Hai con ấu báo linh trí hơi thấp chút, nhưng vẫn có thể nghe hiểu tiếng người đơn giản, ở chung với đồng loại Dư Gia Đường cơ hồ là không có chướng ngại.
Chồng chồng Hắc Đằng và Bạch Tùng trước khi tiễn con trai con gái đi, đã cố ý dặn dò chúng nó kỹ càng, ngày thường không nên chọc phiền toái ở trong chùa, có rảnh thì trở về nhà nhiều một chút.
Dư Gia Đường nhìn một màn kia, mạc danh cảm thấy có chút quen thuộc lạ kỳ, này hình như rất giống tình cảnh gia trưởng lần đầu tiên đưa con em đi đến nhà trẻ nhỉ?
Đi được rất xa, anh vẫn còn có thể nghe được, tiếng kêu của hai ba ba tay mới.
A Viên và A Diễm đều rất hiểu chuyện, không dây dưa để hai vị phụ thân đưa chúng nó “Đi học”, Hắc Đằng Bạch Tùng cũng sợ chính bọn họ không bỏ được.
Phật khí cổ tháp quá nặng, Hắc Đằng Bạch Tùng dù sao cũng không phải là nhân loại, nếu tới quá gần thì sẽ chịu ảnh hưởng, lại còn có Đoạn Cảnh Huyền ở đây, bọn họ cũng không dám theo sau.
Dư Gia Đường đồng ý mang theo hai con ấu báo này, cũng là vì thấy bọn nó rất ngoan, phần lớn thời gian đều chỉ mở to một đôi mắt báo màu xanh biếc bán manh mà thôi.
Chủng loại của A Viên A Diễm cùng Dư Gia Đường khác nhau, nên màu lông của bọn họ không hề có chỗ tương tự, cả màu sắc đôi mắt cũng không giống.
Nhưng động vật họ mèo, tại một phương diện tập tính nào đó, bất luận là hình thể lớn hay là nhỏ, cũng đều không hề khác biệt ——
“Ta thật là nghĩ không ra, một con bướm thì có cái gì thú vị mà đuổi theo chứ, mọi người buông tha lẫn nhau, hảo hảo đi đường chẳng lẽ không được sao?”
Sau khi không còn nghe được tiếng hô của Hắc Đằng và Bạch Tùng nữa, hai con ấu báo liền hoàn toàn thả bay chính mình, đi đường hoàn toàn không có một khắc nào an an ổn ổn cả, bước chân ngắn nhỏ, lúc lắc nhảy khắp nơi, A Diễm là nữ hài, thích nhào bươm bướm còn chưa tính, A Viên thân là ca ca vậy mà nhào bươm bướm lại không bằng muội muội.
Có ném mặt báo không cơ chứ?
Dư Gia Đường đột nhiên lại nghĩ đến, hình như bên trong loài mèo, bình thường đều là giống cái tương đối hung tàn hơn……
Đoạn Cảnh Huyền đi một đoạn dừng một đoạn, chờ ba con ấu báo đằng sau theo kịp, bởi vì cứ mỗi một khắc không theo kịp được, cái con đen đen kia liền sẽ lại mang theo hai con lấm tấm đằng sau thả bay chính mình, đen đen còn luôn một bộ “Trẫm mới sẽ không ấu trĩ giống đám nô tì bọn mi đâu”, sau đó nên chơi thì cứ chơi cho sảng khoái.
Trở lại trong phật tự, Đoạn Cảnh Huyền lập tức viết một phong thư cho Ngụy Thao, dùng bồ câu trong linh phật tự gửi qua.
Không đến hai ngày, sau khi Ngụy Thao xa xa ở Thiện Châu thu được tin tức, tuy rằng nhìn mà chẳng hiểu ra sao, nhưng vẫn liên hệ với quản sự tiền trang ở gần Linh Phật Sơn, bảo bọn họ đưa chút tiền tài lên Linh Phật Sơn.
Ngụy Thao là con trai độc nhất của Tri Phủ Thiện Châu. Lúc trước Đoạn Cảnh Huyền chính là mượn thân phận của hắn.
Mẫu thân Ngụy Thao xuất thân là Đỗ gia hoàng thương. Địa vị của thương nhân Yến triều cao hơn Tiền triều không ít, nhưng thương hộ vẫn chỉ là tiện tịch, tuy hoàng thương có được đặc thù hơn một chút, mang theo chữ “Hoàng”, ít nhiều gì cũng có chút địa vị, nhưng bản chất vẫn là thương hộ.
