Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng

Chương 43



CHƯƠNG 43

Hà Duy lâu thiệt lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Cậu đâu ngờ truyền tống trận thành Trung Ương lại có uy lực đến thế, trực tiếp đưa họ từ vùng đất Thẩm Phán đến dải đất Xám ngay trung tâm.

Âm thanh vang lên trong đầu trước đó chính là lời nhắc nhở: Nhiệm vụ đã hoàn thành, thành công thoát khỏi vùng đất Thẩm Phán.

Lúc ấy cậu quá kinh ngạc, nên chưa biết rõ đây là đâu.

Dải đất Xám không thuộc vùng đất Thẩm Phán, mà là ranh giới giữa lĩnh vực U Minh và vùng đất Thẩm Phán. Tương tự như tên của nó, trên bản đồ đại lục Đấu Linh, nơi này trông giống một dải ruy băng dài mảnh màu xám bao quanh vùng đất Thẩm Phán, phân biệt với lĩnh vực U Minh.

Huyết tộc trong vùng đất Thẩm Phán đông hơn Tu La tộc, mà lĩnh vực U Minh cơ hồ là thiên hạ của Tu La tộc. Nơi ấy quanh năm u ám, ánh mặt trời chẳng thèm quá bộ, là chốn địa ngục âm u mây đen giăng kín.

Nguyên nhân hình thành dải đất Xám đã sớm thất truyền, nhưng nghe nói trong chuyện này có đặt giả thiết về sự phẫn nộ của thiên thần thượng cổ, vì những oán thù từ xưa đến giờ chưa thể hóa dải mà sản sinh ra một loài sinh vật tên gọi “vong quỷ”.

Bọn chúng có thể mang hình người, có thể là yêu thú, thậm chí thực vật. Nhưng vô luận hình dáng ra sao, chúng đều sở hữu sức mạnh cường hãn, hung bạo tàn khốc.

Chết người nhất là không được giết chúng, nếu bị hủy hoại xác thịt, chúng sẽ hóa thành u hồn. Mà cái dạng u hồn đáng sợ ấy có thể xâm nhập nhân tâm bất kỳ lúc nào, sau đó tranh đoạt chiếm cứ thân thể trước mắt, thôn phệ hồn phách nguyên bản, trở thành một “vong quỷ” mới.

Vong quỷ biến thành u hồn là tồn tại khủng bố mà không một lực lượng nào trên thế gian có khả năng tấn công, chỉ có thể mặc cho linh hồn mình bị cắn nuốt, trơ mắt nhìn cơ thể bị nó chiếm đoạt.

Sinh vật đáng sợ như thế đủ khiến tất cả mọi người biến sắc, nhưng may là nó có một nhược điểm chí mạng

Chúng nó không thể ra khỏi dải đất Xám.

Chỉ cần rời đi dải đất Xám, chúng sẽ giống như quỷ hút máu gặp ánh mặt trời, lập tức tan biến giữa đất trời.

Nhưng ở nơi này, chúng là vương giả chân chính.

Đây là tường thành thiên nhiên của vùng đất Thẩm Phán, một cửa khẩu rất khó vượt qua, chẳng ai muốn lọt vào đây, bởi như thế chỉ có con đường chết.

Chính vì nghĩ tới điều đó, Hà Duy mới hết kinh lại sợ, chứng kiến Lăng Vân Dực chém giết vong quỷ để bảo vệ cậu, tim cậu liền nhảy lên tận cổ họng.

Khoảnh khắc ấy, nỗi sợ khổng lồ kích thích tiềm năng trong người, thánh linh Băng tộc vẫn ẩn náu trong tim cảm nhận được tâm ý của cậu, bèn bộc phát toàn bộ sức mạnh tích lũy từ lâu, ngay giây phút biến hình đã sử dụng linh kỹ đặc biệt của nó: Đóng băng đại địa.

Thủy linh dồi dào hóa thành băng sương dạng hình tròn bao phủ chừng hai dặm, hết thảy linh kỹ mạnh mẽ trong phạm vi đều bị đóng băng triệt để bất kể địch ta.

Nhưng tu vi của Hà Duy chung quy còn kém, sau khi phóng kỹ năng cũng chịu không nổi linh khí tiêu hao mà nửa quỳ xuống đất.

