Trong hư không, âm thanh điện tử lạnh băng nhắc nhở:
“Mời ký chủ phân phối 1 điểm khen thưởng và 700 điểm tích lũy.”
Vân Khuynh mở mắt, nỗ lực đè suy nghĩ của mình lại, bắt đầu cân nhắc chuyện thêm thuộc tính.
Ánh mắt của nàng nhanh chóng xẹt qua trên quầng sáng, quyết đoán nói: “Thêm điểm trí tuệ.”
Sau đó, là đổi điểm tích lũy.
Nhân việc nàng đã thông qua hai nhiệm vụ, lúc này đây, đạo cụ đã được mở khóa.
Vân Khuynh ngước mắt, tinh tế nhìn xem phần giới thiệu các kỹ năng và đạo cụ. Sau một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Đổi Y Kinh và Thanh Linh đan tam phẩm.”
Y Kinh, là một quyển sách kỹ năng.
Khác với “âm thanh của tự nhiên” và “súng ống toàn năng” đổi trước đó, nó không phải kỹ năng có thể trực tiếp đạt được, mà cần nhiệm vụ giả từ từ học tập.
Nếu không, dựa theo giá trị của nó, cũng không có khả năng chỉ cần 650 điểm tích lũy.
Mà Thanh Linh đan tam phẩm tốn 50 điểm tích lũy, là một loại đan dược giúp thanh tỉnh tinh thần, phẩm cấp thấp nhất trong số các đạo cụ đan dược khác.
Vân Khuynh ôm tâm lý lo trước khỏi họa, cũng đổi lấy nó.
Mà lúc này, hệ thống đã nhận lựa chọn, trình tự nhanh chóng vận chuyển.
“Đổi xong, thuộc tính mới như sau.”
Tiếp theo, quầng sáng biến đổi, bảng thuộc tính lần nữa hiện lên ——
Tên họ: Vân Khuynh
Chủng tộc: Nhân tộc
Dung mạo: 89 ( tối đa 100)
Vũ lực: 10 ( tối đa 100)
Trí tuệ: 71 ( tối đa 100)
Linh hồn lực / tinh thần lực: 14 ( tối đa 100)
Kỹ năng: Súng ống toàn năng, âm thanh của tự nhiên, Y Kinh ( cần học tập)
Đạo cụ: Thanh Linh đan tam phẩm
Giá trị khí vận: -99700
Nhìn điểm thuộc tính đang tăng lên, trong lòng Vân Khuynh căng thẳng, tình huống bị khống chế như vậy….
Muốn thoát khỏi khống chế, chỉ có thể tự mình mạnh mẽ hơn!
Huống chi, đã có ước hẹn, thế giới sau gặp.
Chàng nhất định sẽ ở đó chờ ta, đúng không….
*
Ánh sáng trắng chợt lóe ——
“Ký chủ đã tiếp nhận nhiệm vụ. Định vị vị diện tiếp theo.”
“Đã định vị: thế giới cấp E ‘cổ xuyên tình duyên’, bắt đầu truyền tống.”
Nóng…. Nóng quá….
Trong nhà tối tăm, bên cạnh chiếc giường lớn bằng gỗ đàn khắc hoa, tấm màn màu da trời nửa cuốn lên.
Chỉ thấy một nữ tử mỹ mạo mặc tuyết y cuộn tròn trên đó, bất an mà quay cuồng.
Nàng nhắm chặt mắt, trên khuôn mặt nhỏ tú mĩ tới cực điểm, phiếm hồng không bình thường, mồ hôi ướt đẫm hai bên thái dương ——
Tựa như bị bóng đè mà giãy giụa, lại trước sau không có cách nào tỉnh dậy từ trong mê man.
“Hi Nguyệt tỷ tỷ, ta, ta vẫn thấy sợ.”
Đột nhiên, giọng nữ yếu ớt, từ gian ngoài phiêu đến.
“Sợ cái gì?” Có tiếng nói kiều nhu cười nhạo.
“Quận chúa nhà ngươi đã đưa đến trên giường, ta liền gọi gia lại đây. Tối nay qua đi, không phải là giúp đỡ kết một cọc lương duyên sao?”
“Nhưng, ta, ta cảm thấy…. Chủ tử đối với Tam điện hạ, tựa hồ cũng không động lòng….”
Nghe vậy, nữ tử kia hơi dừng một chút, bất quá chỉ một lát, thanh tuyến lại vút cao.
“Chướng mắt? Lấy long chương phượng tư (*) của gia nhà ta, quận chúa còn chướng mắt!?”
(*) Long chương phượng tư: phong thái xuất chúng.
“Không không không, Hi Nguyệt tỷ tỷ, ngươi đừng tức giận. Là ta nghĩ sai rồi. Nghĩ đến, quận chúa cũng là vì tiểu nữ nhi xấu hổ, nên mới biểu hiện lãnh đạm với Tam điện hạ đi.”
“Hừ, ngươi biết là tốt, đi theo ta dẫn gia lại đây đi…”
Sau khi bình ổn tranh chấp, tiếng nói chuyện của hai người càng lúc càng xa.
Trong nhà.
Nữ tử đang cuộn người trên chiếc giường bằng gỗ đàn, thoáng chốc bừng tỉnh!
Vân Khuynh từ trong bóng đêm mở mắt, liền thấy nóc giường chạm trổ phù điêu rỗng.
Nơi này là….
Cảnh trí tràn ngập phong cách cổ đại, ngưng ở đáy mắt nàng.
Nàng lại dời đi tầm mắt, quét tới bày biện trong phòng ——
Quả nhiên, lần này về tới “cổ đại” rồi.