Ngụy tri phủ cưới Đỗ thị khi vẫn còn là một tú tài nghèo, ngẫu nhiên được Đỗ thị ưu ái, mới có thể cầu thú được vị bạch phú mỹ này gả thấp cho, sự thật cũng chứng minh Đỗ thị rất tinh mắt.
Hai mươi năm nay, tuy rằng Ngụy tri phủ lên chức không nhanh, nhưng vẫn đang thăng, hiện tại đã ngồi tại vị trí Tri Phủ Thiện Châu đã nhiều năm, kinh thành có tin tức, chỉ sợ là sắp thăng nữa.
Trong cái nhìn của một nữ tử như Đỗ thị, điểm hiếm có của Ngụy tri phủ ngoại trừ chính trực ra thì chính là điểm này, trong hai mươi năm qua vẫn đối đãi với bà chân thành tha thiết mỗi ngày như một.
Chẳng sợ dung nhan bà đã không còn nữa, hai người con đều đã gần đến nhược quán, Ngụy tri phủ vẫn đối với bà càng ngày càng tốt thậm chí còn hơn cả thời tuổi trẻ. Lúc Đỗ thị trẻ tuổi tính nóng như lửa, cũng không thiếu những lúc vì những nữ nhân ngưỡng mộ trượng phu mình mà tức giận. Mỗi lần Ngụy tri phủ chỉ luôn cười, lại chẳng hề tự biện giải cho mình.
Ba bốn năm, mười năm, hai mươi năm qua đi, ông dùng thời gian để chứng minh với Đỗ thị tấm lòng của mình.
Bộ dạng Ngụy Thao theo cha mẹ, tính tình lại chẳng biết theo ai, cực kỳ khiêu thoát, cũng chỉ đến sau này đi theo Đoạn Cảnh Huyền, lúc này mới thu liễm lại không ít, trước mặt chủ tử ít nhiều gì cũng có chút dáng vẻ.
Các hòa thượng trong phật tự nhìn lên bảo vật trấn chùa của bọn họ, hắc báo Liên Hoa, đi lên trên núi một chuyến, lại mang theo hai con báo con trở về, phản ứng đầu tiên chính là, củi gạo mắm muối trong chùa lại sắp không đủ dùng rồi.
Phản ứng thứ hai, phòng bếp lại cần thêm nhân thủ.
Đống đồ vật lúc trước Dư Gia Đường bỏ lại ở trên núi, sau khi được Hư Tri mang về, đều đặt ở chỗ của Hư Triệt.
Nhìn thấy Dư Gia Đường trở về, Hư Triệt nhanh chóng xách hết đồ của hắc báo ra: “Liên Hoa ca, ngày hôm nay ngươi dọa Hư Tri sư huynh sợ hãi lắm rồi đó, huynh ấy còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện, liền nhanh đưa tin cho trụ trì nữa cơ.”
Dư Gia Đường vừa thấy đồ vật, phát hiện tiểu sư phụ Hư Triệt đã cầm đi không ít nấm, nhưng quả hạnh lại chẳng lấy mấy trái, đồ vật bên trong trong lòng anh đều hiểu rõ.
Dư Gia Đường lại lay một đống quả hạnh ra, không sai biệt lắm có chừng hai ba mươi trái.
“Chỗ này đều cho ngươi đó, trẫm rất hào phóng.” Hắc báo nhỏ rống lên một tiếng.
Hư Triệt bị manh đầy mặt, trong lòng lại phi thường cảm động. Chỗ quả hạnh này tương đối hiếm có, cây ăn quả mọc cao chưa nói đến, phần lớn còn đều mọc ở giữa rừng rậm, chúng hòa thượng trong chùa như bọn họ bình thường sẽ không đến đến chỗ đó, nơi đó là vùng cấm, không biết đã chiếm cứ bao nhiêu loài mãnh thú cỡ lớn nữa.
Hư Triệt hận không thể bế hắc báo lên hung hăng hôn cho một trận thống khoái. Nhưng mà bận tâm Đoạn Cảnh Huyền ở đây nên không dám lỗ mãng.
Dư Gia Đường thấy A Viên và A Diễm cùng thò đầu vào cái sọt, không khỏi dùng cái đuôi quất quất hai con báo gấm nhỏ hơn ở bên cạnh, “Gấp cái gì, đợi lát nữa lại phân cho hai đứa ăn.”
Đoạn Cảnh Huyền nhìn đến mấy thứ này, tự giác làm cu li cho hắc báo, dọn cái sọt còn có con mồi của nó vào trong phòng bếp.
