Hệ Thống Nữ Phụ

Quyển 7 - Chương 64: Nhân vật phản diện là Vampire (10)



"Phụ thân đại nhân" ánh sáng theo ngọn nến dần sáng tỏ, Ngữ Kỳ nhẹ giọng mở miệng "Tôi nghĩ tôi biết rõ chính mình."

Hắn khẽ cười một tiếng, không nói gì, vẫn lẳng lặng bế cô đi, lát sau mới đem cô đặt xuống nói: "Trời sắp sáng, cô nên trở về phòng mình."

Nói xong, hắn tùy ý xoa đầu cô, xoay người đivề phòng nghỉ chính.

Ngữ Kỳ im lặng nhìn hắn dễ dàng đẩy cửa ra, tao nhã đi vào trong đó, ngay lúc hắn đưa tay kéo cửa khép lại, cô liền cử động.

Trong nháy mắt, cô biến mất trong không trung, xuất hiện ngay giữa phòng chính, bàn tay tái nhợt đặt trên cánh cửa, ngăn nó khép lại.

Nếu là trước đây, hành vi trái quy định như vậy chắc chắn là sẽ làm hắn đến tức giận, có thể dẫn đến cái chết, nhưng hiện tại, vương gia cũng chỉ đau đầu bất đắc dĩ mà trơ mắt nhìn — giống như một đứa con gái không hiểu chuyện cứ quấn quít lấy phụ thân.

Hắn nhíu nhíu mày, đỡ thân thể cô chậm rãi ngồi xuống "Được rồi, cô muốn nói cái đây? Thực ra cô cũng không yêu ta như cô tưởng tượng?"

Ngữ Kỳ tinh tế quan sát nét mặt hắn một chút, cảm giác rõ ràng giờ phút này hắn thật sự mệt mỏi, chần chờ một thoáng, cô khẽ hỏi "Ngài rất mệt sao?"

Thân vương tóc vàng nhíu mày, hứng thú tựa vào cánh cửa trên vách đá nhìn cô "Nếu ta nói đúng vậy, cô có thể buông tha cho ta sau đó về phòng ngủ của cô sao?" Vừa dứt lời, hắn liền đã thấy ý nghĩ được viết rõ ràng trên mặt cô, đành thở dài, nhích ra bên cạnh "Được rồi, công chúa nhỏ nhẫn tâm của ta, đi vào nói cho phụ thân đáng thương của cô xem cô có phát hiện gì mới nào"

Nếu dựa theo nguyên tắc lúc trước, cô rõ ràng đạt được mục đích, cô tất nhiên sẽ thuận theo, thế nhưng gần đây không biết vì sao, cô luôn có một dự cảm chẳng lành — nếu cứ đơn giản buông tha như vậy, có lẽ sẽ không có cơ hội nói ra nữa.

Ngữ Kỳ mang chút áy náy nhìn hắn một cái "Thật xin lỗi, quấy rầy ngài nghỉ ngơi,, phụ thân, nhưng –"

"Được rồi, trên đời này ta cũng chỉ nguyện ý bị cô quấy rầy, đừng nói nhiều nữa, vào đi." hắn dứt khoát cắt đứt lời giải thích của cô, một tay đem cánh cửa đẩy ra, khoảng chừng hai phần, ý bảo cô tiến vào.

Nhà của cấp bậc thân vương, bất luận là lớn hay nhỏ thì chất lượng vẫn là thượng đẳng, cho dù song song hai người cùng tiến vào cũng rất tốt — huống chi bọn họ tuy cao nhưng dáng người lại gầy.

Cánh cửa lần nữa khép lại, trước mặt là một mảng tối đen, Ngữ Kỳ trầm mặc một lát, hướng bên phải mà đi tới, cho đến khi chạm vào cánh tay trái của hắn mới ngừng lại.