Nhưng, tình cảnh hiện tại, không thể nói là tốt được.
Thật là một lần so với một lần càng hố hơn….
Lần này, thế nhưng xuyên đến thời điểm nguyên chủ “trúng xuân dược”.
Hơi thở Vân Khuynh phì phò, nỗ lực áp chế khô nóng trong thân thể, vươn bàn tay mềm, cố sức đỡ lấy thành giường.
Dựa vào chống đỡ, nàng chậm rãi ngồi dậy.
Tiếp theo, khép lại mắt, ý niệm chợt lóe ——
Giây tiếp theo.
Một viên đan dược màu xanh lá, đột ngột xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
Vân Khuynh không kịp nghĩ nhiều, liền nâng tay, nuốt nó xuống.
Qua mấy phút.
Dược hiệu bắt đầu phát huy, choáng váng trong đầu dần trôi đi, nàng nhẹ nhàng thở một hơi.
Nhưng mà, nháy mắt, lại nhíu mày.
Cần phải chạy nhanh khỏi chỗ này!
Tuy chưa kịp hoàn toàn tiếp thu “tin tức thế giới” ——
Nhưng từ cuộc trò chuyện của hai nữ tử vừa rồi, cũng không khó đoán, căn phòng này có bao nhiêu nguy hiểm.
Huống chi, Thanh Linh đan tuy giải trừ sự choáng váng, nhưng lại không thể giải trừ sự “khô nóng”…
Vân Khuynh nhanh chóng xuống giường, đánh giá xung quanh, liền thấy một bộ cung trang nguyệt bạch, đang rơi trên mặt đất.
Sau khi xử lý tốt bản thân, Vân Khuynh tắt đèn trong phòng, cẩn thận đẩy cửa ra.
Đêm lạnh như nước.
Khung cảnh đẹp đẽ đại bộ phận đều bị bao phủ trong bóng tối, thế nhưng có vẻ im ắng, lạnh lẽo thê lương. Mà giữa con đường ngang dọc đang xen, càng là một mảnh rỗng tuếch và tĩnh mịch.
Chạy đi đâu?
Vân Khuynh kêu gọi hệ thống ở trong đầu, nhưng mà, không có chút hồi âm nào.
Bỗng dưng.
Ở chỗ ngoặt phía đông, hình như có tiếng bước chân truyền đến, càng lúc càng rõ ràng.
“Hi Nguyệt tỷ, ngươi thần thần bí bí như vậy, là muốn làm gì?”
Có giọng nam sang sảng truyền đến.
“Gia, nơi ngài cùng nô tỳ tới chính là….”
Thần sắc Vân Khuynh đại biến!
Rốt cuộc bất chấp, quay người lại, rất nhanh chạy về hướng ngược lại.
Mà bất quá nửa khắc, sau khi nàng rời đi, phía sau liền ẩn ẩn truyền đến tiếng kinh hô.
“Nhu Hoa quận chúa đâu!!!”
“Cái gì? Nàng ở đây? Rốt cuộc sao lại thế này!”
“Không xong, mau đi tìm người….”
Tiếng vang ồn ào một mảnh.
Rất nhanh, bốn phía tẩm điện, đều thắp đèn lên.
Đội thái giám và cung nữ bị triệu đến khẩn cấp, mang theo đèn lồng, nôn nóng bắt đầu tìm người ——
Vì thế, Vân Khuynh chỉ có thể tránh người, không ngừng nhằm hướng bóng tối mà chạy.
Tuy nói, hiện tại bị phát hiện, nàng hẳn cũng không cần lo lắng trong sạch.
Nhưng, đây là cổ đại nơi quy định nam nữ cách biệt rất khắc nghiệt, nếu như bị người xác nhận “mất tích” trong nhà nam nhân bên ngoài, chỉ sợ, thanh danh của nguyên chủ sẽ bị hủy hoại!
Không biết chạy bao lâu.
Khi Vân Khuynh lần nữa ngoặt qua một chỗ rẽ, trước mắt, rốt cuộc xuất hiện cảnh sắc khác với tẩm điện kia.
Đây là, Ngự Hoa Viên?
Ánh trăng thản nhiên soi sáng vào trong tường viện lợp ngói đỏ, mơ hồ hắt ngược cảnh sắc trong vườn.
Không có biện pháp……
Vân Khuynh quay đầu nhìn ra xa, bốn phía cung uyển cơ hồ đều đèn đuốc sáng trưng.
Nàng chỉ có thể khẽ cắn môi, bước vào Ngự Hoa Viên. Nửa đêm, trong hoa viên một mảnh đen nhánh tĩnh mịch.
Vân Khuynh chỉ có thể nương theo ánh trăng mờ nhạt mà mò đường, chỉ là, xoay đi xoay lại vài vòng, vẫn chưa thấy cửa ra.
Sau một lúc lâu ——
Một loạt tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài.
“Ngự Hoa Viên? Có thể đã vào bên trong rồi đi!?”
“Đi vào tìm xem!”
……
Ánh sáng đèn lồng chiếu rọi cách đó không xa, Vân Khuynh trắng mặt, vội vàng quét mắt nhìn xung quanh một vòng.
Chỉ có một tòa núi giả phía trước là có thể giấu người.
Nhưng mà.
Khi nàng vòng đến sau núi giả, lại kinh hãi trong lòng ——
Nơi đó, thế nhưng xuất hiện một thân ảnh mặc trang phục thái giám!
Trong chớp nhoáng.
Vân Khuynh quyết đoán gỡ cây trâm ngọc trên đầu mình xuống, hung hăng đâm về phía cổ của người kia!