Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 5



Trong lòng cô căng thẳng, theo bản năng lui về sau môt bước.

Ánh mắt hoài nghi của Giang Diệc Thừa quét tới, Vân Khuynh siết chặt tay trái, cố gắng mô phỏng giọng nói của nguyên chủ, nhẹ giọng nói.

"Diệc Thừa......Anh quay về rồi? Em vẫn luôn, vẫn luôn ở đây. Anh sao vậy?"

Chẳng lẽ, bọn họ sau đó lại phát hiện ra dấu vết gì cô lưu lại sao?

Dù sao, cô cũng đã thay đổi nội dung tình tiết bị bắt tại chỗ của nguyên chủ.

Vân Khuynh còn cho rằng, bốn người đó sẽ dây dưa đến ngày mai, nên liền một mình quay về quán bar trước. Không ngờ tới, Giang Diệc Thừa vậy mà sẽ quay lại!

"Ồ?" Giọng nói của Giang Diệc Thừa ngờ vực mà trả lời, lại đến gần vài bước.

Còn chưa đợi cô phản ứng lại, liền một phát nắm chặt vai của cô. "Không gạt tôi?"

Mang theo mùi rượu thối tản ở trên vai Vân Khuynh. Cô khẽ run, da gà cũng sắp nổi dậy rồi.

Lúc này, tiếng nhắc nhở của hệ thống trong đầu vang lên.

"Quét nhân vật mục tiêu: Giang Diệc Thừa. Giá trị vận may: cấp F, cấp bậc thế giới này: cấp cao nhất. Kiến nghị Ký chủ công lược."

Vân Khuynh ngưng đọng, lại nhịn không được, một phát hất người đàn ông ra.

Giang Diệc Thừa nhíu mày, hung hăng liếc cô.

Người Vân Khuynh tránh ra bên cạnh, miễn cưỡng cười, giải thích: "Diệc Thừa, anh nắm làm em đau rồi."

"Cô......" Giọng nói khàn thô của đàn ông kéo dài, đột nhiên mang theo chút mùi kỳ quái.

"Kiểm tra được hảo cảm của nhân vật mục tiêu đối với Ký chủ tăng lên, kiến nghị lập tức công lược."

Trong tiếng điện tử của hệ thống, Vân Khuynh đột nhiên phản ứng lại, áo tắm của mình bị tuột xuống một chút, đang lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Mà ánh mắt của Giang Diệc Thừa, đang nhìn thẳng vào chỗ đó.

Trong ánh mắt, có loại tâm tình đáng sợ.

Trước kia, cô có lẽ không hiểu.

Nhưng Vân Khuynh bây giờ lại có thể khẳng định, hôm nay lúc anh ta cùng Diệp Âm Âm dây dưa, là tương tự như vậy!

Vân Khuynh trong lòng đại loạn.

Sao lại vậy, Giang Diệc Thừa vẫn luôn không chạm vào nguyên chủ, vậy mà đối với cô có dục vọng!

Mà lúc này, người đàn ông đột nhiên áp sát cô.

Thân là nam chính, bề ngoài của Giang Diệc Thừa, tự nhiên cũng vô cùng xuất sắc.

Nhưng, khoảnh khắc khuôn mặt tuấn tú của anh ta đến gần, Vân Khuynh lại chỉ chú ý đến ánh mắt đục ngầu và sắc mặt đen tối của anh.

Mùi rượu ấp tới, càng khiến cô muốn nôn!

Giữa tốc độ ánh sáng, Vân Khuynh đưa tay, một phát đẩy Giang Diệc Thừa ra.

"Diệp! Vân! Khuynh!" Người đàn ông giận dữ: "Cô phản rồi?"

"Anh đừng động tôi!"

Vân Khuynh lui lại mấy bước, cắn răng nói.

"Giả vờ thanh cao gì chứ? Cô không phải vẫn luôn mong đợi tôi muốn cô sao?"

Giang Diệc Thừa nhìn gò má của cô, trong ánh mắt say mê, càng cảm thấy người phụ nữ này giống Diệp Âm Âm.

Lúc nãy, anh cùng cha con Diệp gia xảy ra tranh chấp. Âm Âm vậy mà bảo anh rời khỏi trước, quả thực khiến anh bất mãn đến cực điểm!

Xem ra, ở trong lòng Âm Âm, anh vẫn là không bằng hai người đàn ông kia!

Hiện tại, chính chủ ăn không được, chơi đùa thế thân lấy về nhà này cũng không tồi!

Vân Khuynh nhận thấy được ánh mắt bộc phát trắng trợn của anh, càng là buồn nôn, cô nhìn chung quanh, nhất thời tìm không được nơi nào rời khỏi.

Vì vậy, Giang Diệc Thừa lại áp sát tới, đưa tay ra, hướng tới chỗ nào đó, sắp rơi xuống!

Còn chưa đụng tới trước ngực, Vân Khuynh sử dụng sức lực lớn nhất, mạnh mẽ thoát khỏi anh.

Lúc này, lại làm người đàn ông lui lại mấy bước.

"Có bản lĩnh rồi? Tôi thấy cô thiếu giáo huấn rồi!"

Bị thua thiệt, Giang Diệc Thừa thật sự quyết tâm, đi nhanh, xông lên, muốn bắt Vân Khuynh lại, kéo lên giường!