Hắn cảm giác được cô đến gần, tự nhiên đưa tay ôm lấy bả vai nàng, trong bóng tối nhíu mày, đùa cợt nói "Hiện tại nói cho ta biết, cô còn yêu ta sao?"

Thái độ trêu chọc của hắn dẫn đến việc tạo ra không khí bất lợi cho việc thổ lộ, Ngữ Kỳ im lặng một lát, cho đến lúc không khí giữa hai người trở nên trầm mặc mới chậm rãi nói "Phụ thân đại nhân, đối với những việc ngài đối với ta từ trước đến nay, khiến ta thật sợ hãi."

Phía trong bóng tối, cô nghe được bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, nhưng không hề mang có chút địch ý nào"Ta cảm nhận được."

"Nhưng lại tôi nghĩ đến lúc tôi có thể sẽ chết, là ngài mang ánh mặt trời đến với tôi." Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng lại rất rõ ràng. "Thật sự lúc hai trưởng lão mang tôi tiến vào phòng nghị sự, tôi không thể bình tĩnh, tôi đã rất hoảng sợ — xung quanh đều là người xa lạ, bọn họ đối với tôi đều rất lạnh lùng rất bài xích, lúc đó tôi thấy mình thật lạc lõng, tứ cố vô thân, mọi người đều mang theo địch ý, tôi lại không có ai để dựa vào."

Lần này hắn không nói gì, chỉ im lặng, nắm lấy tay cô.

"Đến lúc gặp được ngài, sau đó ngài để tôi ngồi bên cạnh ngài." Thanh âm của cô thấp dần đi. "Trong khoảnh khắc ấy, tôi biết mọi người ở đây đều trung lập, duy nhất chỉ có ngài là đứng bên cạnh tôi."

Đối mặt với bóng tối, hắn thở dài nói:" Ta chỉ đứng trên lập trường của ta, không liên quan đến cô–"

Dù đã sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy, Ngữ kỳ vẫn chậm rãi nói:"Mặc kệ như thế nào đi chăng nữa, giây phút tôi ngồi bên cạnh ngài, tôi không còn sợ nữa– tôi từng sợ ngài, nhưng kể từ lúc đó là ngài làm cho tôi không còn sợ hãi nữa."

Ngón tay lạnh lẽo của hắn vuốt ve gò má cô:"Tuy rằng ta không hề nghi ngờ về mị lực của mình, nhưng tiểu công chúa của ta, cô thật dễ bị lừa gạt– mới vậy mà đã động tâm rồi."

"Tôi không biết đó có được xem là động tâm hay không, cũng không thể đảm bảo lúc cảm giác của tôi lúc đo chỉ là ỷ lại ngài, nhưng phụ thân đại nhân– mấy tháng này ở cùng một chỗ với ngài, là khoảng thời gian vui vẻ nhất của tôi từ lúc sinh ra đến nay–không phải vì dòng máu của ngài hấp dẫn tôi, cũng không bởi vì ngài dạy cho tôi biết khiêu vũ, mà chính là bởi vì ngài ở bên cạnh tôi."Cô chầm chậm ôm lấy thắt lưng của hắn:"Mấy ngày nay ngài ra ngoài, tôi nhớ không phải là mùi vị máu của ngài, mà là sự hiện diện của ngài bên cạnh tôi– tôi biết rất rõ, là tôi yêu ngài, giống như lúc đó tôi hứa hẹn với ngài,dùng toàn bộ linh hồn và sự trung thành của tôi."

Bóng tối khiến cho thị giác mất đi tác dụng, làm cho xúc giác càng thêm sâu sắc, Ngữ Kỳ có thể cảm nhận rõ ràng ngón tay của hắn đang chậm rãi trượt trên mặt mình ngừng lại.

