Hệ Thống Nhân Vật Qua Đường

Chương 20



Lúc tỉnh dậy hoàn toàn, Hàn Tiểu Hy đã thấy bản thân nằm trong một căn phòng trắng toát đầy mùi thuốc khử trùng.


Cậu đau đớn chấp nhận sự thật rằng mình lại lần nữa vào bệnh viện.


Lần này còn là bị mất máu vì xem GV.


Nhục không còn gì để nói.


Trong đầu vang lên một giọng nói. "Tỉnh dậy chưa Hàn Tiểu Hy?"


Hàn Tiểu Hy nỗ lực ngăn chặn bản thân văng tục.


Câu hỏi bây giờ là: Giọng nói này là của ai?


A. Khương Thiên.


B. Khương Thiên.


C. Khương Thiên.


D. Cả ba đáp án trên.


"Khỏi cần thắc mắc, tôi chính là Khương Thiên."


Hàn Tiểu Hy: What the fuck?


"Ai mà ngờ được ha? Con trai cưng Hàn gia lại có một mặt xấu thế này. Nói tục là một thói quen không tốt!"


Hàn Tiểu Hy: TMD chứ không tốt.


"Hàn đồng học này, đừng cứ đưa những lời đó về phía tôi chứ? Nếu không tôi sẽ nhịn không nổi mà cắt lưỡi cậu đấy."


Má nó chứ cắt lưỡi! Bố mày lại sợ mày quá cơ!


"Cậu nghĩ là tôi không dám hả?"


Chờ chút!!


Hàn Tiểu Hy dáo dác nhìn xung quanh.


Trong đầu nỗ lực phun tào, rõ ràng chính là Khương Thiên mà cả bóng của hắn cũng chả lòi ra thế thì rốt cuộc âm thanh phát ra từ đâu thế trời ơi!


Chẳng lẽ Khương Thiên trượt vỏ chuối ngã xuống đập đầu vào bãi phân, mà trong bãi phân giấu một tảng đá, tóm gọn là hắn đập đầu vào đá mà chết, sau khi chết hồn không được siêu thoát nên đi trêu người à?


Đáng sợ quá đi!!


Sống thì biến thái đến đáng sợ!


Chết thì phúc hắc đến đáng sợ!


Chòi má cái tên này chết thì chết rấp đi chứ còn vướng bận trần gian làm gì?


Khương Thiên à, cậu ra đi thanh thản, tôi hứa sẽ đốt một tờ giấy trắng cho cậu để cậu có thể lấy nó làm thảm bay, làm ơn đừng ám tôi nữa!


Khương Thiên có vẻ tức đến cười ra tiếng, hắn rít từng chữ. "Có chết tôi cũng quấn lấy cậu, ám cậu, 'làm' cậu từ hiện thực cho đến trong mơ, 'làm' chết cậu, đến lúc hồn cậu thoát xác tôi cũng phải bắt bằng được để tiếp tục 'làm' cậu."


"Trời ơi! Cút đi cái tên biến thái này!!" Hàn Tiểu Hy chịu không nổi mà bật ra tiếng.


Lập tức, hai bóng người tông cửa chạy vào, không ai khác chính là hai vị phụ mẫu Hàn gia.


Hàn phụ lo lắng nhìn cậu. "Tiểu Hy, còn làm sao vậy? Con mơ ác mộng sao?"


Hàn mẫu tiều tụy như già đi vài chục tuổi, nét mặt không giấu nổi vẻ mệt mỏi. "Con thấy trong người thế nào rồi?"


Hàn Tiểu Hy lập tức đổi sắc mặt, cười cười cho hai vị phụ huynh yên lòng. "Con không sao hết, cha mẹ đừng lo cho con. Con thấy hai người mệt lắm rồi, có cần bênh nhân con đây nhường chỗ cho hai vị an ổn ngủ không?"


Nói xong còn tinh nghịch nháy mắt một cái.


Hai vị phụ huynh thấy thế nhẹ nhàng thở ra một tiếng, yêu chiều nhìn đứa con trai cưng, Hàn mẫu chống nạnh chu môi lên nói. "Được rồi! Ngươi còn không mau đi nghỉ cho ai gia! Ngươi còn làm ai gia lo lắng, liền kéo ra ngoài đánh mười trượng!"


