Hệ Thống Miêu Đại Vương

Chương 67: Hắc báo (10)



Vì có thể để hắc báo an tâm đi vào giấc ngủ, cuối cùng Đoạn Cảnh Huyền vẫn dậy niệm kinh một hồi, cứ luôn niệm mãi đến khi hắc báo phát ra tiếng mèo ngáy khò khè, y mới dừng lại.

Lúc này y lại ngồi ở trong căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, nhìn hắc báo bên cạnh lật ngửa cái bụng, ngủ đến tứ chi mềm oặt, vẫn luôn nhìn cho đến sau nửa đêm, mới chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.

Buổi sáng ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, mí mắt Dư Gia Đường đã nửa híp nửa mở xoay người muốn ôm quan hốt phân, kết quả ôm trúng không khí.

“Rống?” Đại hòa thượng người đâu?

Dư Gia Đường mới vừa nhảy xuống giường, đã thấy Đoạn Cảnh Huyền một thân cà sa màu đen bưng chậu nước tự đẩy cửa tiến vào.

“Liên Hoa, lại đây, rửa mặt xong đi dùng cơm.”

Dư Gia Đường nhảy nhót chạy tới, Đoạn Cảnh Huyền bế anh lên, lau mặt cho anh.

Thứ mà các hòa thượng trong chùa dùng để rửa sạch khoang miệng, là bột đánh răng do muối và dịch nước trái cây thơm phơi khô mài thành phấn mà làm thành.

Bàn chải đánh răng mà Đoạn Cảnh Huyền dùng để đánh răng cho hắc báo, được làm riêng bằng gỗ, lông bên trên là lông bờm của một loại động vật trên núi, tuyết trắng mềm dẻo.

Đoạn Cảnh Huyền hỏi: “Hôm nay tự ngươi đánh hay là ta đánh giúp ngươi?”

“Tôi tự mình đánh.” Móng vuốt Dư Gia Đường ôm lấy bàn chải linh hoạt nhét vào miệng, sau đó chạy tới sương phòng bên kia đi kêu hai nhóc con rời giường.

Anh ở ngoài cửa rống lên vài tiếng, bên trong lại chẳng có một chút động tĩnh nào. Dư Gia Đường dứt khoát đẩy cửa đi vào.

Nhưng mà vừa đi vào anh đã lập tức choáng váng.

Mỗi ngày đều sẽ có tiểu sư phụ tới thu dọn sương phòng, cho nên thông thường cũng khá là sạch sẽ, nhưng hiện tại lại đã hoàn toàn hỗn loạn một bộ thiên tai vừa quét qua!

“Đây là đã xảy ra chuyện gì?” Dư Gia Đường cơ hồ là không có chỗ để đặt chân, sau đó miễn cưỡng nhảy lên trên cái bàn bị đẩy ngã, lấy bàn chải đánh răng trong miệng ra hỏi.

“Là A Viên làm.” Báo muội thoạt nhìn rất tức giận.

“Lần nào muội cũng đẩy hết mọi chuyện lên trên người ta!” A Viên trừng lớn đôi mắt. Nó hoài nghi A Diễm rốt cuộc có phải là muội muội ruột cùng một mẹ đẻ ra với nó hay không nữa, tại sao nó lại hoàn toàn chưa được hưởng thụ qua đãi ngộ mà ca ca nên có chứ.

Dư Gia Đường lười cãi cọ với hai con này, “Hai đứa đều không thoát tội được, nhanh lên, mau chóng khôi phục mọi thứ về nguyên vị trí. Bằng không buổi sáng hôm nay sẽ không có cơm ăn.” Phụ trách đưa cơm cùng thu dọn sương phòng bên này đều là chư vị tiểu sư phụ trong chùa luân phiên làm, nếu như để cho bọn họ nhìn thấy hai con ấu báo mới ở chỗ này có một buổi tối, mà căn phòng đã thành ra dạng này, khẳng định sẽ phát nổ.

Nói không chừng buổi sáng hôm nay sẽ không có cơm ăn nữa.

Hai con ấu báo ngày hôm qua đi theo Dư Gia Đường ăn một ngày, lúc này mới vừa ăn thịt, sao có thể bắt chúng chịu nhịn đi ăn chay được chứ, vì thế chỉ có thể lúc trước ở trong phòng làm trời làm đất như thế nào, lúc này lại thu thập trở về như thế ấy.