Quả hạnh tuy rất ngon, lại không dễ bảo tồn, ngoại trừ hiện tại ăn trong lúc còn mới, dư lại đều phải để lão ngự trù làm thành mứt hoặc là một ít điểm tâm trái cây, lại hoặc là dứt khoát biến thành trà quả.
Thời điểm cơm trưa, tất cả hòa thượng đều ăn cơm ở nhà ăn lớn trong chùa, Đoạn Cảnh Huyền là trụ trì, lại là Linh Phật Sơn chủ một thế hệ này, đãi ngộ đương nhiên phải cao hơn một chút, hắc báo cùng hai con báo gấm nhỏ khác cũng được dính ánh sáng sơn chủ, cơm canh đều dùng ở trong viện của y.
Dư Gia Đường ăn xong một bữa cơm, chỉ cảm thấy anh sắp vội muốn chết. Tự mình ăn đã thôi, còn phải nhọc lòng hai nhóc con bên cạnh nữa.
Chúng nó hở một cái là uống đến vẻ mặt đầy sữa, sau đó đầu lưỡi chúng nó không liếm đến một vài bộ phận trên mặt, chỉ có thể kêu ô ô bảo anh liếm lông cho.
Dư Gia Đường liếm xong con này liền liếm một con khác.
Hương vị canh thịt rau trộn mà lão ngự trù làm là tuyệt nhất, bên trong đủ loại món thịt thôn quê đều có hết, hơn nữa suy xét đến năng lực tiêu hóa của đám báo nhỏ, ông còn cố ý đem thịt chia làm nhiều giai đoạn làm việc để xử lý.
Dư Gia Đường sức ăn lớn, chậu cơm của anh cũng là loại lớn, một con báo như anh dùng còn đỡ, nhưng cộng thêm hai con nữa, đầu ấu báo cũng không hề nhỏ, ba con chen chung một khối, chậu cơm có lớn mấy cũng có vẻ chật chội.
“Ô ô?” Hoa thúc, thúc xê qua bên cạnh một tí đi.
Dư Gia Đường xê dịch sang bên cạnh.
Kết quả A Viên mới vừa nói xong, A Diễm lại dùng mông đẩy anh ra một ít.
Dư Gia Đường: “……”
Anh liếm liếm miệng, đơn giản là không tranh cùng hai đứa nhỏ này nữa, qua một bên ăn thịt của mình.
Nhưng mà, cơm của người khác luôn ngon hơn. Của báo khác cũng giống vậy. Hai vật nhỏ uống canh thịt được một hồi, nhìn thấy hắc báo đang ăn thịt gà đến vui vẻ, cũng thò lại gần, dùng hàm răng còn non nớt cắn lên trên một ngụm.
Lão ngự trù làm thịt ăn rất mềm nhừ, hai con ấu báo cũng có thể nuốt xuống được.
Dư Gia Đường phát hiện mình lại không có chỗ ăn cơm nữa, tức khắc nhíu một gương mặt đen.
“Chờ một chút, chúng ta thương lượng đã nào.” Dư Gia Đường vươn móng vuốt che chở mâm đồ ăn.
A Viên ngoan ngoãn dừng lại, A Diễm liếc mắt xem xét anh một cái, còn tuổi nhỏ mà đã thư uy tất lộ, sau khi ăn đủ thịt gà, liền quay mông lại, tiếp tục ăn thịt thỏ bên cạnh.
Dư Gia Đường bị bỏ qua: “……”
Vì thế đến cuối cùng, trên bàn cơm của ba con báo, trình tự ăn cơm biến thành A Diễm ăn trước, ăn xong Dư Gia Đường và A Viên lại lên.
Dư Gia Đường an ủi chính mình, nhịn một đoạn thời gian là được rồi, chúng nó còn nhỏ. Chờ hai chúng nó lại lớn hơn một chút nữa, sau khi có thể tự mình đi săn, để cho chúng nó ăn đồ sống đi!
Dù sao thì làm gì có báo nào vẫn luôn ăn thịt chín được cơ chứ, vẫn cần phải ăn thịt sống. Chúng nó khác với Dư Gia Đường có được thể chất biến thái, nếu ăn đồ chín quá nhiều, lỡ như không sửa được thói quen này, về sau biết phải sinh hoạt ở dã ngoại thế nào đây.
Đoạn Cảnh Huyền liếc mắt quét ba con báo con đang ăn vui vẻ ở bên cạnh một cái, không tiếng động ăn đồ chay trong chén của mình, mặc niệm thanh tâm kinh.