Hàn phụ trông thấy bật cười, tranh thủ 'chụt' một cái lên môi của Hàn mẫu.


Hai má Hàn mẫu ửng đỏ, đánh ông một cái. "Ông này! Trước mặt con cái mà làm cái trò gì đấy hả?"


Hàn phụ ôm lấy bà, cầm tay nà dắt đi ra. "Vợ chồng bao nhiêu năm, bà còn ngại ngùng gì nữa!" Nói rồi ông quay đầu lại nhìn Hàn Tiểu Hy. "Con nghỉ ngơi đi, cha đã xin nghỉ một ngày học cho con rồi, học cần thiết nhưng sức khỏe lại càng cần thiết hơn, lúc nào khỏe rồi học bù lại cũng chưa muộn."


Hàn Tiểu Hy "Vâng!" một tiếng, Hàn phụ đã đóng cửa phòng bệnh lại.


Đột nhiên Hàn Tiểu Hy nhớ ra một việc.


Mình xem GV chưa hề tắt máy!!!


Có phải chăng 一


"Không cần lo việc này, video tôi gửi sau khi xem một lần nó sẽ tự động xóa, sau khi xóa còn kèm theo làm sập nguồn laptop nữa. Không cần cảm ơn~" Ngữ khí đáng đánh của Khương Thiên vang lên cực kỳ đúng lúc.


"Thế là tôi phải đi mua máy mới hả? Đắt lắm đó! Hix..." Hàn Tiểu Hy tiếc rẻ.


"... Lúc nào đi học tôi đền cậu một cái được chưa?" Khương Thiên bất đắc dĩ đáp.


"Vậy thì miễn cưỡng chấp nhận vậy!" Cực kỳ ngạo kiều!


"Ha! Chiều nay tôi sẽ đến thăm cậu! Cậu muốn hoa gì? Hoa hồng? Hoa cúc? Hoa hướng dương?"


"Hoa cúc của cậu có được không?" Hàn Tiểu Hy hừ mũi.


"Được! Quan trọng cậu có hái được không hay là bị hái ngược lại thì là một vấn đề khác." Sặc mùi tính kế.


"... Hay là cậu đừng đến nữa." Hàn Tiểu Hy thực sự không hy vọng cái tên biến thái này đến thăm mình chút nào.


"Cậu thực sự không hy vọng tôi đến thăm hả?"


Cái đấy còn phải nói!


"Vậy được, chủ nhật tuần này tôi đích thân đến đón cậu qua nhà tôi tham quan một chuyến, tiện thể 'làm' một số chuyện."


"... Tôi thực sự hy vọng cậu đến thăm tôi."


"Tôi biết mà! Chiều nay gặp."


"Tinh! Tin nhắn khẩn cấp gửi từ hệ thống đệ nhất soái khí ngầu lòi Thốn Đẹp Trai: Ký chủ! Nói đi nói lại Thốn vẫn là không thể an tâm về ngài! Chuyện "thần giao cách cảm" kéo dài nói trước nhé, hôn một cái thì kéo dài một ngày, hôn sâu thì kéo dài một tháng. Khi sử dụng 'thần giao cách cảm' không được để bản thân mất ý thức, nếu không sẽ xảy ra hiện tượng cưỡng ép 'thần giao cách cảm', hậu quả chính là, người bị ký chủ sử dụng 'thần giao cách cảm' để đọc ý nghĩ, sẽ tâm linh tương thông với ký chủ, có quyền hạn đọc ý nghĩ của ý chủ y hệt như ký chủ đọc ý nghĩ của người kia. Không có biện pháp khắc phục, cho đến khi hết thời hạn 'thần giao cách cảm' thì 'tâm linh tương thông' mới kết thúc. Vậy nhé, nhắc nhở nhẹ để ký chủ không phạm sai lầm."


Trời má! Tao phạm sai lầm rồi mày mới nhắc nhở nhẹ hả?


Khốn nạn!


"Ai bắt nạt cậu sao? Hàn Tiểu Hy?" Giọng nói của Khương Thiên lại chậm rãi vang lên.


Hàn Tiểu Hy: Ngoài cậu ra thì còn ai bắt nạt tôi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.