Thời điểm Trúc Uyên đuổi tới, cảnh tượng trước mắt hắn là cả vùng đất ngập tuyết màu trắng bạc, cùng bộ sa y thuần trắng gần như hòa cùng tuyết.

Thiếu niên thân hình mảnh khảnh nửa quỳ xuống đất, ngón tay trắng nõn chống trên mặt băng, tóc đen dài mềm mại rũ xuống đất như vẩy mực là sắc màu nổi bật duy nhất giữa ngân quang.

Trúc Uyên nhẹ nhàng đáp trước mặt cậu, đôi cánh vàng kim khép lại, lấp lánh tựa thể kim sa rơi xuống. Hắn hơi khom người, một tay nâng cằm cậu, đồng tử xanh thẳm sáng rỡ nhờ kim mang chiếu rọi: “Hoán linh sư, ngươi quả nhiên còn sống.”

Hà Duy ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn hắn. Đầu óc cậu thoắt cái trống rỗng.

Nam nhân đối diện là thiên thần hay ác quỷ đã chẳng thể xác định.

Trúc Uyên mỉm cười, hai tay ôm lấy cậu, cánh chim dao động, vừa định bay đi liền bị Hà Duy cầm chặt tay, “Cầu xin ngươi.”

“Hử?” Hắn cúi đầu, áp sát thêm chút nữa.

Hà Duy cố buộc mình phát ra âm thanh: “Van ngươi dẫn hắn theo với.”

Trúc Uyên nhướn mày, nhìn sang nam tử bị tuyết phủ kín.

“Không cần thiết, hắn không sống được nữa.”

“Không!” Hà Duy kéo mạnh áo hắn bằng tất cả sức lực, “Hắn sẽ sống.”

Trúc Uyên cười cười: “Ngươi biết rõ mà, dù ngươi dùng hàn băng đông lạnh vết thương kia, nhưng không đóng băng được hồn vong quỷ, chúng nó đã sớm xâm nhập vào cơ thể hắn, giờ chắc hắn bị thôn phệ rốt ráo rồi.”

Hà Duy biết chứ, song Lăng Vân Dực không có khả năng chết, hắn là nhân vật chính của [Vong Đồ], dẫu vì cậu mà cuộc đời hắn thay đổi, nhưng Hà Duy tin chắc hắn chẳng thể nào chết tại đây.

“Mang hắn theo. Cho dù có chết, ta cũng không để hắn chết ở đây!” Hà Duy nghiến răng nghiến lợi nói.

Trúc Uyên rũ mi, vài sợi tóc lạnh giá rơi xuống, khiến đôi mắt kia càng xanh thẳm như biển sâu: “Ngươi đối với hắn quả là tình thâm ý trọng.”

Hà Duy bất động nhìn hắn.

Trúc Uyên quan sát cậu tỉ mỉ chốc lát, chợt nhướn mày bảo: “Được, ta mang hắn theo.”

Hà Duy thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại căng như dây đàn, bởi Trúc Uyên ghé sát tai cậu hỏi khẽ: “Ngươi nên báo đáp ta thế nào?”

Âm thanh trầm thấp lại nói sát bên tai chỉ làm người ta căng thẳng, nhưng Hà Duy cũng chẳng bất ngờ, Trúc Uyên nào phải người tốt, hắn không đời nào mua bán lỗ vốn, cậu ắt phải cho hắn một đáp án thuyết phục.

Hà Duy nghiền ngẫm một chút, đoạn mở miệng: “Năng lực hiện tại của ta có hạn, nhưng ta hứa sẽ đáp ứng một yêu cầu của ngươi, bất cứ lúc nào bất cứ chuyện gì, vô luận ta có làm được hay không, chỉ cần ngươi đề xuất, ta nhất định tuân theo ý ngươi!”

Cậu nói kiên quyết như thế không ngờ lại đả động Trúc Uyên, hắn cười khẽ, khóe miệng khẽ nhếch, dung mạo tuấn mỹ còn chói mắt hơn đôi cánh vàng kim.

“Được, ta nhớ kỹ rồi.”

