Tiếp theo, giữa sân như nổ tung, nghị luận sôi nổi.
Khán giả hồi tưởng lại chủ đề, hình như là…
Dù biểu hiện của Vân Khuynh thật sự xuất sắc, nhưng rốt cuộc không phải ‘song ca’.
Trên sân khấu, ánh mắt Triệu Nguyên vui vẻ, thế mới đúng chứ!
Hừ, cuối cùng cũng bắt được nốt nhọt của con đàn bà này!
Gã nhìn chuẩn thời cơ, muốn cướp lời trước tuyên bố Vân Khuynh làm trái quy tắc.
Nhưng, Vân Khuynh đã đột nhiên cầm microphone, nói: “Anh Triệu, tôi có lời muốn nói trước, có thể không?”
Triệu Nguyên dừng một chút, sợ nàng có hành vi bổ cứu ngoài dự đoán. Nhưng trước mặt bao người, cũng không tiện từ chối.
Gã cắn răng nghĩ ngợi, quy tắc rành rành ra đó, cô ta có thể làm gì?
Vì thế, trưng vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười đi qua.
“Vân Khuynh có cảm nghĩ gì muốn nói với mọi người sao?”
Vân Khuynh cười nhạt, cũng không để ý, nàng giơ microphone lên, đạm mạc mở miệng.
“Từ khi bắt đầu thi đấu đến, cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ Vân Khuynh. Chủ đề đầu tiên của trận chung kết là ‘ôn tồn chi mỹ’, đúng là có thể hiểu là cần song ca. Nhưng, dưới tình huống tôi và cộng sự không thể ở chung, ‘một người hát’, tôi quả thực có lợi dụng sơ hở.”
Vân Khuynh nói đến đây, hít sâu một hơi, mới nói tiếp: “Bởi vậy, tôi xin tuyên bố mình sẽ rời khỏi trận chung kết….”
!!!
Khiếp sợ!
Nháy mắt nàng vừa dứt lời, tiếng kinh hô không thể tưởng tượng được liền vang lên!
Giây tiếp theo, toàn bộ hội trường hỗn loạn.
Những người vừa bị Vân Khuynh thuyết phục, càng không thể chịu đựng được!
Đúng vậy, có lời giải thích của nàng, mọi người mới nhớ tới, chủ đề đêm nay là ‘ôn tồn chi mỹ’, không yêu cầu rõ ràng là cần song ca.
Bởi vậy, vừa rồi cũng không ai làm giống Vân Khuynh, có thể tự mình phân liệt biểu diễn, hơn nữa, còn hoàn thành tốt đến như vậy.
Quy tắc này, kỳ thật rất mơ hồ.
Trận chung kết được chia làm hai đợt.
Vòng thứ nhất là theo chủ đề, vòng thứ hai là đơn ca tự do.
Dù vậy, vòng này Vân Khuynh xem như phạm quy không được tính điểm.
Nhưng, bằng vào thực lực của nàng và hai thí sinh của nàng, cho dù chỉ có một vòng, không phải không thể xuất hiện trường hợp hòa nhau!
Ngay cả thời điểm bị hiểu lầm sâu nhất, Vân Khuynh cũng chưa từng rời khỏi sân khấu.
Hiện giờ, tình thế rõ ràng vẫn chưa đi vào ngõ cụt, vì sao lại muốn rời khỏi?
Kết hợp tin tức ‘cộng sự khó ở chung’ vừa nói ra, chẳng lẽ… ban tổ chức có nội tình?
Trường hợp, có chút mất khống chế!
Hậu trường, từ đạo diễn đến nhân viên công tác, đều hoảng loạn.
Mà trên sân khấu, Triệu Nguyên cũng không kìm được sắc mặt đại biến.
Gã cắn chặt răng, vừa định mở miệng đánh gãy con đàn bà thối này “hồ ngôn loạn ngữ”.