Thanh âm mềm mại nhưng kiên định của cô,lại mang theo sự ôn nhu khó phát hiện:"Cho dù có bị thần Vĩnh sinh nguyền rủa, nhưng nếu có thể ở cùng môt chỗ với ngài, thì với tôi cho dù có uống rượu đắng địa ngục thì cũng vĩnh viễn là mật ngọt." Ngữ Kỳ nhắm hai mắt lại,trong bóng tối mò mẫn quanh thăt lưng hắn,nghiêng đầu tựa vào lồng ngực hắn, cúi đầu nói:" Cho dù nhiều năm sau này trí nhớ có mơ hồ, làm cho bản thân tôi không nhớ rõ tên của mình là gì, nhưng cái tên Eyre Lancaster sẽ là cái tên tôi ghi nhớ suốt đời, tôi cam đoan."

Hắn im lặng hưởng thụ cái ôm của cô, không lên tiếng cũng không có động tác gì, không khí trầm mặc giữa hai người dần lớn lên, ngay lúc cô nghĩ đến hắn sẽ không đáp lại lời thổ lộ của cô thì hắn lại chậm rãi mở miệng,âm thanh không còn sự tùy ý giống như ngày thường, giọng nói bình tĩnh mang theo sự tang thương thậm chí cả nghiêm trọng:"Rất lâu trước đây, ta cũng đã từng yêu một cô gái tên Angelia, cô ấy xinh đẹp tao nhã, mạnh mẽ mà đầy mị lực– Nhưng cô ấy chỉ mang lại cho ta sự thống khổ–nếu lúc ấy không có Brooks ở bên cạnh ta, ta chắc cũng không thể chống đỡ nổi, ta không có dũng khí yêu một lần nữa, tiểu công chúa của ta, không phải cô không tốt, mà là ta không yêu ai nữa– nhưng cho dù thế nào, ngươi sẽ là điều quan trọng nhất tồn tại trên đời này đối với ta."

Không đợi Ngữ Kỳ mở miệng, bên ngoài quan tài truyền đến âm thanh mở của– hình như có người bước vào.

Giây tiếp theo,một giọng nữ tao nhã mà xa lạ vang lên, mang theo sự hờn giận không hề che dấu:"Eyre, vì sao trong phòng của ta lại có quan tài của người khác?Ngươi cho ai vào đây vậy?"

Ngữ Kỳ chưa bao giờ nghe có ai trực tiếp gọi tên hắn mà không phải là họ như vậy– có thể thấy được vị tiểu thư hoặc phu nhân này có quan hệ cực kì thân thiết với hắn. Căn bản không cần đoán, cô ít nhiều cũng đoán được, nhẹ nhàng ở trước ngực hắn viết lên– Angelia?

Sau một hồi im lặng hắn thản nhiên ừ một tiếng, ngay cả cửa quan tài cũng không có mở ra, thản nhiên giương giọng nói:"Tự đi tìm một phòng ngủ khác đi Angelia, trời đã sắp sáng rồi."

Ngữ Kỳ rõ ràng cảm nhận được âm thanh bình tĩnh hắn chứa đựng cả sự không hài lòng, vì thế cũng không có mở miệng, mà chỉ chờ vị tiểu thư bên ngoài kia phản ứng.

Có lẽ tất cả phụ nữ đều phạm một cái tật xấu– chính là luôn cho rằng những người đàn ông từng theo đuổi mình sẽ luôn đối với mình luôn khoan dung, thỏa mãn tất cả các yêu cầu bốc đồng của mình, cho nên cũng không biết khiêm tốn.

"Có lẽ ngươi đã biết, ta chỉ quen ngủ ở phòng này, nếu đổi phòng khác ta sẽ mất ngủ.Hiện nay ai đang ở gian phòng này, ngươi làm cho cô ta ra ngoài đổi phòng không được sao?"

Ngữ Kỳ nghe rõ từng câu từng chữ của cô ta, nhưng cô vẫn giữ im lặng– Cãi vã với cô ta trong tình huống này không có ích lợi gì cho việc hoàn thành nhiệm vụ,thậm chí có thể phá hủy hình tượng của mình– đôi khi so với việc một tấc đất cũng phải tranh, thì tạm thời nhân nhượng càng có lợi hơn.