Có lời này của hắn, Hà Duy triệt để yên tâm, bấy giờ cậu rốt cuộc gắng gượng chẳng nổi nữa mà ngất đi.

Trúc Uyên cúi xuống nhìn cậu, từ dung mạo đến thân thể, tuy sa y rộng thùng thình nhưng phong cảnh trước ngực khó lòng che lấp, lặng lẽ quan sát một hồi, hắn nhếch môi: Hình như hoán linh sư của mình vẫn còn vài bí mật nhỏ.

Lúc tỉnh lại, Hà Duy chỉ thấy toàn thân kiệt sức, đầu choáng não trướng, cậu hơi đứng dậy, chẳng ngờ lại ngã trở về, giường ngọc cứng rắn khiến người cậu càng đau hơn.

Hà Duy chau mày, miễn cưỡng thở lấy hơi, tự thích nghi một chút.

Cậu khẽ quay đầu, liếc mắt liền thấy nam tử áo đen đang khoanh tay đứng đó.

Thân hình hắn cao lớn, vai rộng eo thon, tóc dài như nước biển xanh thẫm buông xõa trên lưng, chỉ đứng yên tại chỗ lại như thể mọi hào quang trong thiên địa đều quy tụ về đây, khiến người ta chẳng nỡ dời mắt.

Hà Duy ngây ra, thoáng cái chợt hoàn hồn.

Dải đất Xám, vong quỷ, Trúc Uyên, Lăng Vân Dực!

Tính mạng Lăng Vân Dực còn đang bị đe dọa!

Nghĩ đến đây, Hà Duy ngồi phắt dậy.

Động tĩnh này làm sao giấu được Trúc Uyên, hắn ngoảnh lại, nhếch mày nói: “An tâm đi, số hắn không tệ, vẫn chưa chết hẳn.”

Hà Duy lập tức hỏi lại: “Đây là đâu?”

Trúc Uyên: “Lĩnh vực U Minh.”

Vừa nghe không phải dải đất Xám, Hà Duy mới hoàn toàn thở phào, chỉ cần rời khỏi dải đất Xám, hồn vong quỷ sẽ tự nhiên tiêu vong, mà Lăng Vân Dực vẫn giữ được thân thể chứng tỏ hắn chưa bị thôn phệ trọn vẹn!

Tốt quá, Hà Duy chống người dậy, toan đi thăm hắn.

Trúc Uyên nói thêm: “Chớ cao hứng quá sớm, hồn vong quỷ trước giờ luôn hung hãn, hồn phách của hắn bị hao tổn, có thể tỉnh lại hay không khó nói lắm.”

Hà Duy cau mày, trong lòng cậu hiểu rõ, tuy Trúc Uyên nói chẳng dễ nghe nhưng là sự thật.

Trước tiên khoan đề cập Lăng Vân Dực phải chịu một kiếm, chỉ riêng hồn phách bị thương đã chẳng biết chữa trị thế nào…

Hà Duy hít sâu một hơi, trong đầu vẫn còn biện pháp, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành, phần thưởng năm ngàn kim tệ đủ mua thần dược khởi tử hồi sinh.

Cậu ra sức ám thị chính mình, hy vọng cửa hàng sẽ bán ra thứ đáng tin.

Bất chấp Trúc Uyên còn ở đây, Hà Duy vẫn trực tiếp gọi hệ thống, sau khi chọn mở cửa hàng, mắt cậu không khỏi sáng lên.

Hay lắm… quả nhiên toàn thuốc trị liệu.

Hà Duy nghiêm túc xem xét, hàng thứ nhất: Thu hồn đan, tụ hồn đan, viên hồn đan. Hàng thứ hai: kim sang dược sơ cấp, kim sang dược trung cấp, kim sang dược cao cấp.

Hàng thứ nhất đều dùng chữa trị hồn phách, mà hàng thứ hai để trị liệu thương tích trên thân.

Thời khắc mấu chốt, hệ thống rốt cuộc cũng chịu ra sức, Hà Duy vui mừng khôn xiết.

Cậu tập trung đánh giá, thu hồn đan giá một ngàn kim tệ, tụ hồn đan ba ngàn kim tệ, còn viên hồn đan cần tới một vạn kim tệ! Kim sang dược sơ cấp một trăm kim tệ, trung cấp năm trăm kim tệ, mà cao cấp là một ngàn kim tệ.