Vân Khuynh đã cầm microphone, nói thêm một câu: “Nhưng, trước khi rời đi, tôi muốn hoàn thành một bài hát cuối cùng, có thể sao?”
Này….
Tương đương với cấp một bậc thang đi xuống cho ban tổ chức.
Thần sắc Triệu Nguyên vặn vẹo, vừa nhấc đầu, lại thấy đạo diễn đứng dưới sân khấu cấp mình một ánh mắt, gật gật đầu.
Vì thế, gã cũng đành nuốt xuống cục tức trong họng, giả vờ giả vịt nói.
“Hát đi.”
Vân Khuynh quay mặt về phía khán giả, cúi người.
Tiếp theo, xoay người, thong thả ung dung chuẩn bị màn biểu diễn cuối cùng của mình.
Một chớp mắt nàng quay đầu lại, môi đỏ khẽ nhếch lên.
Đừng nóng vội…. Kinh hỉ đêm nay, còn chưa hết đâu!
*
Bài hát cuối cùng của Vân Khuynh.
Trước khi bắt đầu, Triệu Nguyên thậm chí một lời giới thiệu khách sáo cũng không có.
“Xin mời Cố Vân Khuynh —-“
Tiếp theo, liền đi xuống.
Chớp mắt, sân khấu liền ảm đạm.
Thính phòng vừa rồi còn ồn ào náo động, cũng trở nên yên tĩnh.
Dù thế nào đi nữa, đây là tôn trọng lớn nhất mà họ dành cho thí sinh kinh diễm này —-
Một mảnh yên ắng.
Bỗng dưng, màn hình lớn hai bên sáng lên.
Một khung cảnh u ám trầm thấp bỗng nhiên hiện ra, dưới hiệu ứng đặc biệt, làm cho người ta rơi vào áp lực.
Đây là….
Người xem có chút ngây ngốc.
“Vẫn luôn, một người.”
Hình ảnh tiếp diễn, giọng nữ trầm thấp, đột nhiên vang lên.
Trên màn ảnh, một cô bé mặc áo T-shirt quần jean trang điểm giản dị, xuất hiện trước màn hình, quay đầu thoáng nhìn, lại dựa vào tường, nghiêng ngả lảo đảo, đi về phía trước.
Cảnh đến đây là dừng, phòng bệnh màu trắng, thình lình xuất hiện.
Thì ra, đây là một bệnh viện.
Cô bé đi đến trước giường bệnh, y tá đang đùa nghịch kim tiêm quay đầu: “Tiểu Cố, đã về rồi.”
Cô bé thấp giọng trả lời, rũ đầu, trầm mặc.
Tiếp theo, vươn cổ tay. Đối phương thuần thục cắt mạch máu ở cổ tay cô bé.
Dòng máu đỏ tươi ứa ra, cô bé nắm chặt tay.
Rốt cuộc, nữ y tá lấy đầy một túi máu, rời khỏi phòng.
Chỉ còn lại cô bé kia, một mình, đờ đẫn dựa vào giường bệnh.
Mặt trời mọc mặt trăng lặn, sắc trời thay đổi.
Cảnh này, giống như nhạc kịch, không ngừng không ngừng lặp lại.
Có rất nhiều người đã tới, ánh mắt nhìn cô bé của bọn họ, có cảm kích, có thương tiếc.
Cô bé rũ đầu, rất ít nói.
Thời gian chỉ có bốn bề vắng lặng, cô bé sẽ đùa nghịch nhạc cụ mình mang theo, trong mắt tỏa sáng.
Nhưng mà, ở trước mặt người khác, lại dần dần ảm đạm.
“Sinh mệnh của tôi, thật giống như, hoàn toàn vì một người khác.”
Trong lúc cô bé càng ngày càng trầm mặc, thì tiếp xúc với internet.
Thay đổi, dường như xuất hiện.
Võng hữu tên “Trạch” kia, dần dần đi vào lòng cô.