Dư Gia Đường ở bên cạnh chỉ huy, có vài việc chúng nó thật sự không làm được, anh mới tự mình ra trận hỗ trợ, sau đó bằng vào sự mạnh mẽ linh hoạt cùng cơ trí của mình, thu hoạch ánh mắt sùng kính của hai con ấu báo.

Chờ đến khi đồ đạc đại khái đã trở về vị trí cũ, còn dư lại mấy thứ bị phá hỏng, thì phải nhờ tiểu sư phụ quét tước phòng, báo cáo cho Tuệ Ngộ, việc quản lý sương phòng bên này, vẫn luôn do Tuệ Ngộ tới làm.

Dư Gia Đường ngậm bàn chải đánh răng mang theo hai con ấu báo đi đến phòng Đoạn Cảnh Huyền rửa mặt, vốn dĩ cho rằng y đã đi ăn cơm rồi, ai ngờ y vẫn còn ngồi ở trên giường, ngón tay vân vê từng viên Phật châu trên Phật liên.

Dư Gia Đường dùng bột đánh răng trong chén đựng, dính một chút lên trên bàn chải, nhét vào trong miệng một bên đánh, một bên mơ hồ không rõ nói chuyện với Đoạn Cảnh Huyền.

“Đại hòa thượng, đợi lát nữa chúng ta cơm nước xong rồi thì làm cái gì?”

Đoạn Cảnh Huyền nhắm mắt lại nhàn nhạt nói: “Cũng giống như ngày hôm qua, ngươi đi ra ngoài chùa đi dạo, ta làm khóa sớm. Đúng rồi, nhớ rõ mang theo A Viên và A Diễm cùng nhau đi.”

Dư Gia Đường đánh xong hàm răng rồi, Đoạn Cảnh Huyền mới từ trên giường đi xuống, sau đó rửa sạch sẽ bàn chải đánh răng của anh, lại lần nữa lấy nước cho anh sục sạch sẽ bột đánh răng trong khoang miệng.

Bản thân Dư Gia Đường xử lý xong, còn phải đi giúp hai nhóc con đánh.

“Tại sao chúng con lại phải đánh răng chứ? Nhị đa* của con nói, loài thú chúng ta không giống con người, phải thúi thúi mới được.”

*Đa: Cha

Hắc Đằng là nhị đa của chúng nó, tuy rằng đã thành tinh, nhưng ở trên Linh Phật Sơn, giữ nguyên hình chính là kính trọng đối với Phật Tổ, mà đại hắc mãng giữ nguyên hình…… Khẳng định sẽ phải có chút lôi thôi, cho nên liền bịa ra cái lý do để lừa gạt nhi tử khuê nữ.

Dư Gia Đường không biết sự chua xót khi làm một con rắn, làm động vật họ mèo yêu sạch sẽ, anh bị tam quan của hai nhóc con làm chấn kinh rồi.

Ngày hôm qua thời điểm Dư Gia Đường tắm rửa cho chúng nó, đã tẩy sạch sẽ thanh khiết bề ngoài thân thể, còn dư lại miệng, ngay từ đầu hai con này còn rất không phối hợp. Bị anh rống lên vài tiếng, sau đó lại lấy cơm sáng ra uy hiếp, mới thành thật lại không ít, cuối cùng cũng chải răng xong xuôi.

Bữa sáng của Đoạn Cảnh Huyền thông thường đều là dã quả trên núi, trên thực tế y rất ít khi ăn đồ đứng đắn, cũng chỉ có khi thấy đám hắc báo ăn đến ngon lành, mới có thể ăn theo một chút.

Cơm sáng vẫn như cũ là ở ăn trong viện của Đoạn Cảnh Huyền. Dù sao đồ ăn của loài báo cũng có không ít thịt, ăn ở trước mặt những hòa thượng khác thì không tốt lắm.

“Hoa thúc, sao con lại không có canh thịt thỏ vậy?” A Viên có chút thương tâm mà nhìn muội muội bám lên chậu canh thịt mồm to ăn uống.

Dư Gia Đường vừa nghe liền muốn cười lạnh, “Hôm qua con bắt được thỏ không?”

A Viên lập tức câm miệng, rốt cuộc không lên tiếng nữa, trước mặt mình có cái gì thì ăn cái đó, ngoan đến không thể lại ngoan hơn.

“Hôm qua chúng ta đã học đi săn thỏ hoang, Hoa thúc, hôm nay có phải chúng ta nên học khác không vậy?” A Diễm hiếu chiến, đặc biệt ham thích đối với chuyện đi săn.

