Cô ta làm như vô tình hỏi, trong đôi mắt đẹp dao động tia sáng không rõ.
Lại không khéo bị Tiêu Thiên Long bắt giữ hoàn toàn.
“Em quan tâm hắn làm gì?!”
Lúc này, hắn ta cười lạnh một tiếng, hai tay đột nhiên siết chặt eo Ôn Vũ Tình, lại nói.
“Sao hả, cô không trở về bên cạnh lão già Abel kia sao? Cố ý ở đây cùng tôi làm gì?”
Hắn ta nói, trong giọng điệu lại không có sự thân thiết kính trọng như gọi bác trai trước đây.
—— Dù sao thì, từ khi “Long Nha” thoát khỏi sự khống chế của hai gia tộc, quan hệ của Tiêu Thiên Long và gia tộc Adrian cũng biến thành quan hệ đối địch vi diệu.
Nếu không phải vì nguyên khí đại thương lại phải theo kịp chuyện đảo bảo tàng, lão già Abel kia tất đã sớm khai chiến với hắn ta để đòi lại sản nghiệp.
Còn Ôn Vũ Tình, từ khi gia tộc Adrian bắt đầu suy yếu, vận thế của cô ta liền giảm không ít.
Mà vận thế của Tiêu Thiên Long hiện giờ lại cường thịnh đến mức không khác biệt với Abel là mấy.
Bởi vậy đối với tình nhân đã từng vênh mặt hất hàm sai khiến này, hắn ta cũng không quá coi trọng, lời nói ra càng không chút khách khí ——
“Ở cạnh tôi lát nữa không sợ lão già kia nhìn thấy sẽ phát tác à? Còn hỏi thăm Dạ đế, cô đây là muốn tìm nhà kế tiếp* à?”
* Nhà kế tiếp (下家): Hán ngữ, chỉ người chồng sau, hoặc người kế tiếp. (Theo Baike)
“Em,” Ôn Vũ Tình bị câu này chọc trúng tâm tư, lập tức đỏ vành mắt: “Long ca ca, em không có…”
Cô ta thấp giọng khóc, rũ mắt xuống, trong ánh mắt lại xẹt qua tia oán hận.
Ôn Vũ Tình nghĩ đến, năm đó nếu không phải có cô ta và mẹ ra sức bảo vệ, Tiêu Thiên Long đã sớm bị ba mình xử trí sạch sẽ!
Bởi vậy lúc ấy, Ôn Vũ Tình tự cảm thấy có ân đối với hắn ta nên cũng không có sắc mặt gì tốt đối với gã đàn ông từng suýt chút nữa ngoại tình với mẹ kế này.
Hai năm sau, tuy Tiêu Thiên Long lại được trọng dụng, nhân tiện cũng khiến địa vị của mẹ con cô ta nước lên thì thuyền lên.
Nhưng sau khi mẹ giáo dục cô ta xong, cô ta cũng chuyển biến thái độ, đối với hồng nhan của hắn ta cũng mắt nhắm mắt mở, cuối cùng rộng lượng bỏ qua.
Ai ngờ, “Long Nha” đột nhiên thoát ly khỏi gia tộc, ba tức giận, từ đây ghét bỏ mẹ con cô ta, mẹ ở lại bên cạnh ba bồi tội, lại bàn giao cho chính mình không thể buông tha đường lui là Tiêu Thiên Long…
Vừa mới bắt đầu, Ôn Vũ Tình vẫn khinh thường, còn chiến tranh lạnh với hắn ta một tháng.
Nhưng chỉ qua vài ngày ngắn ngủi, nếm mùi bị vắng vẻ, mất đi quyền lực, rốt cuộc cô ta cũng hoàn toàn bước ra khỏi tâm tính “Công chúa ngây thơ”.
Người trong hắc bang, chính là phải nhìn một chữ “Thế”!
