, nhưng vẫn chưa thật sự làm gì. Hơn nữa Ôn Vũ Tình bị ma quỷ ám ảnh mà bảo vệ hắn! Còn có… Mẹ của Ôn Vũ Tình là Ôn Tâm Lam cũng nói lời hay. Bởi vậy, cuối cùng gia chủ Adrian vẫn quyết định buông tha cho hắn…”
Đương nhiên, chuyện ủng hộ như trước kia, là không có khả năng.
Nhưng nguy cơ như thế mà vẫn có thể bình yên vượt qua, cũng không hổ là “Khí vận chi tử”, tuy vẫn là dựa vào phụ nữ…
Vân Khuynh nhướng mày, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Lại nói tiếp, mặt ngoài có thể thấy “Vận thế” là bàn tay vàng lớn nhất của Tiêu Thiên Long. Nhưng càng bug hơn lại là hắn ta có thể đạt được hảo cảm muốn thông đồng của phụ nữ một cách kỳ lạ…
Không sai.
Ở nguyên thế giới, vị “Khí vận chi tử” này và “Mẹ vợ” mỹ diễm Ôn Tâm Lam, kỳ thật cũng có chút mập mờ nói không rõ được…
Nhưng tóm lại, nhất thời vẫn không có biện pháp vặn ngã Tiêu Thiên Long.
“Không sao.”
Vân Khuynh nghĩ, chuyển hướng về phía Ngũ Vi đang mang vẻ mặt buồn bực.
“Cứ chờ xem, sẽ còn cơ hội khác. Chuyện quan trọng nhất hiện giờ là phát triển ‘ Hắc Hồ ’.”
“Thuộc hạ hiểu rõ.” Ngũ Vi gật gật đầu, lại chần chờ nói: “Lão đại… Em cảm thấy…”
“Sao?” Vân Khuynh hơi khó hiểu.
Ngũ Vi hít một hơi thật sâu, ngưng trọng nói: “Đã nhiều ngày giao tiếp với đám người Mạc gia, thuộc hạ cảm thấy, bọn họ hoàn toàn không giống với hình tượng đang có xu hướng suy tàn mà bên ngoài đã nói… Hơn nữa, hình như vẫn luôn âm thầm chuẩn bị cái gì đó…”
Vừa dứt lời, Vân Khuynh ngừng lột lát, có chút kinh ngạc sự nhạy bén của vị thuộc hạ này.
Dù sao thì, có thể nhận ra Mạc gia không đơn giản cũng không kỳ quái, nhưng chuyện muốn nhìn ra người nào đó đang âm thầm bày mưu…
Nàng nghĩ, lại hơi có hứng thú nói: “Sao em có thể phát hiện ra chuyện có mưu đồ? Em cảm thấy, Mạc gia đang định làm gì?”
Vân Khuynh suy tính hỏi xong, lại không ngờ được.
Giây tiếp theo, thế mà lại nghe Ngũ Vi bật thốt lên rằng ——