Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 419: � Mỹ thực tình duyên: Công lược Ảnh đế tham ăn (14)



《Chương 419》

MỸ THỰC TÌNH DUYÊN: CÔNG LƯỢC ẢNH ĐẾ THAM ĂN (14)

Editor: Dương Gia Uy Vũ

Giây tiếp theo.

Lại là Lục Dao Dao giành nói: “Chính là anh họ của em đó!”

“Anh họ của em… Lục Đình Quân?!”

Từ Dương sửng sốt, lại nghĩ tới đối phương từng bình phẩm kém về mình trên mạng, lập tức đen mặt, hơi phẫn nộ.

Lục Dao Dao thấy thế, lập tức đoán được suy nghĩ trong lòng hắn ta, vội lôi kéo ống tay áo của hắn ta, thấp giọng nói.

“Được rồi. Dù sao đi nữa thì anh ta và chúng ta cũng có chút quan hệ thân thích, cũng sẽ không cố ý khó xử đâu. Hơn nữa là Nhân Nhân đề cử, chuyện anh tiến vào đoàn phim đã nắm chắc.”

“Hắn…” Từ Dương nhíu mày: “Không phải không hợp với em sao? Thật sự sẽ không khó xử mà để anh đi vào ư?”

Lục Dao Dao khựng lại, có chút cứng họng.

Giây lát sau, cô ta liếc nhìn Cổ Nhân Nhân, mới nhỏ giọng nói.

“Sợ cái gì? Không phải còn có Nhân Nhân sao?! Mấy ngày nay cô ấy tới ăn cơm, khó khăn lắm em mới quen biết được với cô ấy…”

Lục Dao Dao đắc ý trần thuật công tích của chính mình, lại nói.

“Cả hai bên đều bảo đảm mà, tóm lại chỉ cần Nhân Nhân mang anh đến đó, anh dùng tài nấu nướng chinh phục Cố đạo diễn, không phải là được rồi sao?”

“Cũng phải.” Từ Dương gật gật đầu: “Đến lúc đó chắc chắn rồi lại lên mạng tuyên truyền…”

“Đúng! Chính là như vậy!” Lục Dao Dao đấm hắn ta một cái, vừa lòng nói: “Hiện tại kỹ năng internet của anh cũng tăng lên không ít ha!”

“Đều là nhờ Dao Dao em chỉ đạo rất tốt.” Từ Dương cũng cười, lời ngon tiếng ngọt.

Chỗ ngồi đối diện, Cổ Nhân Nhân trông thấy một màn này trong mắt lại hiện lên tia trào phúng.

Haizz.

Dựa theo quy tắc kết giao của cô ta, căn bản là sẽ không định có liên quan gì đến đầu bếp.

Nếu không phải lúc Lục Dao Dao đến tiếp cận hôm đó, nói mình là em họ của Lục Đình Quân…

Cổ Nhân Nhân mới cảm thấy Lục Dao Dao có giá trị lợi dụng, đáp ứng.

Sau đó lại nghĩ, không phải nghe nói Cố đạo diễn đang buồn rầu chuyện mời đầu bếp chỉ đạo và thế thân sao?

Nếu cô ta mang Từ Dương qua, dựa vào tay nghề làm bếp nhà hàng bốn sao của đối phương, cùng với thân phận em rể họ của Lục ảnh đế, tám chín phần mười có thể qua cửa.

Cứ như vậy, chính mình giúp Cố đạo diễn giải quyết vấn đề nan giải này, xác suất nhận được vai diễn cũng cao hơn một chút

Cổ Nhân Nhân nghĩ, không khỏi thở dài.

Không sai.

Trên thực tế.

Cô ta nói chính mình nhận được kịch bản của Cố đạo diễn, nhưng thật ra, cũng vẫn chưa hoàn toàn được định ra.

Cổ Nhân Nhân cũng không rõ, rõ ràng cô ta cũng đã tìm một trong những nhà đầu tư làm “Cha nuôi*”, sao Cố đạo diễn vẫn còn muốn suy xét?

* Cách gọi khác của "Kim chủ"

Haizz.

Nhân vật kia tính cách đơn giản, rõ ràng cũng không cần kỹ thuật diễn gì nhiều.