Bởi vậy, hiện giờ trong lòng mặc dù bực bội, nhưng trên mặt Ôn Vũ Tình vẫn bày ra dáng vẻ dịu dàng tỉ mỉ, hờn dỗi lắc lắc cánh tay Tiêu Thiên Long.
“…Long ca ca, anh hiểu lầm rồi. Em chính là người của anh, có thể đi đâu được chứ? Em, em hỏi về ‘ Dạ đế ’, là sợ anh bị hắn hãm hại thôi mà…”
“Hừ.” Tiêu Thiên Long nhìn biểu hiện hoa lê đẫm mưa của cô ta, cuối cùng cũng hòa hoãn không ít: “Dạ đế? Một tên tiểu nhân giấu đầu hở đuôi…”
Hắn ta nói, trong mắt lại không khỏi toát ra sự ghen ghét rõ ràng.
Dù sao trong ba năm này, Tiêu Thiên Long quả thật ăn thiệt thòi không ít.
“Cứ chờ đó! Hôm nay, anh nhất định sẽ vạch trần hắn…” Hắn ta hung ác nói.
“A?” Ôn Vũ Tình sửng sốt: “Vạch trần cái gì?”
Tiêu Thiên Long cắn răng: “Con hàng kia chắc chắn là do người trong giới giả trang…” Hắn ta nói, lại nghĩ tới lần từng ngoài ý muốn gặp được đối phương đó.
Không sai.
Trên thực tế.
Tháng ba năm nay, tại Thành Giải Trí Taras, Tiêu Thiên Long đúng lúc gặp được đoàn người “Dạ đế” đang đàm phán chuyện làm ăn với đối tác.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Đương nhiên, lúc ấy đối phương có mang mặt nạ, nhưng hắn ta lập tức mở “Thiên nhãn”, quan sát vận thế.
Vừa thấy, thế mà lại cảm thấy cực kỳ quen thuộc, đáng tiếc, nghĩ tới nghĩ lui, như thế nào cũng không nhớ nổi.
Có điều… “Chờ lần tụ hội này tóm được một thân phận khác của hắn, tên đó tất nhiên sẽ nghênh đón sự thảo phạt của người trong giới…”
Tiêu Thiên Long thấp giọng nói, âm thầm đánh bàn tính như ý ——
Dù sao thì, đồ bỏ “Dạ đế” kia nếu đã che che giấu giấu dùng một thân phận khác, chắc là thế lực của bản thân hắn cũng không mạnh.
Tuy hiện giờ tên đó đã cuốn 1/4 sản nghiệp của ba đầu sỏ lớn, tuy vận thế còn mạnh hơn vài phần so với mình…
Nhưng chờ hắn ta vạch trần thân phận thật sự của hắn, lại kích động lão già Abel, hắc quả phụ Sean có vận thế cũng không kém người, liên hợp công kích, chỉ sợ con hàng kia vẫn sẽ xong đời!
Đến lúc đó, người có vận thế mạnh nhất trong giới, chính là hắn ta!
…Nghĩ, khóe miệng Tiêu Thiên Long nhếch lên, không khỏi đắc ý cười to ra tiếng.
Ôn Vũ Tình ở một bên không rõ nguyên do, chỉ có thể cười làm lành dán lên hắn ta, cọ xát ái muội ám chỉ nói: “Long ca ca…”
Thực mau, trên boong tàu ngoài trời một mảnh xuân sắc.
Trên biển sóng biếc dập dờn, cho đến sau một lúc lâu, rốt cuộc cũng tới ——
Một hòn đảo hoang đứng sừng sững giữa biển rộng mênh mông, liếc mắt một cái nhìn lại, sơn lâm thanh thủy tươi tốt, quả thực tựa như một khối bảo địa.
Trên bờ cát bên bờ biển, đã có không ít lều trại quân sự được dựng lên, trong đó bắt mắt nhất chính là một doanh trướng cực lớn đang rộng mở, đã có không ít người tới lui không dứt.
