Thời gian của Dư Gia Đường trải qua một chuỗi tháng ngày nghe Đại hòa thượng niệm kinh, bồi Đại hòa thượng cùng nhau niệm kinh, ngủ, ăn cơm, ngồi thiền, làm vú ba, làm “Bạn tốt” của con sóc vân vân mà dần dần trôi đi.
Ngay từ đầu anh còn cho rằng sinh hoạt ở cổ tháp sẽ mười phần buồn tẻ, sau lại mới phát hiện ra, Linh Phật Sơn đại khái là địa phương có ý tứ nhất trên thế giới này.
Trước kia thời điểm Dư Gia Đường ở thế giới hiện đại, chỉ có thể xem một ít phim ảnh luân lý gia đình ở trên TV, nhưng sau khi tới Linh Phật Sơn rồi, liền trực tiếp xem bản hiện trường luôn.
Giữa trưa mỗi ngày Dư Gia Đường nhàn rỗi không có việc gì, liền sẽ mang theo A Viên và A Diễm đến núi rừng đi dạo, thuận tiện vây xem một ít kịch tình luân lý gia đình do chúng yêu quái làm diễn viên chính.
Yêu quái thường trú trên Linh Phật Sơn không phải chỉ có một con hai con, đến tận bây giờ Dư Gia Đường vẫn chưa thể thống kê ra được một con số chuẩn xác, ba ngày hai lượt sẽ có tiểu yêu quái không biết tên nào đó chạy ra.
Gần đây Dư Gia Đường xem nhiều phim thần tượng của chồng chồng hổ chó 《yêu khuyển của hổ vương bá đạo 》quá rồi, vì thế liền thay đổi khẩu vị, bắt đầu vây xem chồng chồng xà chuột nhà cách vách 《 cự tuyệt ăn cỏ hồi đầu: Lang Vương phúc hắc theo đuổi tình làm tức giận báo thê 》.
Chuyện năm đó Lang Vương Ngân Phong và con báo Tiểu Kim nháo ly hôn, toàn bộ yêu quái trên Linh Phật Sơn đều biết hết. Tiểu Kim vừa đi chính là trên trăm năm, mọi người cho rằng khi nó trở về khẳng định sẽ mang theo bạn lữ trở về, không nghĩ tới vậy mà lại độc thân trở về.
Tất cả đại yêu tiểu yêu đã thành tinh trên Linh Phật Sơn, cử hành một bữa tiệc tối lửa trại.
Bạch Tùng còn ủy thác Dư Gia Đường đi mời Đoạn Cảnh Huyền, “Huyền An đại sư là sơn chủ của Linh Phật Sơn, thịnh yến bực này, tất nhiên là phải mời y đi trình diện, đương nhiên chúng ta cũng sẽ phát thiệp mời đi, chỉ là Huyền An đại sư y hàng năm đều bế quan tu Phật, chưa từng trình diện lần nào, mà chúng ta cũng không dám quấy rầy quá nhiều……”
Dư Gia Đường tâm nói, nếu các ngươi có thể mời được tên trạch ngàn năm Đại hòa thượng kia, đó mới là kỳ quái.
Tính cách Dư Gia Đường lúc làm người trước kia, cũng thuộc loại tương đối trạch, ngoại trừ giảng bài cho học sinh ra, sau khi tan học anh liền trực tiếp về nhà, hoặc là đọc sách, hoặc là chơi game, chẳng đi đâu hết.
Mà Đoạn Cảnh Huyền thì lại trạch gấp mấy lần anh.
Ngoại trừ niệm kinh thì cũng chỉ có niệm kinh, ngoài trừ khổ tu thác nước, những thời điểm khác căn bản là không hề rời khỏi cổ tháp.
Lúc Dư Gia Đường mới vừa biết được chuyện Đoạn Cảnh Huyền là hoàng tử, còn tưởng rằng bản thân sau khi trải qua một hồi hào môn đấu, liền sẽ phải làm một trận triều đình đấu ngôi vị hoàng đế đấu nữa, trăm triệu lần không nghĩ tới, anh lại mở ra hình thức làm ruộng hằng ngày ở cổ tháp.
“Ta sẽ nói với y, nhưng y có chịu tới hay không thì ……”
“Hoa Hoa, đạo lý này ta tự nhiên cũng hiểu được, sẽ không làm khó người khác, miễn cưỡng ngươi đi thuyết phục Huyền An đại sư.”
Dư Gia Đường nghe được tiếng “Hoa Hoa” kia, liền lập tức đáp: “Được, vậy ta sẽ bảo y tận lực đừng tới.”
Bạch Tùng: “……” QAQ
Bạch Tùng bề ngoài cao lãnh nhưng miệng lại thiếu đòn, Dư Gia Đường sẽ không thật sự chấp nhặt với nó, cùng ngày trở về, cơm nước xong liền nói chuyện này với Đoạn Cảnh Huyền.