Rốt cuộc, cô gái nhỏ mở rộng cửa lòng.
“Anh biết không, em có một ước mơ âm nhạc.”
Một bài hát, một tệp ghi âm, một phần tâm ý cẩn thận.
Đối phương ngoài dự đoán định ngày gặp mặt.
Cô gái nhìn lại chính mình, cười khổ, từ chối.
“Tiểu Cố, điều kiện giải phẫu đã đạt đến! Tháng sau, là có thể thay tủy rồi.”
Lời thông báo của bác sĩ, làm cô bùng cháy hi vọng.
“Em cho rằng, rốt cuộc mình có thể giải thoát.”
Trước máy tính, cô nói: “Tháng sau chúng ta gặp mặt, được chứ?”
Bàn giải phẫu đẩy vào trong cánh cửa.
Thay áo người bệnh, cô gái hưng phấn đẩy cửa phòng.
Nhưng mà, bỗng dưng có tiếng động vang lên ở cách vách —-
“Thiếu nữ thiên sứ mắc bệnh bạch cầu ca hát” rực rỡ toàn mùa hè, người đàn ông kia lại nói.
“Thực xin lỗi, không nghĩ tới lại nhận sai người.”
“Nhưng việc đã tới nước này, không bằng, em và Thi Ngữ cùng nhau hoàn thành ước mơ đi.”
Cô gái cúi đầu.
Từ đây, ẩn phía sau màn, sau bóng dáng lóa mắt thấp thoáng, trầm mặc cả hát.
Hai năm sau.
“Thực xin lỗi, anh phát hiện, anh yêu Thi Ngữ…. “
Cô gái xoay người chạy đi, nước mắt đầy mặt.
“Lần này, tôi không muốn nhường nữa.”
“Chào mừng thí sinh số 381 của ‘Lóe Sáng Tân Thanh’ —- Cố Vân Khuynh!”
Qua từng vòng sơ khảo, rốt cuộc tới được vòng bán kết.
Nhưng mà.
Ngoài ý muốn.
Một tờ giấy chuẩn bệnh rơi xuống.
“Thanh quản bị hư hại.”
Giọng hát đã từng là thứ duy nhất chứng minh bản thân, biến mất không còn.
“May mà, trời cao cho tôi kỳ tích.”
Tiếng hát hoàn toàn mới, giúp nàng kinh diễm bắt đầu lại từ đầu.
“Đêm nay, tôi muốn cùng chính mình trong quá khứ, hoàn toàn cáo biệt —-“
Trên màn hình lớn, hình ảnh vừa chiếu lên, dần dần biến mất.
Đồng thời, tiếng đàn du dương vang lên.
“Gió tây đêm độ hàn sơn vũ, gia quốc mơ hồ tàn trong mộng tư.
Quân không thấy lần tư quân, biệt ly khó nhịn nhẫn biệt ly……”
Giọng nữ thấp u uyển kéo dài, tràn ngập trong lòng mọi người.
Lập tức, dưới sân khấu có người phản ứng lại.
Đây là ca khúc vô cùng kinh điển ở nửa thế kỷ trước, cũng là ca khúc đã làm Liên Thi Ngữ thành danh —- “Hồng nhan cũ”!
Mà lúc này, đèn sân khấu, rốt cuộc thắp sáng!
Khoảnh khắc tầm mắt mọi người khôi phục rõ ràng, dưới ánh đèn, cô gái ngồi ngay ngắn sau đàn cổ, vừa nhấc mắt, toàn trường kinh diễm —-
PS. Chủ đề trận chung kết là ‘ôn tồn chi mỹ’, cũng không ám chỉ rõ ràng là phải song ca, chương 47 có nói qua. Video phát lên chỉ là do Vân Khuynh làm dựa trên những gì nguyên chủ thật sự trải qua.
Ca khúc “Hồng nhan cũ” trên Lang Gia bảng chỉ là giả tưởng nha ~~~