Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ

Chương 40: 40: Tg2




Đêm hôm đó.

Kinh Thành dậy sóng.
Đúng như những gì Tĩnh vương gia đã đoán, Nghiêm Tuấn Vĩ quả nhiên là một tên bộp chộp không thể nhẫn nhịn cũng như không thể chờ đợi được quá lâu.
lạc Lạc đứng trong sân phủ, cô nhìn trăng sáng đang treo trên đầu, nếu đã đến được bước này tức là nhiệm vụ của cô cũng đã sắp kết thúc, cô quay sang nhìn Nghiêm Dật Trì đang mải mê khắc đèn lồng ở bên cạnh, nếu vậy là cô sắp phải xa người này thật rồi.
Dạo gần đây Nghiêm Dật Trì bắt đầu tập khắc đèn lồng, lí do đơn giản cũng là vì Lạc Lạc thích.
Mấy hôm trước Lạc Lạc có nhìn thấy một chiếc đèn lồng khắc sen ở vườn hoa phía Tây, chiếc đèn lồng bằng gỗ quý ấy ngay tức khắc đã khiến cho Tĩnh vương phi tương lai cảm thấy thích thú vô cùng.
Thế nên đó cũng chính là lí do ngày hôm nay Tĩnh vương gia cao ngạo cặm cụi ngồi khắc đèn lồng.
“Lạc Nhi, nàng thấy đẹp không?”
Nói thật, trông Nghiêm Dật Trì không giống một người biết khắc mấy thứ đồ như vậy, nào ngờ công sức Tĩnh vương gia bỏ ra cũng rất đáng, ấy vậy mà thật sự khắc được ra hình ra dáng tuy mới chỉ là lần khắc đầu tiên.
Bảo sao lại bị ông trời đố kị rồi bắt chết sớm.
“Ầm!”
Cảnh sắc hữu tình cùng với không gian ngập trong tình yêu đã bị phá hủy bởi tiếng pháo nổ rầm trời và tiếng hò hét cùng với tiếng binh khí va chạm vào nhau.

Nghiêm Dật Trì lạnh mặt đứng dậy, nhưng trước đó vẫn không quên đặt món đồ trong tay xuống một cách thật nhẹ nhàng.
“Có chuyện gì?”
“Bẩm Vương gia, đúng như những gì người dự tính, quân của Khiêm vương gia đã tới và đang tiến vào hoàng cung.

Chỉ có điều bọn họ đã đánh giá cấm vệ quân quá thấp, hiện hai bên còn đang giằng co tại Tử Ngọ môn.”
Nghiêm Dật Trì gật đầu, sau đó nói với Lạc Lạc đang đứng bên cạnh.
“Bây giờ ta có chuyện phải vào cung một chuyến, nàng nhớ ở yên trong phủ đừng chạy ra ngoài chơi, bên ngoài đang rất nguy hiểm, đợi mọi chuyện xong xuôi ta lại đi chơi cùng nàng nhé.”
Lạc lạc bĩu môi, trời tối đen rồi còn đi chơi gì nữa chứ, vả lại cô cũng không phải người không biết phân biệt hoàn cảnh.

Nếu bây giờ ra ngoài thì không biết bản thân sẽ bị loạn quân chém chết lúc nào không biết.
Trước khi Nghiêm Dật Trì rời đi, Lạc Lạc đột nhiên nhớ tới cái gì đó rồi lấy từ đâu ra một cuộn giấy.
Nghiêm Dật Trì mở cuộn giấy trên tay ra rồi nhìn Lạc Lạc một cách khó hiểu.
“Gì đây? Nàng còn dám cất giữ tranh của tên nam nhân khác ngoài ta à? Ta chưa đủ đẹp cho nàng ngắm hay sao mà nàng còn muốn giữ bức tranh của cái tên này.”
“Vớ vẩn, đó là tranh của Lẫm Liêm vương đó, tên ấy còn đang ở kinh thành, ta nghĩ tên đó sẽ nhân cơ hội này để chiếm của hời nên mới mang hình của hắn cho ngươi biết mà đề phòng.”
Nghiêm Dật Trì nhìn một lát, sau đó cười nói.
“Cảm ơn Vương phi nhé.”
Lạc Lạc nghiêng đầu hỏi lại hắn.
“Ngươi không hỏi ta lấy bức tranh này ở đâu ra sao?”
“Không hỏi, vì nếu Lạc Lạc muốn nói thì sẽ nói với ta thôi, ta chờ ngày nào đó Lạc Lạc sẽ chủ động nói với ta.”
Lạc Lạc không ngờ Nghiêm Dật Trì lại tri kỉ đến vậy, cô vui vẻ gật đầu.
“Được rồi, ta chờ ngươi về, đi đi.”
Một câu nói thôi cũng đủ để Nghiêm Dật Trì vui sướng, đây là lần đầu tiên Lạc Lạc nói rằng chờ hắn về.