Dùng kính viễn vọng quét qua, trước một dãy núi kéo dài phía sau lưng, mấy thiết bị khai thác trải rộng trên đó: Xe xúc lật, xe tải khai thác, vân vân… Đầy đủ mọi thứ.
Không khó nhìn ra, hành động “Đào kho báu” này của Mạc gia đã tiến hành một thời gian khá dài, đáng tiếc… Tiểu bạch kiểm không có bản lĩnh kia căn bản không giữ được núi vàng, hiện giờ, chỉ có thể để lợi ích cho mọi người chia cắt!
…Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Thiên Long sảng khoái, mang theo thủ hạ “Long Nha”, ôm lấy Ôn Vũ Tình, nghênh ngang đi xuống thuyền.
Nhưng mà, đoàn người mới vừa lên bờ, bỗng nghe được tiếng động cơ tàu thủy trầm thấp từ phía sau truyền đến.
“Long ca ca, là nhà ai tới vậy?” Ôn Vũ Tình theo bản năng quay đầu nhìn, lại không khỏi mở to mắt.
Cô ta vẫn có chút kiến thức, rất nhanh đã nhận ra, đây chính là loại hình quân hạm mới nhất trên thế giới!
Là nhà ai? Dám kiêu ngạo như thế?
…Ôn Vũ Tình kinh ngạc, chỉ cảm thấy Tiêu Thiên Long bị hạ thấp đi biểu tình cũng hơi trầm xuống: “Kính viễn vọng.”
Hắn ta phân phó, cầm lấy kính viễn vong thủ hạ đưa qua, quét qua đoàn người trên chiến hạm một lần, sắc mặt càng tối sầm.
“Lăng, Vân, Khuynh!”
*
Quân hạm dừng ở bờ biển, sau khi bàn giao với thủ hạ xong, Vân Khuynh mang theo bọn Ngũ Vi xuống thuyền.
Lại không nghĩ rằng, hai chân nàng mới vừa bước lên bờ cát liền nghênh đón một đám người muốn gây chuyện.
“Ha.” Tiêu Thiên Long ôm lấy Ôn Vũ Tình, ngoài cười nhưng trong không cười chào hỏi: “Lăng thủ lĩnh, sao không cùng đi với tiểu bạch kiểm nhà cậu vậy?”
Vân Khuynh: “…”
Nàng nhìn “Khí vận chi tử” đang âm thầm khoe khoang, nghe được xưng hô của hắn ta với người yêu nhà mình, hơi có chút câm nín ——
Trên thực tế.
Ở nguyên thế giới, lúc này, Tiêu Thiên Long đã sớm biết được thân phận của Mạc Sâm từ trong miệng thám tử Mạc gia, chuẩn bị tốt kế hoạch chạy trốn, mới không nằm xuống tại nơi gọi là “Đảo kho báu” này.
Nhưng lúc này đây, vì nàng “Lơ đãng” nhắc nhở, người nào đó không cố ý mặc kệ thám tử mà Tiêu Thiên Long xếp vào nữa, khiến toàn bộ bọn chúng lãnh cơm hộp một cách khó hiểu.
Có lẽ là như thế, kế hoạch của Mạc gia tiến hành càng thêm thuận lợi, thân phận của Mạc Sâm vẫn luôn được che giấu thật tốt.
Đương nhiên, tác dụng phụ chính là... Hiện giờ thanh danh bên ngoài càng thêm không chịu nổi.
Chẳng qua, vậy thì sao chứ, cũng không tới phiên Tiêu Thiên Long trào phúng.
“Tôi là khách, Mạc gia là chủ nhà, đương nhiên không thể cùng nhau tham dự.”
Giây tiếp theo, Vân Khuynh nhàn nhạt nói, quét mắt nhìn Tiêu Thiên Long và Ôn Vũ Tình, dư quang thoáng nhìn, nhìn đến một bóng hình, không khỏi dừng lại ——