Dư Gia Đường vẫy vẫy móng vuốt: “Hôm nay không học cái gì hết, nghỉ ngơi.” Nhà trẻ, để chúng con nít học tập khẩn trương như vậy làm cái gì, cứ từ từ tới, một ngụm cũng ăn không hết cái mập mạp.

Cơm nước xong, Dư Gia Đường không có lập tức mang theo hai nhóc con đi ra ngoài đi bộ, mà là chờ Đoạn Cảnh Huyền làm xong khóa sớm, mới hỏi y: “Đại hòa thượng, hôm nay không phải anh muốn tới chỗ thác nước ngồi thiền sao? Chúng ta cùng đi đi.”

Đoạn Cảnh Huyền duỗi tay, để hắc báo theo cánh tay của y mà nhảy lên trên bả vai rắn chắc của mình: “Ngươi có thể đi, nhưng chúng nó thì không được, còn quá nhỏ.” Chỗ ngồi thiền ở thác nước Linh Phật, sẽ có lượng lớn Phật khí trào ra, hai con báo con kia chỉ là tiểu yêu cấp thấp, thời gian sinh hoạt trên Linh Phật Sơn lại không dài, khẳng định sẽ chịu không nổi.

Còn con hắc báo con này……

Đoạn Cảnh Huyền nghiêng đầu, khoảng cách đến đôi mắt vàng kim của hắc báo chỉ có chưa đến nửa đốt ngón tay.

Nó là đặc biệt. Điểm này, ngay từ ánh mắt đầu tiên Đoạn Cảnh Huyền nhìn thấy nó thì đã biết ngay.

Lịch đại Linh Phật Sơn chủ đều nói, người tu Phật phải đạm bạc với thất tình lục dục, lục căn thanh tịnh. Từ sau khi y nuôi dưỡng con hắc báo này, đáy lòng tựa hồ đã nhiều ra một ít cảm xúc, nhưng nói không rõ, người khác chỉ coi nó là linh vật, y lại đối với nó có một loại cảm xúc quen thuộc cùng thân cận nói không nên lời.

Những cảm xúc này lại không hề ảnh hưởng với việc tu hành của y, tương phản theo y và hắc báo càng thêm thân cận, bình cảnh bích chướng lúc trước gặp phải, cũng ẩn ẩn có dấu hiệu buông lỏng.

Phật hiệu vô tình, cùng phật hiệu hữu tình, đạo nào cường hơn đạo nào, từ trước đến nay vẫn luôn là tranh luận của Phật môn, mà có thể bước vào một đạo nào, cũng phải xem duyên pháp của mình, miễn cưỡng là không được.

Mạnh mẽ chuyển pháp, trảm pháp là tối kỵ của Phật tu.

Đoạn Cảnh Huyền không có quá mức để ý đến vấn đề này, thuận theo tự nhiên là được rồi.

Hai con ấu báo bị bỏ lại trong chùa, rất không cao hứng, cũng may Đoạn Cảnh Huyền không có hạn chế hành động của chúng nó, để chúng nó chơi đùa ở chung quanh cổ tháp, chỉ cần đến thời gian nhớ trở về ăn cơm là được.

Địa phương Đoạn Cảnh Huyền ngồi thiền, chính là phía dưới thác nước ngày hôm qua bọn họ đã tắm rửa.

Là chỗ liên tiếp giữa thác nước và và hồ nước, có rất nhiều tảng quái dị phân bố lung tung.

Dư Gia Đường biết bơi lội, lại còn có thể bắt giết con mồi dưới nước, lúc trước thời điểm anh tới chỗ này chơi, đã thử qua vài lần, đoạn hồ này quá sâu, ánh sáng dưới nước cực kém, làm anh rất không thoải mái, cho nên sau khi nhảy vào trong nước chơi đùa một lần, liền không còn lại nhảy vào nữa.

“Đại hòa thượng, anh biết bơi lội à? Là muốn bơi qua sao?” Nếu như Dư Gia Đường là một con báo lớn, nói không chừng đã có thể bằng vào năng lực tự thân mà nhảy lên, dẫm lên những tảng đá kỳ quái phân bố ngắt quãng giữa hồ, chở y đến phía dưới thác nước được rồi.

Đoạn Cảnh Huyền không có trả lời anh, ngay sau đó, Dư Gia Đường chỉ nhìn thấy cà sa màu đen của y rơi xuống từ giữa không trung, vừa vặn rớt trên đầu hắc báo, chờ đến khi anh chui đầu ra khỏi cà sa lớn kia, Đoạn Cảnh Huyền chỉ vận một tầng tăng y, đã khoanh chân ngồi ngay ngắn phía dưới thác nước rồi.