Đoạn Cảnh Huyền gật gật đầu, nói: “Được, vừa lúc bọn họ khẳng định cũng muốn mời ngươi đi, ngươi đi một mình, ta không quá yên tâm.”
Dư Gia Đường buồn bực, không phải là anh không có lòng cảnh giới đối với yêu quái, thật sự là đám yêu quái trên Linh Phật Sơn này, cùng với những yêu quái trong tri thức của anh, phong cách hoàn toàn khác nhau.
Bất kể là đại yêu hay là tiểu yêu, cũng không hề thương tổn đến đồng bạn có linh trí, ăn thịt và ăn cỏ ở chung hòa thuận, yêu quái ăn thịt cũng chỉ có thời điểm ăn cơm, mới đi săn một ít động vật bình thường. Sát nghiệt trên tay bọn chúng, chỉ sợ còn không nhiều bằng nhân loại.
Có vài vương công quý tộc xa hoa, thường xuyên bắt giết động vật bốn phía, vì thỏa mãn tham dục, dùng hết thảy mọi biện pháp để săn giết yêu quái có linh trí.
Chưa nói đến yêu quái bên ngoài như thế nào, dù sao thì yêu quái của Linh Phật Sơn đều không có sát tâm gì nặng cả.
“Tiệc lửa trại kia rất nguy hiểm sao?” Dư Gia Đường ngẩng đầu hỏi.
Đoạn Cảnh Huyền cúi đầu nhìn anh, con hắc báo này lớn lên nhanh hơn những con báo bình thường khác rất nhiều, hiện giờ hình thể đã không lớn không nhỏ rồi.
Bả vai là không có khả năng lại để cho hắc báo ngồi xổm được nữa, Đoạn Cảnh Huyền bế nó từ trên mặt đất lên.
“Đại hòa thượng, từ từ đã, anh định ngủ sớm như vậy à?”
Đoạn Cảnh Huyền đắp chăn mỏng lên cho hắc báo, “Tiệc lửa trại sẽ mở tận mấy ngày mấy đêm, hiện tại không ngủ, đến lúc đó ngươi đừng có ngủ gật ngay trong bữa tiệc đó.”
Dư Gia Đường lập tức nói: “Vậy tôi không đi nữa.” Đến đó cũng chỉ có ăn ăn uống uống, tuy nói hiện tại anh là hắc báo, không dễ béo được, nhưng cũng không thể cứ ăn uống mấy ngày mấy đêm liền a.
“Không được. Ngươi đã đồng ý với Bạch Tùng rồi, yêu quái trọng chữ tín, tiệc lửa trại tương đối khá quan trọng đối với bọn chúng, ngươi không thể đổi ý được.”
Đoạn Cảnh Huyền nói xong, thấy hắc báo chỉa mông với y, như là đang giận dỗi với mình, liền lật người nó lại, xoa nắn mấy cái trên lỗ tai hình nửa vòng của nó rồi mới nói:
“Dù ta chưa từng đi qua, nhưng có nghe sơn chủ thế hệ trước nói đến, đó là một bữa tiệc vài phần nhàn thú.”
“Liên Hoa, lại nói, ngươi lên núi đã lâu như vậy rồi, ta còn chưa từng mang ngươi xuống núi đâu, hiện tại cách tiệc lửa trại vẫn còn rất lâu, vừa vặn mấy ngày này có một số việc phải xuống núi đi làm, có muốn đi cùng với ta không?”
Thú đồng vàng kim của hắc báo càng thêm sáng chói: “Được nha, mà tôi có phải nên làm chút chuẩn bị gì không? Hai ngày này còn chưa xử lý lông tóc tử tế, anh nhìn xem giúp tôi đi, có phải có chút rối loạn không? Có cần sửa lại không?”
“Mặt tôi hình như cũng bị phơi đen đi một chút, nếu quá đen, xuống núi có thể nào sẽ dọa đến đám nhóc con không?”
“Linh dịch lúc trước anh tìm cho tôi có còn nữa không vậy? Cái đó uống lên có thể chống đói, bằng không lấy lượng cơm ăn của tôi khẳng định sẽ làm đám người bên ngoài thấy kỳ quái mất……”
Hắc báo lải nhải thật lâu, cuối cùng nhảy đến trên ngăn tủ cách giường không xa, bên trên đặt một mặt gương, không phải gương bằng đồng thau bình thường, mà là thủy tinh do quan ngoại giao hải ngoại mang về đây, so với kính pha lê ở thế giới hiện đại thì thoạt nhìn còn cao cấp hơn.