Tay hắn nhẹ nhàng di chuyển xuống, cầm lấy tay cô, như một sự an ủi không tiếng động,sau đó nghe được âm thanh khàn đặc của hắn không chút khách khí vang lên:" Đã nhiều năm như vậy, Angelia, ngươi hiện tại chỉ là khách của ta, mà ta làm chủ nhà tất nhiên không muốn đối với khách của mình thất lễ– không cần nói thêm gì nữa, đi tìm phòng khác nghỉ đi."

Là một người phụ nữ có thể làm cho hắn yêu, Angelia tất nhiên đủ thông minh để hiểu được, nếu còn không chịu đi ra thì chỉ có rước lấy nhục nhã.Im lặng một lát, cô cười khẽ một tiếng:"Ta vừa rồi thất lễ, thật sự xin lỗi Eyre." Dừng một chút, cô nhẹ giọng nói: "Vạy thì, chúc ngủ ngon."

Cửa lần thứ hai bị đóng lại, xung quanh khôi phục lại sự yên ắng– Angelia rất thức thời rời khỏi.

Chỉ có mấy câu ngắn ngủi, cô tất nhiên biết được đó là một phụ nữ rất thức thời, một đối thủ nặng kí–nếu dùng cứng đối cứng, cho dù thắng thì tất nhiên cũng sẽ làm cho bản thân mình cũng vô cùng chật vật.

Ngữ Kỳ suy nghĩ một lát, nhẹ giọng hỏi:" Ngài vẫn còn yêu cô ấy sao?"

Hắn giữ im lặng một lát, lại cảm nhận đươc cơ thể của cô đang trở nên cứng ngắc, không khỏi thở dài:" Ta từ lâu đã không còn yêu cô ấy, nhưng cũng không thể lạnh lùng thờ ơ khi người gặp nạn–Angelia bây giờ đang bị một gia tộc đuổi giết, ta không thể vào lúc này đem đuổi cô ấy đi."

Cô hiểu được lúc này không thể bắt buộc hắn lựa chọn giữa mình và Angelia, đây là hành động ngu xuẩn, hơn nữa còn đẩy hắn ra xa mình hơn. Thế nhưng ở tình thế này mà không lợi dung sự hổ thẹn với ý nghĩ muốn bồi thường cho mình của hắn thì thật là không phù hơp với phong cách làm việc của cô lắm.

Ngữ Kỳ chậm rãi buông hai tay đang ôm hắn ra, cúi đầu nói:"Tôi biết, tôi không có ý đó."Giọng cô rất bình tĩnh, nhưng người thần kinh thô cũng nghe ra sự bi thương ẩn chứa trong đó.

Một ngày yên ắng trôi qua,màn đêm lại buông xuống.

Ngữ Kỳ lẳng lặng ngồi dậy, đem quan tài mở ra, chậm rãi đứng dậy."Ta trở về phòng đây, phụ thân đại nhân."

Trước kia ngoại trừ ngủ, tất cả thời gian cô đều ở đây– mà hành động khác thường của cô hôm nay hắn tự nhiên hiểu được vì sao, theo bản năng liền cầm cổ tay cô:"Margaret."

Cô im lặng đứng đó không nói câu nào.

Hắn chầm chậm lên tiếng, cúi đầu khàn giọng nói:"Ngươi không cần để ý cô ta, chỉ cần xem như cô ta không tồn tại là được, không cần vì vậy mà tức giận với ta, công chúa nhỏ của ta."

Ngữ Kỳ chậm rãi quay đầu đi, im lặng nhìn hắn một hồi mới nhẹ giọng nói:"Tôi vĩnh viễn sẽ không tức giận với ngài, tôi chỉ là đau lòng– càng để ý,thì lại càng đau lòng."

Hắn im lặng, cuối cùng cũng chậm rãi buông tay ra, để cô rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.