Hệ Thống Nhân Vật Qua Đường

Chương 37



Khương Thiên đột nhiên liếc Hàn Tiểu Hy một cái.


Hàn Tiểu Hy: :D?? Cái thái độ lồi lõm gì vậy hả??


Sau đó trong khi cậu đang chửi rủa trong nội tâm thì kéo cậu vào trong lòng.


Hàn Tiểu Hy với ngàn dấu chấm hỏi trên đầu, ngơ ngơ ngác ngác không biết phản ứng thế nào.


Ôm ấp hồi lâu thì bỗng dưng đẩy mạnh cậu ra.


Hàn Tiểu Hy: Đậu má điên à?


Khương Thiên híp mắt nhìn cậu, bước lại gần, một tay nắm chặt thành đấm, vung tay lên, một bộ dáng muốn đánh cậu.


Hàn Tiểu Hy lập tức theo bản năng nhắm mắt, ôm đầu, trong lòng đã lôi mười tám đời tổ tông Khương Thiên ra chửi rủa rồi.


Nắm đấm của hắn đang tiến đến sát mặt cậu, đột nhiên thả lỏng, vươn đến phía sau, ôm cậu thật chặt, môi mỏng phun ra một câu không rõ tâm trạng. "Hàn Tiểu Hy, tôi thích cậu."


...


Chuyện kể ra, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.


Lúc Khương Thiên bước về phòng với tâm trạng cực kỳ rối ren, hắn đã tìm đến internet.


Không ai nghĩ đến, hắn, phải lên search internet để hỏi một câu như thế này.


"Để ý người kia, lúc người kia bám vào ai khác thì tức giận, thấy người kia khóc thì khó chịu trong lòng, muốn an ủi, thích bắt nạt người kia là dấu hiệu của bệnh gì?"


Kết quả hắn thu nhận được là Bệnh tương tư.


Sau đó hắn lại tìm kiếm một câu.


"Làm sao để biết bản thân thích một người."


Và tìm được cách này.


- Thử ôm người kia, nếu cảm thấy bản thân vui vẻ, nghĩa là thích.


- Không nỡ ra tay đánh người kia, nghĩa là thích.


- Cảm giác luôn muốn trêu chọc người kia, nghĩa là thích.


- Bla bla bla...


...


Và sau đó, dẫn ra cục diện như hiện tại.


Hàn Tiểu Hy đơ cứng người, có một cảm giác kinh sợ không nói nên lời, hai mắt cứ mở to như thế, không dám cử động một chút nào.


Đột nhiên, giọng nói của Thốn quân vang lên trong đầu Hàn Tiểu Hy, có thể cảm nhận được sự hoảng hốt tột độ của nó. "Ký chủ! Mau rời khỏi! Mau rời khỏi 一 "


Sau đó, ý thức của Hàn Tiểu Hy chìm vào bóng tối.


Khương Thiên thấy người trong lòng cứng ngắc rồi bỗng dưng lại mềm oặt ra dựa vào người mình thì liền khó hiểu, nới lỏng một chút để xem cậu thì chợt nhận ra, người kia đã ngất từ bao giờ, sắc mặt trắng bệch.


Một loại hoảng hốt không kiềm chế được, vốn đã cất giấu từ lâu, bỗng nhiên trỗi dậy vô cùng mãnh liệt, Khương Thiên vội vàng ôm Hàn Tiểu Hy lên, môi run run, cất giọng hỏi. "Phòng y tế, không, bệnh viện gần nhất ở nơi nào?"


Mọi người xung quanh cũng ngơ ngác không kém, không có bất kỳ ai đáp lại hắn hết.


Nếu Hàn Tiểu Hy là Khương Thiên bây giờ, chắc chắn sẽ không chịu nổi mà tâm một mảnh rét lạnh, một cảm giác cô độc không chịu nổi, ở một nơi đông người, thế nhưng, một người cũng không nguyện ý đưa tay giúp đỡ.


Khương Thiên cũng không định trông mong vào những người này, hắn nhanh chóng gọi cho tài xế riêng, rồi chạy ra khỏi lớp học, hướng ngoài cổng trường, chạy thật nhanh.


Cho đến lúc mà Khương Thiên đã lên xe, khung cảnh bỗng nhiên thay đổi.


Trong lớp học vốn rất nhiều người, bỗng nhiên mỗi người đều dần dần biến thành những vệt sáng xanh, tan vào không khí, chỉ trừ lại còn bốn người.


Là Dạ Phi, Hoàng Luân, Phó Nhược Quân và Mộ Chính.


Sắc mặt ai nấy đều tái mét, cả một chút cử động cũng làm không nổi.


Từ hư không, một thân ảnh từ từ xuất hiện, không ai khác chính là Long Thiên Phùng.


Phía sau hắn cũng có thêm hai người đàn ông, mỗi người cầm một cuốn vở, bìa rất dày nhưng không nhiều giấy.


Long Thiên Phùng lạnh lẽo nhìn những người phía dưới, không hề giống kẻ đã xuất hiện trước mặt Hàn Tiểu Hy và Thương Thành Đông. "Lạc Thần, sao lại có bốn ngoại lệ thế kia?"


Người tên Lạc Thần, đứng bên trái phía sau hắn, cất lời. "Không hề có ngoại lệ nào hết thưa chủ hệ thống, đây được xác định là người bán cao tầng, không thể tiêu trừ."


Người bên phải phía sau Long Thiên Phùng, là Mộc Hải, cao ngạo nhìn bốn người phía dưới. "Sao lại sinh ra loại sinh vật này chứ? Người cao tầng mà lại có thể dễ dàng kết hợp với những kẻ hạ tầng thế giới tạo ra cái thứ rác rưởi này, thật mất mặt."


Long Thiên Phùng liếc một cái cảnh cáo gã. "Được rồi, những kẻ như vậy liền tống vào phòng thí nghiệm đi, dù gì cũng đang thiếu vật thí nghiệm."


Lạc Thần búng tay một cái, phía sau bốn người kia liền xuất hiện một vòng tròn màu đen, mạnh mẽ đem từng người hút vào.


Long Thiên Phùng cảm thấy không khí dường như sạch sẽ hẳn, trong mắt lại có một tia không vui. "Chậc, thiếu rồi."


Mộc Hải cũng đưa mắt nhìn. "Nhà tiên tri và thí nghiệm thành công?"


Long Thiên Phùng như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt tối lại. "Đông Đông lại không ngoan rồi."


Lạc Thần im lặng, rút từ trong túi áo một chiếc kính, đeo lên. "Được rồi, chủ hệ thống, tiếp theo chúng ta đi dọn dẹp tiếp hay làm gì nữa?"


Long Thiên Phùng nói. "Về thế giới cao tầng, xem thử còn vật thí nghiệm nào có thể kiểm soát mà đánh bại được thứ kia."


Dứt lời, cả ba đều biến mất như chưa từng xuất hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.