Đoạn Cảnh Huyền là một hòa thượng, còn là linh Phật, gương này khẳng định không phải do y dùng. Mà là Dư Gia Đường vòi y, chẳng qua lúc ấy anh chỉ là muốn bảo y tùy ý tìm tới một mặt gương mà thôi, để thời điểm xử lý lông tóc mỗi ngày thì thuận tiện hơn một chút, không nghĩ tới, Đại hòa thượng lại trực tiếp bảo người làm ra một mặt gương cao cấp.
Dư Gia Đường đứng ở trước mặt gương, thay đổi rất nhiều góc độ, soi tới chiếu đi, cuối cùng có chút khổ sở hỏi: “Đại hòa thượng, tôi cảm thấy tôi thật đúng là quá đen, gương rõ ràng như vậy, mà tôi lại chẳng nhìn thấy mình ở đâu hết.” Chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt.
Đoạn Cảnh Huyền: “…… Liên Hoa, trước mắt là đêm khuya, trong phòng cũng không đốt đèn, cửa sổ còn dùng tấm ván gỗ che lại nữa.”
Nhật tinh nguyệt hoa ở Linh Phật Sơn hưng thịnh hơn những nơi khác rất nhiều, ánh trăng ban đêm cực sáng, hắc báo nói có ánh sáng sẽ ngủ không được, Đoạn Cảnh Huyền liền làm một tấm ván gỗ, đến buổi tối sẽ che khuất ánh sáng đi.
“Tối như vậy, chỉ cần ngươi nhắm mắt lại, ta liền sẽ phải sờ soạng mới tìm được ngươi, càng không cần phải nói đến ngươi soi gương.”
Dư Gia Đường chỉ chờ câu này của y: “Thì ra là như thế, vậy xem ra kỳ thật tôi cũng không đen lắm, nói không chừng đến ban ngày thì sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Đoạn Cảnh Huyền: “……”
Hắc báo luôn không muốn thừa nhận rằng mình rất đen.
Ngày hôm sau, Dư Gia Đường đưa A Viên và A Diễm về nhà, lại xin nghỉ với Hắc Đằng và Bạch Tùng, nói trong khoảng thời gian này không thể hỗ trợ nuôi nấng được, phải đi theo Đại hòa thượng xuống núi.
Vốn dĩ anh còn muốn trực tiếp từ chức công việc làm thầy giáo cho ấu tể này cơ, nhưng mà Bạch Tùng lại nói tức phụ của nó, qua năm sau, liền sẽ phải quyết chiến với đại yêu ở Côn Luân sơn, bọn họ còn có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, A Viên và A Diễm lại đã quen đi theo Dư Gia Đường rồi, nói chung vẫn cần anh chăm sóc thêm nữa.
“Côn Luân quyết chiến……” Không biết vì cái gì, Dư Gia Đường lại nghĩ tới Hoa Sơn luận kiếm và quyết chiến Tử Cấm Thành.
Quê quán Bạch Tùng nằm ở Trường Bạch Tiên sơn, yêu quái đánh nhau, chẳng ai quan tâm quy củ gì cả, đánh đánh sẽ rất dễ dàng biến thành đánh hội đồng, cho nên Bạch Tùng đã đi thông báo cho mấy tiểu đồng bọn tương đối lợi hại của nó trước rồi, tùy thời chuẩn bị trợ trận.
Kỳ thật nếu như có thể, đến lúc đó chỉ cần Huyền An đại sư đứng ở chỗ đó, cũng đã hữu dụng gấp mấy lần những đại yêu khác rồi, nhưng Bạch Tùng dùng cái đầu của tức phụ nhà nó nghĩ cũng biết, Huyền An đại sư khẳng định sẽ không tham gia vào việc của đám yêu quái bọn chúng, nhàn đến không có việc gì liền đi quyết đấu.
Dư Gia Đường trở lại cổ tháp, nhìn thấy Đoạn Cảnh Huyền vác một cái tay nải nhỏ ở trong mắt anh là chẳng chứa được bao nhiêu đồ vật, đang đứng ở cổng lớn chờ anh.
“Đại hòa thượng, đồ đạc tôi đã thu dọn đâu rồi? Sao anh lại không mang theo?” Bởi vì lần này xuống núi không phải chỉ có một ngày hai ngày, cho nên những thứ mà anh muốn mang theo, đều đã thu dọn hết rồi.
Đoạn Cảnh Huyền bình tĩnh như thường nói: “Ta bỏ chúng nó vào trong ngăn tủ lại rồi.”
Dư Gia Đường: WTF?
Không mang theo thì nói trước đi!
Dư Gia Đường đã phải mất cả buổi sáng mới thu thập xong xuôi cả đống đồ đó.
Đoạn Cảnh Huyền sớm đã đoán trước được rằng hắc báo sẽ tức giận, nên đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác để trấn an trước rồi:
“Liên Hoa, chúng ta mang theo mấy thứ kia xuống núi sẽ có rất nhiều bất tiện, không bằng sau khi đến dưới chân núi, ngươi muốn cái gì thì ta sẽ mua cái đó cho ngươi.”