Hơn nữa, cho dù có yêu cầu gì, cô ta muốn mặt có mặt, lại có bối cảnh nhân khí, đây không phải là đủ rồi sao?

Cổ Nhân Nhân nghĩ, trong lòng lại lần nữa oán trách Cố Vinh Phát.

Vừa vặn lúc này, Từ Dương và Lục Dao Dao thì thầm xong ngồi ngay ngắn lại, cô ta lại vội cười khanh khách cùng nói chuyện với nhau.

Luôn luôn, trong lúc nhất thời, ba người thân thiết nhiệt tình.

Cùng thời khắc đó.

Tại biệt thự của Lục Đình Quân.

Sau bữa cơm chiều, Vân Khuynh lại được mời tới làm khách lần nữa, nhìn người đàn ông nghe nói có chuyện quan trọng cần thương lượng trước mặt.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Nàng nhướng mày, đón nhận ánh mắt thâm trầm kỳ lạ của Lục Đình Quân.

Chợt thấy người đàn ông tuấn mỹ này bày ra vẻ mặt đẹp đẽ, môi mỏng khẽ câu, cực kỳ thân mật gọi: “Khuynh Khuynh.”

Trong lòng Vân Khuynh khẽ động, không tự giác giương môi lên, nghi vấn liếc hắn một cái.

Lúc này, hai người đang ngồi ngay ngắn trong phòng khách.

Đèn thủy tinh trên đỉnh đầu sáng mờ, thân ảnh hai người chìm trong bóng hình lúc tối lúc sáng, một loại hơi thở ái muội lặng yên lan tràn.

Thật sự là… Bầu không khí quá tốt.

Tựa như trước hoa dưới trăng, cực kỳ thích hợp để “Thổ lộ hết”.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trầm mặc một lát, Lục Đình Quân rốt cuộc cũng mở miệng: “Tôi…”

Vân Khuynh cười, phảng phất như dụ dỗ nhẹ giọng nói: “Ừm?”

Giây tiếp theo.

Lại thấy môi mỏng hắn hé mở, thấp giọng nói rất nhanh: “Em nói tôi… Có thể quen thuộc với phòng bếp trong vòng nửa tháng hay không?”

Vân Khuynh: “…”

Hoàn toàn là tiến triển ngoài dự liệu.

Hơn nữa… “Anh đang nói đùa sao?”

Giây lát sau, nàng có chút dở khóc dở cười nói: “Lục ảnh đế, chỉ bằng trình độ tay tàn của anh, là cái gì cho anh phần tự tin này?”

Lục Đình Quân: “…”

Hắn im lặng một chút, lại giãy giụa nói: “Cũng chỉ là học mấy tư thế, hơn nữa còn là món ăn phương Tây, cũng không được sao?”

Vân Khuynh ngừng lại, nghe đến đó, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, không khỏi thử nói: “Anh học cái này làm gì?”

Chợt nghe Lục Đình Quân nói: “Tôi nhận một kịch bản 《 Hai Vị Trung Tây 》, đề tài là về đầu bếp…”

Hắn cũng không hề kiêng dè, nói với nàng về cốt truyện đại khái.

Vân Khuynh nghe, trong lòng cuối cùng cũng khẳng định suy đoán.

Quả nhiên đúng như nàng đoán, bộ phim đó chính là “Tác phẩm để lại” của Lục Đình Quân ——

Trên thực tế.

Ở nguyên thế giới, từ khi Lục Đình Quân tiếp nhận kịch bản này, vẫn luôn nơi nơi không thuận lợi.

Đầu tiên.

Đây là bộ phim có nhân vật chính là nam, nhưng bên trong lại có một nhân vật nữ, xem như là quan trọng.

Có điều vì biên kịch đã thiết lập tính cách nhân vật đơn giản, đạo diễn Cố Vinh Phát suy xét thị trường nên đã tìm một người khá nổi tiếng, lại mang bối cảnh của nhà đầu tư là tiểu hoa đán Cổ Nhân Nhân, đảm đương một bình hoa.

Lại không ngờ rằng đối phương tuy rằng có “Cha nuôi”, nhưng cũng không quên xào nấu tai tiếng với Lục Đình Quân.

Mặc dù Lục Đình Quân sấm rền gió cuốn giải quyết việc này, nhưng rốt cuộc vẫn không tránh được rắc rối.

