Từ đó khi Hàn Thiệu trở về cũng không vội vàng lên lầu ba, nhưng phần lớn thời gian anh ta đều ở thư phòng, chỉ khi khoảng thời gian ăn ba bữa cơm và sau khi dùng cơm trưa thì anh mới ở lầu một.
Không phải cô không nghĩ tới việc lên lầu ba để có thêm cơ hội tiếp xúc, nhưng Tiểu Chu luôn nhấn mạnh không được lên lầu ba, tôn trọng đời sống riêng tư của người khác là đạo đức cơ bản nhất, Ngữ Kỳ đành phải từ bỏ ý định này.
Thời gian có thể gặp mặt chỉ có ba bữa ăn và lúc sẩm tối nên cô vô cùng quý trọng. Làm người ta buồn rầu chính là ba bữa trong ngày giữa họ đều bị ngăn cách bằng một cái bàn rất dài, nói chuyện cứ phải kêu to, cực kỳ bất lợi cho việc trao đổi tình cảm —— Ngữ Kỳ quyết tâm thay đổi tình trạng này.
Tuy rằng làm như vậy có thể đắc tội Hàn lão gia, nhưng cô vẫn bảo Tiểu Chu đổi bàn dài thành bàn gỗ lim vuông vắn. Bàn này do cô tự mình chọn, thiết kế trang nhã được chế tác tinh xảo, dùng nguyên liệu thượng đẳng, nhưng rất là nhỏ, nhỏ đến độ khuỷu tay hai người ngồi chung bàn có thể chạm vào nhau, cự ly vốn có vẻ xa cách lập tức bị kéo gần lại.
Lần đầu tiên Hàn Thiệu nhìn thấy cái bàn này thì ngẩn ra một lúc, ngay sau đó không chút do dự nhìn về phía Ngữ Kỳ đứng ở bên cạnh. Rõ ràng ánh mắt anh thản nhiên, nhưng có một loại khí thế sắc bén như nhìn xuyên thấu lòng người, trong nháy mắt cô có chút chột dạ. Nhưng cuối cùng anh ta không nói gì, kéo ghế ngồi xuống.
Ngữ Kỳ nhẹ nhàng thở ra, kỳ thật cô vô cùng lo lắng làm như vậy sẽ khiến Hàn Thiệu – người luôn muốn khống chế người khác trong tay tức giận, xem ra cô đã quá lo lắng, anh không phải người hẹp hòi như vậy. Có một câu nói không sai, người đàn ông càng có bản lĩnh càng khó nổi giận, bọn họ biết tự kiềm chế rất tốt, nếu không chạm đến điểm mấu chốt, tuyệt đối không so đo với phụ nữ.
Ngữ Kỳ ngồi xuống đối diện anh, đưa đôi đũa, chuyển cà phê trong tầm tay anh về phía cô, lại đổi ly nước ấm bên chỗ cô sang phía anh. Cô cố ý lên Internet tra một chút tài liệu về ung thư dạ dày, còn ghi lại để đọc thuộc, khắc thật sâu vào trong đầu. Trong đó có nói cà phê là đồ uống có tính kích thích, người bệnh ung thư dạ dày chỉ nên uống ít.
Tuy rằng trong tâm tư cô hy vọng Hàn Thiệu có thể khỏi hẳn bệnh, nhưng làm thế này đích thực là cô đã cố ý, nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ, ngày thường chỉ cần săn sóc nhiều hơn một chút là đủ rồi, không cần phải tốn nhiều tâm sức như vậy.
Hàn Thiệu ngồi đối diện liếc mắt nhìn động tác của cô nhưng không lên tiếng, chỉ lạnh nhạt nhìn một bàn thức ăn. Cơm mọi khi bị đổi thành cháo hạt kê, tất cả món ăn đều thanh thanh đạm đạm không chứa nhiều dầu mỡ, nhìn qua nhìn lại cũng chỉ thấy một màu xanh. Đó là do trong tài liệu Ngữ Kỳ tra được có nhắc tới: ăn nhiều rau xanh có ích cho bệnh nhân ung thư, bổ sung vitamin A, C, E dễ tiêu hóa; mà cháo nóng thì thích hợp nhất để trị bệnh dạ dày, hơn nữa dễ nuốt.
(1) Cháo hạt kê là một loại cháo rất dinh dưỡng, nấu bằng hạt kê xay vỡ có cho thêm táo, đậu đỏ, khoai lang, hạt sen, hoa huệ tây khô.
Hàn Thiệu hờ hững nhìn lướt qua cháo và đồ ăn, cuối cùng tầm mắt anh yên lặng rơi vào người Ngữ Kỳ, đôi mắt đen hẹp dài hơi nhướng lên, như đang yêu cầu một lời giải thích.
Nếu đối thành người khác, cô sẽ tận tình khuyên bảo nói cà phê có hại với dạ dày ra sao, rau dưa và cháo thì có ích cho thân thể thế nào, ca một bài thật thấm thía, dùng cách thức biểu đạt sự quan tâm như một người mẹ hết lòng để cảm hóa đối phương.
Nhưng đối phương là Hàn Thiệu, cho nên khi anh ta buông đôi đũa xuống, đối đầu với tầm mắt anh, cô cười nhu thuận lấy lòng, “Gần đây em muốn ăn nhẹ một chút, cho nên đã tự chủ trương.” Dừng một chút, cô cười càng ngọt, “Nhưng mà hương vị không tệ lắm đâu, ngài nếm thử đi?”