Tuy chỉ là một câu nói cực kì đơn giản nhưng ẩn sâu trong đó lại có biết bao điều cần hứa hẹn.
“Chờ ta.”
Nghiêm Dật Trì rời khỏi phủ Tĩnh vương, trước khi đi còn không quên phân phó thị vệ canh giữ Vương phủ một cách thật nghiêm ngặt.
Lạc Lạc không đi dạo linh tinh trong phủ nữa, cô nói với Hải Đường một tiếng để con bé cùng mình về tiểu viện.
Bây giờ chưa muộn hẳn, không có Nghiêm Dật Trì cô lại không có hứng thú đi dạo nữa, thế là cô bắt đầu lôi thoại bản ra đọc.
Hải Đường thấy vậy cũng không làm phiền cô, con bé chỉnh lại nến cho cô xong cũng đi ra ngoài, chỉ khi nào cô gọi thì nó mới đi vào.
Đây là quyển thoại bản mà Lạc Lạc thấy thích nhất, thế mà hôm nay một chữ cô cũng đọc không vào.
Lạc lạc lo lắng cho Nghiêm Dật Trì.
Thực ra thì Nghiêm Tuấn Vĩ vốn không có cửa để so với Tĩnh vương gia nhà cô, nhưng mà… thế giới này quá thiên vị Nghiêm Tuấn Vĩ, cô sợ Nghiêm Dật Trì sẽ lại chịu thiệt thòi.
Đang lúc Lạc Lạc bận suy nghĩ, đột nhiên lại có một con dao sắc nhọn từ phía sau bay tới muốn đâm thẳng vào cô.
[Ký chủ cẩn thận đó!!!]
Lạc Lạc một thân võ nghệ cũng không phải để chưng, dù sao lúc còn ở hiện đại cô cũng tập qua không ít võ.

Bản thân lại được giao cho nhiệm vụ đi sửa bug vả mặt nam nữ chủ thì đương nhiên càng phải có một thân võ nghệ cao cường.
Con dao đó không làm gì được Lạc Lạc.
Không những vậy, cô còn phản đòn khiến cho người vung dao tới bị thương nằm liệt ra đất.
Hải Đường nghe thấy tiếng động bèn gõ cửa hỏi thăm.

“Tiểu thư, có chuyện gì vậy ạ?”
Cô nói không sao, bảo Hải Đường đừng đi vào, bởi vì cô đã nhìn thấy người đang nằm trên đất chính là Liêu Lâm Đan, người vố đã bị nhà họ Liêu đuổi về quẻ với mục đích tránh đầu sóng ngọn gió.
Liêu Lâm Đan nhìn chằm chằm Lạc Lạc rồi cười lớn.
“Tao biết mày là ai rồi Lạc Lạc, mày chính là Nguyên An công chúa của Đại Sở.”
Giọng Liêu Lâm Đan như rắn độc bò dưới đất, nàng ta vừa muốn đứng dậy thì đã bị Lạc Lạc đạp cho một cái nữa.
“Vậy thì cũng không cần rập đầu xuống đất mà hành đại lễ như vậy chứ, Dương Lâm quận chúa…”
Nhắc đến đây lại khiến cho Liêu Lâm Đan tức điên lên.
“Nhất định là tại mày, là mày hận tao bố trí người để làm nhục mày ngày hôm đó nên mày mới kêu Tĩnh vương gia bắt tao đi, để cho cả cái kinh thành này biết, rồi Hoàng thượng tước đi chức vị quận chúa của tao.

Lạc Lạc, đồ khốn nạn, sao mày chưa đi chết đi.

Một đứa công chúa mất nước nhục nhã như mày mà cũng đòi sống đến ngày hôm nay sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.