Tiếp theo.

Lúc ấy vì không có nàng cản trở, Từ Dương ngoài ý muốn dựa vào một video tuyên truyền của Ngự Vị Cư ở trên mạng mà nổi tiếng, lại vừa lúc được Cố Vinh Phát coi trọng, đến đoàn phim làm người chỉ đạo nấu ăn và đầu bếp đóng thế.

Lục Đình Quân tuy rất có phê bình kín đáo với tay nghề của hắn ta, nhưng sau khi trao đổi với đạo diễn một phen vẫn ngầm đồng ý chuyện Từ Dương tiến vào đoàn phim.

Dù sao cũng là đóng phim, chỉ đạo nấu ăn và đầu bếp đóng thế chủ yếu chính là làm bộ làm tịch, mỹ thực làm ra chỉ là đạo cụ, cũng không cần thực sự phải ăn.

Mà công phu mặt ngoài của Từ Dương rõ ràng đã dư dả.

Lục Đình Quân mặc dù là người kén ăn, nhưng liên quan đến công việc của mình lại không phải là người vô cớ gây rối.

Đáng tiếc.

Kết cục cho việc hắn hiếm khi không bắt bẻ, cái giá phải trả chính là cái chết của bản thân mình, giúp Từ Dương chắn một đao ——

Đầu bếp chính Chu Bác, người từng bị Từ Dương đuổi xuống đài của Ngự Vị Cư, sau khi biết Từ Dương tiến vào đoàn phim đã trăm phương nghìn kế đầu độc trong hộp cơm của đoàn làm phim.

Kết quả, bởi vì nhân viên công tác vô ý lấy nhầm, cuối cùng người trúng độc mà chết… Lại biến thành Lục Đình Quân.

Ngược lại Từ Dương tránh được một kiếp, hơn nữa còn bởi vì tham dự tác phẩm để lại của vị này nên đã trở nên có tiếng tăm…

“Tôi dạy cho anh!” Nhớ lại đến đây, Vân Khuynh lập tức nói, ngữ khí vô cùng kiên định.

Nhưng Lục Đình Quân lại ngẩn ra: “Khuynh Khuynh?”

“Món Tây thôi mà.”

Nàng lại khẽ câu môi: “Kỹ thuật của món Tây dễ dàng hơn nhiều so với món Trung, nửa tháng, tôi nhất định có thể khiến tư thế của anh qua cửa. Còn nữa… Các anh có cần chỉ đạo nấu ăn không?”

Vân Khuynh nói, trong lòng lại không khỏi thở dài.

Trên thực tế, nếu không phải nàng là một cô gái, nhất định sẽ lập tức tự tiến cử làm đầu bếp đóng thế cho Lục Đình Quân.

Nhưng mà, thân hình của nam nữ hoàn toàn khác nhau, còn cả cảnh quay đặc tả tay nữa… Căn bản không qua được.

Hoặc là giống như thế giới trước, có thể lấy được dụng cụ dịch dung…

Nhưng đáng tiếc, hiện giờ nàng đang ở thế giới này, căn bản rất khó có được những thứ đó.

Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể tận lực huấn luyện cho người nào đó, đồng thời còn phải thay thế vị trí chỉ đạo nấu ăn, tiến vào đoàn phim nhìn hắn thật kỹ.

May mà vai diễn của Lục Đình Quân là đầu bếp phương Tây, dễ dàng dạy hơn nhiều so với đầu bếp Trung Quốc…

Vân Khuynh cân nhắc, nhìn mỗ tay tàn trước mắt, quả thực cảm thấy gánh thì nặng mà đường thì xa.

Chợt thấy môi mỏng của Lục Đình Quân câu lên, lên tiếng trả lời.

“Vậy làm phiền Khuynh Khuynh. Còn chỉ đạo nấu ăn, tôi cũng sẽ đề cử giúp em.”

Hắn nói, đột nhiên lại cười nhẹ một tiếng: “Thật ra tôi vẫn còn một việc.”

“Ừm? “Lần này, Vân Khuynh đã không còn cảm xúc dư thừa gì.

Nhưng mà, giây tiếp theo.

Ngay khi Lục Đình Quân mở miệng, đồng tử của nàng không khỏi co rụt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.