Mặt báo của Dư Gia Đường mộng bức, này…… Đi qua kiểu gì thế? Hồ này cũng không nhỏ đâu, sẽ không phải thật sự là bay qua đấy chứ?

Nhưng là cho dù Đại hòa thượng biết chút công phu, cũng không có khả năng chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã bay đến đối diện được nha!

Dư Gia Đường tò mò không thôi, tuy rằng hiện tại anh vẫn chỉ là một con báo chân ngắn nhỏ, cho dù có gia tăng thuộc tính, dùng năng lực nhảy bật vượt qua một bức tường bình thường không có khả năng nhảy qua là không thành vấn đề, nhưng nếu muốn bay đến đối diện hồ nước…… Trừ phi cho anh một đôi cánh.

Sau khi Đoạn Cảnh Huyền nhập định, Dư Gia Đường đành phải cũng an tĩnh theo ở một bên học bộ dáng y, ngồi xổm dưới đất, một bộ tư thái trang nghiêm “Hắc báo nhập định”.

Dư Gia Đường cần phải thừa nhận, trong khoảng thời gian đi theo Đại hòa thượng này, cả người anh, tuy rằng không đến mức toàn bộ cảnh giới tâm linh báo đều như được thăng hoa, nhưng so với trước kia thì đã kiên nhẫn an ổn hơn rất nhiều. Đặc biệt là so với hai con ấu báo kia, cảnh giới ( bức cách) của Dư Gia Đường đã biến hóa rất rõ ràng.

Ngồi xổm một hồi, Dư Gia Đường trộm mở đôi mắt ra một khe nhỏ, thấy Đại hòa thượng đối diện đang ngồi thiền thực nghiêm túc, căn bản là không chú ý tới anh, vì thế giật giật mông, thử chậm rãi nằm sấp xuống—— cứ ngồi đoan trang (?) mãi như vậy cũng rất mệt nha.

“Liên Hoa, ngồi thiền phải tâm tồn thành ý.”

Thanh âm của tăng nhân đột phá tiếng rầm vang lớn khi thác nước đổ xuống, tựa như là từ bốn phương tám hướng cùng nhau truyền đến, rõ ràng là thanh âm không cao, lại có một loại cảm giác điếc tai.

Dư Gia Đường lập tức khôi phục nguyên dạng, làm bộ mình cái gì cũng không hề làm.

Nhưng mà không quá bao lâu sau, Dư Gia Đường đã lại cảm thấy cả người ngứa, anh nghĩ tiếng thác nước lớn như thế, hơn nữa Đại hòa thượng hẳn là đã chính thức nhập định rồi, mới sẽ không quản anh, vì thế cọ cọ lông trên người ở trên cỏ, vừa vặn có một con sóc hình dáng răng cửa thật kỳ quái ôm trái cây cấp tốc nhảy qua cách anh không xa.

Thiên tính của động vật họ mèo nhất thời phát tác, Dư Gia Đường bổ nhào một cái ——

“Liên Hoa, con sóc kia đang vội vã trở về uy thực cho con của nó, ngươi thả nó ra đi.”

Dư Gia Đường vốn dĩ cũng chỉ là muốn chọc chọc vật nhỏ bộ dạng xấu manh xấu manh này một chút mà thôi, vừa nghe thấy lời này, liền vội vàng buông móng vuốt ra, để nó rời đi.

Con sóc xấu manh kia sau khi được buông ra, không có lập tức chạy đi, mà là vẻ mặt mờ mịt đứng lên từ trên mặt đất, tìm được quả trái cây kia tiếp tục ôm lấy, nhìn thoáng qua hướng hắc báo.

Dư Gia Đường cố ý hù dọa nó gầm nhẹ một tiếng.

Trên đầu sóc có mọc một dúm lông cọ sẫm màu, bị tiếng hô của báo, dọa sợ tới mức dúm lông kia cũng dựng đứng cả lên, nhưng vẫn rất dũng cảm mà đi về hướng hắc báo hai bước, khom lưng thật buồn cười, như là đang cảm tạ ơn thiên địch không giết vậy, ngay sau đó mới nhanh như chớp mà nhảy lên trên một cái cây đại thụ bên hồ, không thấy bóng dáng.

Dư Gia Đường đột nhiên không kịp phòng ngừa bị manh đầy mặt. Quyết định chờ Đại hòa thượng ngồi thiền xong, liền đi tìm nó chơi, nghĩ vậy, báo trảo của anh lập tức có chút phát ngứa khó nhịn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.