Dư Gia Đường thoáng chốc được vuốt lông, không còn để ý đến đám hành lý kia nữa.
Mà tới dưới chân núi rồi, sau khi Dư Gia Đường ý thức được bọn họ đến đây là để làm gì, liền cảm thấy bị lừa gạt sâu sắc.
“Không phải anh nói sẽ mua mua mua cho tôi sao? Hiện tại chúng ta tới đây để hoá duyên!” Thế này thì biết buông tay buông chân mua mua mua kiểu gì?
Sẽ chỉ làm người khác cảm thấy Đại hòa thượng đang lừa tiền thôi.
“Ta vẫn chưa nói qua chúng ta hóa duyên là phải hóa tiền tài mà. Chuyện này không có quan hệ gì việc mua đồ cho ngươi cả, ngươi cứ yên tâm.”
Dư Gia Đường nửa tin nửa ngờ nhìn y, chần chờ một hồi, vẫn quyết định tin tưởng Đại hòa thượng mỗi ngày đều nhắc mãi “Người xuất gia không được nói dối”.
Người dưới chân núi Linh Phật Sơn đều đặc biệt kính sợ đám tăng nhân hòa thượng, nhìn thấy Đoạn Cảnh Huyền cầm Phật bát hoá duyên, đều chủ động đi tới đưa tiền tài hoặc là đồ ăn, chỉ là đều bị y từ chối.
Hai người một đường đi ra khỏi địa giới Linh Phật Sơn, tới một địa phương được gọi là Nhứ Châu Thành, Đoạn Cảnh Huyền mới mang theo hắc báo tìm nơi đặt chân.
Hai người không ở trong khách điếm, mà là ở tại một tòa chùa miếu bỏ hoang.
Nhứ Châu Thành là quê hương viết văn, bá tánh bên trong thành phần lớn đều không tin đạo môn lẫn Phật môn, bọn họ càng tin thánh hiền nho môn hơn.
Đoạn Cảnh Huyền quét tước đơn giản phật điện một chút, tìm chút cỏ khô phủ thành nệm, buổi tối định ngủ chung với hắc báo.
Không biết có phải bởi vì đã quen ở trong cổ tháp linh Phật nồng hậu Phật khí rồi, mà chùa miếu này lại đã bị bỏ hoang quá lâu hay không, Dư Gia Đường luôn cảm thấy tòa chùa miếu này rất kỳ quái.
Đoạn Cảnh Huyền sau khi phủ xong nệm cỏ, thấy hắc báo cứ đi tới đi lui ở trước cửa, liền kêu nó: “Liên Hoa, tới ngủ thôi, sáng mai chúng ta còn phải đi hoá duyên.”
Dư Gia Đường quan sát hồi lâu, vẫn không phát hiện được bên ngoài có cái gì khác thường, nhưng cái loại cảm giác cổ quái này vẫn còn ở trong lòng, anh có chút không cam lòng mà cao giọng báo rống hai tiếng ra bên ngoài một chút.
Hiện tại anh đã không phải là ấu báo trước kia nữa, tiếng hô cực có tính uy hiếp. Hình thể đã ẩn ẩn có bộ dáng của báo thành niên, hơn nữa thức ăn trên Linh Phật Sơn rất ngon, Đoạn Cảnh Huyền thường thường còn sẽ uy anh một ít thứ tốt, một thân da lông màu đen của hắc báo sớm đã được nuôi đến bóng loáng lấp lánh, thể trạng cũng thật là chắc nịch, lúc đi lại, có thể thấy rõ ràng đường nét cơ bắp cuồn cuộn trên tứ chi của hắc báo.
Đoạn Cảnh Huyền thấy hắc báo vẫn chậm chạp không chịu qua, liền đi qua đó, tự mình đóng cánh cửa nát chỉ có chút tác dụng che đậy vài phần gió đêm lại. Không phí bao nhiêu sức lực, đã bế con báo choai choai từ trên mặt đất lên, ôm về nệm cỏ.
Dư Gia Đường: “……”Đại hòa thượng mỗi ngày đều khổ tu thác nước thật không phải là chuyện đùa, lực xung kích của thác nước cực lớn, đồng thời cũng giúp Đại hòa thượng luyện ra được một thân đồng bì thiết cốt, còn có một thân quái lực.
“Ngủ đi.” Tăng nhân sờ sờ hắc báo bên người đang mở to một đôi mắt mà nhìn y.
Dư Gia Đường đập bay tay y, trở mình dùng mông xòe với y.
Gió đêm thổi hô hô.
Một người một báo đang muốn ngủ, ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến một trận tiếng đập cửa.