Mắt thấy bóng đen người đàn ông tới gần, Vân Khuynh bất chấp mọi thứ, xoay người, chạy ra bên ngoài!

Giang Diệc Thừa đang đuổi tới cạnh cửa, cô cô lại dừng lại, đột nhiên mạnh mẽ đá vào người đàn ông!

Trong phòng, tiếng kêu rên bị đau truyền ra.

Vân Khuynh cắn môi, cố gắng chạy nhanh đi.

Trong hành lang lộng lẫy của phòng ngoài, một mảnh tĩnh lặng.

Vân Khuynh đi chân đất, mờ mịt xuyên vào trong một căn phòng, tìm không được đường.

Lúc đến đây, là người phục vụ đưa cô lên, cô căn bản không nhớ đường.

Mà hiện tại, đã là đêm khuy, xung quanh không thấy được hình bóng của ai.

Nơi này quá lớn rồi.......

Vân Khuynh rẽ qua đường khác, lại không thấy thang máy, lại là một dãy phòng mới.

Cô nghe thấy tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, còn kèm theo tiếng kêu gào, không khỏi khẩn trương!

Mà thể lực của thân thể này, đã sắp dùng hết.

Nguyên chủ vốn có bệnh tim bẩm sinh, sức khỏe yếu muốn chết. Hôm nay một trận giày vò này, lại chưa có ăn, Vân Khuynh có thể cảm giác được rõ ràng, thân thể này, đã sắp lảo đảo muốn ngã!

"Hệ thống, hệ thống! Ngươi ra đây! Nói cho ta biết, làm sao đi!"

Cô vội vàng ở trong lòng kêu gọi hệ thống.

Vừa rồi, nó vẫn luôn nhắc nhở mình "công lược Giang Diệc Thừa", cô không để ý.

Vì vậy, hệ thống liền yên tĩnh.

"Hệ thống!" Vân Khuynh lảo đảo bước đi, quả thực sắp tuyệt vọng rồi.

"Phòng thứ 3 bên trái. Ký chủ có thể vào."

Bỗng nhiên, tiếng máy móc lạnh lẽo vang lên. Vân Khuynh lại cảm thấy, tựa như tiếng trời!

Cô dùng sức lực cuối cùng, nhào về phía trước, quả nhiên thấy có cánh cửa khép hờ.

Vào thôi!

Vân Khuynh mạnh mẽ khép cửa lại. Động tác quá nhanh, lưng bị gãy, lập tức quỳ nửa người xuống.

"Cạch ---- " một tiếng.

Thế giới yên tĩnh rồi.

Ầm ĩ bị khóa ở bên ngoài.

Vân Khuynh thở hổn hển, vừa ngồi dậy, vừa đánh giá không gian này.

Phòng này, tựa hồ chỉ mở đèn ngủ, ánh sáng rất tối.

Trong một mảnh vắng lặng, dần có tiếng bước chân nặng nề vang lên.

Có người?

Vân Khuynh ngước mắt, đang muốn cùng chủ phòng nơi này giải thích một chút.

Bỗng nhiên, một trận chóng mặt xông lên, toàn thân cô đều hết sức, phần lưng mềm xuống, trực tiếp ngã về sau.

Một giây trước khi ngã trên đất, một lực đạo, đã đỡ được cô.

Vân Khuynh chỉ cảm thấy bản thân tựa hồ đã ngã vào trong cái ôm ấm áp, hơi thở sạch sẽ, trên đỉnh đầu cô lướt nhẹ qua.

"Đụng ngốc rồi sao?"

Câu nói quen thuộc ở bên tai cô vang lên.

Vân Khuynh muốn nói chút gì đó, tim lại hung hăng co rút lại, trước mắt hóa đen.

Trước khi ngất đi, cô vô lực ngước mắt, đúng lúc đối diện, đôi mắt anh đào quen thuộc.

......

Vân Khuynh trong một mảnh đối thoại mơ hồ, đột nhiên tỉnh lại.

Cô nhíu mày, đang mơ mơ màng màng, chỉ cảm giác được thân dưới được lót mềm mại.

Không khỏi, ở trên giường lớn thoải mái kia lăn vài cái.

Đợi đã, cô là ở đâu?

Bỗng nhiên, ý thức trở lại, Vân Khuynh kinh ngạc đến mở mắt ra, buồn ngủ hoàn toàn mất.

Trong phòng xa hoa khiêm tốn, ánh sáng mông lung, ở nơi không xa, một người đàn ông tùy ý dựa vào trên ghế sofa, không để ý mà nói chuyện điện thoại.

Vân Khuynh nhìn điện thoại anh cầm, không khỏi lần nữa cảm thán công cụ truyền tin thần kỳ của hiện đại.

Bất quá.....Cô giãy giụa chống đỡ người, phát hiện áo tắm trên người bản thân vẫn còn, chỉ là, rõ ràng mặc gọn gàng hơn lúc cô trốn.

Chẳng lẽ..... Vân Khuynh kéo góc áo, trong lòng giật mình.

"Tôi biết rồi.""

Tiếng nói lười biếng tựa hồ lên cao. Cô theo bản năng nhìn sang, đang thấy người kia kết thúc cuộc gọi, đang cười như không cười mà nhìn qua.

"Tỉnh rồi?"

Người đàn ông lười biếng đứng dậy, vài bước thì đã tới gần bên giường.

"Giữa lúc đêm khuya, Giang phu nhân xông vào phòng tôi, là muốn làm gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.