Hàn Thiệu là người như vậy, nếu cô quá ân cần hỏi han anh ta, sẽ chỉ chạm vào một vách tường lạnh như băng, đây cũng là vì sao đại đa số mọi người đều nghĩ anh không cần quan tâm gì hết. Nhưng nếu cô đổi phương pháp khác thì tất cả sẽ khác biệt. Người thông minh tự nhiên sẽ hiểu được dụng ý thật sự của cô là vì muốn tốt cho anh ta, đồng thời cũng hiểu cô biểu đạt quanh co như vậy là do để ý thể diện của anh ta.
Có lẽ vĩnh viễn anh sẽ không nói cảm ơn, nhưng anh ghi nhớ ở trong lòng —— đó cũng là mục đích cuối cùng của cô.
Quả nhiên sắc mặt Hàn Thiệu dần dần bình thường trở lại, làn môi vốn dĩ đang mím cũng thả lỏng, trên nét mặt lạnh lùng lộ ra vài tia bất đắc dĩ. Anh nhìn chăm chú vào Ngữ Kỳ một lúc, khóe môi hơi nhếch lên, đôi mắt hẹp dài tĩnh mịch lại lạnh nhạt, giọng nói vẫn dịu dàng như trước đây, “Tôi đã sớm nói, em rất thông minh.”
Ngữ Kỳ chỉ cười, im lặng.
Tiểu Chu đứng một bên không hiểu sự ăn ý ngầm giữa hai người, không nhịn được nói chen vào, “Ngài đừng trách tiểu thư tự chủ trương, sáng sớm cô ấy đã vội vàng chuẩn bị chỗ thức ăn này, coi như không hợp khẩu vị ngài cũng ráng ăn một ít, ít nhiều là tâm ý của tiểu thư.”
Ngày thường mua chuộc lòng người lúc này đã phát huy tác dụng, trên mặt Ngữ Kỳ rất bình tĩnh, trong lòng lại vô cùng cảm ơn Tiểu Chu. Có đôi khi bạn nói mười câu quan tâm an ủi không bằng người khác nói một câu, giống như công việc sáng tác vậy đôi khi dùng trăm câu để miêu tả không bằng một câu làm nổi bật lên.
Hàn Thiệu thở dài, sau khi giữa lông mày nhíu lại thì ngước mắt nhìn về phía Ngữ Kỳ, cực kỳ tao nhã ngoắc ngón tay với cô, “Lại đây.”
Cô ngẩn ra, vẫn nhu thuận đứng dậy, vòng qua bàn vuông đi đến bên cạnh anh, khẽ hỏi, “Làm sao vậy?”
Vừa dứt lời, anh nhẹ nhàng giơ tay ôm cô vào lòng, như bậc trưởng bối ôm con cháu, mang theo bao dung và gần gũi. Tay anh nhẹ nhàng mơn trớn sau lưng cô, giống như chủ nhân kiên nhẫn vỗ về con mèo trên đùi, một chút lại một chút.
Ngữ Kỳ ngẩn ra, cũng từ từ đưa tay, vòng qua thắt lưng gầy gò của anh. Cô nhẹ nhàng đặt cằm vào trên bờ vai không quá rộng của anh, nghe giọng anh trầm thấp dịu dàng giống như tiếng đàn cello, hơi thở ấm áp lướt qua bên tai.
Anh nói từ tốn mà cực kỳ rõ ràng, mơ hồ thở dài, “Ngữ Kỳ, em là cô gái tốt.” Dứt lời anh đưa tay khẽ vuốt mái tóc đen của cô, “Tôi rất vui vì em không giống chị em coi tôi như kẻ thù, nhưng em không có nghĩa vụ phải làm như vậy —— tôi giúp gia đình em không phải vì tôi là người tốt, mà do tôi có mưu đồ bất chính, tôi thích sự trẻ trung xinh đẹp của em và chị em, em không cần báo đáp cho tôi cái gì.”
Ngữ Kỳ lập tức hiểu rõ, anh nghĩ cô là vì báo ân. Cô không khỏi nhíu mày thật sâu, từ trước đến nay một trong ba nguyên nhân bóp chết tình cảm vừa nảy sinh chính là không thông suốt, cứ lầm tưởng đối phương đối xử tốt với chính mình vì báo đáp ân tình, dẫn tới nhiều cặp vợ chồng để mất nhau. Nhưng bản thân cô là nhân viên xuất sắc trong vai nữ phụ ác độc, cô tuyệt đối sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này.
Ngữ Kỳ dùng sức thoát khỏi lồng ngực anh, đứng trước người anh bình tĩnh nhìn chăm chú vào đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của anh, “Hàn tiên sinh, em thật sự cảm kích ngài, nhưng nếu chỉ là cảm kích, em sẽ không phí nhiều tâm sức như thế.” Dừng một chút, cô hơi ngồi xổm người xuống, ngồi ngang tầm với ánh mắt anh.
Hàn Thiệu không khỏi nhíu mày, “Vậy em muốn cái gì? Làm Hàn phu nhân?” Anh cười cười, “Sau đó sẽ lấy toàn bộ tài sản của tôi?”
Anh lý giải càng ngày càng lệch hướng, tình huống này không cho phép cô chần chừ nữa, Ngữ Kỳ trực tiếp hướng đến gần khẽ hôn lên khóe môi anh một cái, sau đó ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn thẳng ánh mắt anh, “Không, Hàn tiên sinh, em chỉ yêu quý ngài.”
Hàn Thiệu sững sờ.
Nhưng Ngữ Kỳ không cho anh có cơ hội phản ứng, không ngừng tiếp tục cố gắng. Cô ôm lấy thắt lưng anh lần nữa, âm lượng rất nhẹ mềm mỏng, êm dịu ngọt ngào của thiếu nữ mười sáu tuổi, “Em không muốn làm Hàn phu nhân, em chỉ hy vọng ngài có thể sống, sống thật lâu thật lâu.”