Ăn xong cơm, Đoạn Cảnh Huyền đến phật điện đi tụng kinh hằng ngày. Mà thời gian này mỗi ngày, đều là thời gian tự do của Dư Gia Đường, anh mang theo hai con vật nhỏ đi ra bên ngoài tiêu thực.
Hai vật nhỏ biết đánh không lại hắc báo, cho nên trong tình huống bình thường đều là hai anh em chúng nó đuổi bắt lẫn nhau, có đôi khi A Diễm cảm thấy đánh ca ca chẳng có cảm giác thành tựu gì hết, liền tới khiêu khích hắc báo.
Dư Gia Đường cũng chịu phục em gái báo này rồi đó, trừ ăn ra thì chỉ biết đánh nhau, tinh lực tràn đầy đến dọa người.
Anh xem như cũng hiểu được tại sao một con rắn vừa béo vừa bự như Hắc Đằng, sau khi trở lại huyệt động liền rất nhanh đã héo xuống, thật sự là hai nhóc con này chẳng có giây phút nào mà ngừng nghỉ cả.
Dư Gia Đường phối hợp bị A Diễm đánh lén đẩy ngã xong, một bên làm ra bộ dáng giãy giụa lại trốn không thoát, một bên thì lạnh lùng nghĩ trong lòng, cần phải tìm một cơ hội bắt đầu tiến hành huấn luyện đi săn cho hai con này được rồi.
Tiết đầu tiên mà thầy giáo Liên Hoa dạy cho hai báo con, là lựa chọn đối tượng con mồi như thế nào.
Ưu thế của loài báo nằm ở sức bật cùng tốc độ, luận lực cắn, loài báo khẳng định so ra kém hơn loại mèo vàng mèo cam như sư tử lão hổ này nhiều, lúc chúng nó đi săn am hiểu nhất chính là đánh lén, cùng nhanh chóng truy đuổi con mồi.
Ấu tể động vật ăn cỏ ở Linh Phật Sơn trên cơ bản đều có cha mẹ thành niên chăm sóc ngay bên cạnh, hơn nữa rất nhiều loài đều là quần cư, không dễ ra tay.
Thiên nhiên khôn sống ngu chết, loài báo đi săn là thiên tính, Dư Gia Đường làm mẫu đi săn đơn giản hai lần, A Diễm liền get được một ít kỹ xảo.
Chủ yếu là phải chọn được đối tượng mà mình có thể săn được. Loại ấu báo giống như chúng nó, nếu chọn lợn rừng trâu rừng, kết cục chỉ có bỏ chạy té khói, cho dù chọn gà rừng thỏ hoang, cũng phải chọn mấy con tương đối yếu ớt, bằng không con thỏ nóng nảy lên cũng dám cắn cả báo.
Dư Gia Đường đã sớm phát hiện ra Phật khí này cũng giống như chất kích thích không có tác dụng phụ vậy, thời gian dài động vật sẽ đạt được nhiều chỗ tốt, cái đầu sẽ bay lên một phen.
Sau khi A Diễm săn được một con thỏ hoang, đến lượt A Viên.
Chỉ là……
Dư Gia Đường nhìn chằm chằm A Viên nấp ở trong bụi cỏ, đôi mắt đều nhìn chằm chằm đến mỏi cả rồi, A Viên vẫn chưa có lao ra.
Cách đó không xa con thỏ bự kia đi về phía bên này hai bước, A Viên lập tức sợ tới mức nằm bò trên mặt đất.
Dư Gia Đường tâm nói, đây rốt cuộc ai mới là thiên địch vậy?
A Diễm cũng không nhìn nổi ca ca mất mặt như vậy, đi lên một móng vuốt đẩy ca nó ra, A Viên không chịu nổi thư uy của muội muội, vọt tới trước mặt thỏ bự.
Thỏ bự nhìn chằm chằm ấu báo đột nhiên nhảy thò ra, lộ ra hai cái răng cửa.
A Viên quay đầu bỏ chạy.
Dư Gia Đường: “……”Tiền đồ có được bao nhiêu.
A Diễm phỏng chừng là cảm thấy ca ca cùng một mẹ đẻ ra quá ném mặt báo, chờ sau khi ca ca sợ tới mức báo dung thất sắc chạy trở về, không hề cho nó một cái moah moah an ủi, thay vào đó là quất thẳng một cái báo chưởng.
“Rống ——” Hoa thúc, ta không muốn ca ca nữa đâu.
Dư Gia Đường nhìn nhìn báo muội vẻ mặt hung hãn, lại nhìn nhìn báo ca ủy khuất ba ba, đau đầu gầm nhẹ: “Đừng đánh nhau, chúng ta lại đến phân tích chiến thuật nào.”