Hà Duy rất muốn mua viên hồn đan mắc nhất, bán mắc như vậy khẳng định hiệu quả cực tốt, nhưng cậu chả biết đào đâu ra một vạn kim tệ, chỉ đành chọn tụ hồn đan ba ngàn kim tệ, tiếp theo tốn một ngàn kim tệ mua kim sang dược cao cấp.

Nhoáng cái tiêu hết bốn ngàn kim tệ, nhưng biết sao được, chung đụng lâu với Lăng Vân Dực, cậu đã vô thức xem hắn là bạn tốt.

Bằng hữu sẽ lo lắng cho tính mệnh của nhau, nói gì thì nói cũng đâu thể bỏ mặc hắn.

Mua xong, Hà Duy liền xuống giường, đến cạnh Lăng Vân Dực, chẳng quan tâm ánh mắt Trúc Uyên mà dứt khoát lấy ra đan dược đút vào miệng Lăng Vân Dực, mong rằng hắn có thể hồi phục.

Nhìn cậu làm xong mấy việc đó, Trúc Uyên thích thú đứng đối diện cậu: “Ngươi cũng lắm trò thật.”

Hà Duy mím môi, không đáp.

Khi không cần lo cho an nguy của Lăng Vân Dực nữa, Hà Duy mới có tâm tình suy xét tình huống hiện thời.

Cậu sợ Trúc Uyên từ tận đáy lòng.

Nam nhân này thực sự quá mạnh, hơn nữa tính cách khó lường, chẳng thể đoán trước.

Hà Duy căn bản không biết nên ở chung với hắn thế nào.

Nhận ra cậu thấp thỏm, Trúc Uyên cười cười, ngặt nỗi nụ cười nhẹ này chẳng khiến hắn trở nên hòa nhã, ngược lại chỉ làm dung nhan đẹp hơn, càng có vẻ không đáng tin.

“Lại đây giải thích một chút, thân thể này của ngươi là sao.”

Hà Duy ngẩn ra, lúc này mới nhớ lúc mình quen Trúc Uyên là bản thể, mà hiện giờ… là bán nữ thể.

Giải thích… giải thích sao đây? Bảo mình có hệ thống, phải làm nhiệm vụ, nên có thể biến hóa tùy thích?

A ha ha, chả biết sau khi cậu thốt ra câu trả lời đáng tin như thế, Trúc Uyên có mỉm cười rồi một phát chưởng chết cậu không?

Nhưng nếu bịa chuyện linh tinh, chắc chắn sẽ bị chọc thủng trong một giây.

Đúng… đúng rồi! Đấu Linh!

Hà Duy chợt lanh trí, vội nói: “Là năng lực Đấu Linh của ta.”

“Hửm? Đấu Linh của ngươi?” Trúc Uyên suy nghĩ một lúc, “À, là cái áo ngủ rách rưới kia.”

Hà Duy: “…” Ngươi mới áo ngủ rách rưới, cả nhà ngươi đều là áo ngủ rách rưới!

Cậu oán thầm, Trúc Uyên lại hơi giương tay, bàn tay trắng nõn chạm lên ngực cậu, Hà Duy chỉ thấy một luồng nóng xộc thẳng vào tim, tiếp theo một cảm giác khiến người ta hoảng sợ từ từ dâng lên.

Hà Duy cảm nhận rõ rằng Đấu Linh nơi tim đang mất khống chế chạy ra ngoài, cảm giác hoàn toàn bất đồng với khi tự mình biến hình, rất khó diễn tả thành lời, cứ như dẫn chính linh hồn mình ra. Cậu nhận thấy sa y đang sợ hãi, cũng cảm giác được nội tâm không cam, nhưng chẳng cách nào kiểm soát!

Giây sau, Đấu Linh thoát thể xuất ra, dường như còn có thứ khác đi theo.

Hà Duy đè nén cảm giác khó ở, miễn cưỡng ngẩng đầu, thấy được sa y màu bạc trôi nổi trước mắt cùng một đóa hoa băng lam xinh đẹp.

Trúc Uyên chả buồn ngó ngàng đóa hoa băng, chỉ hứng thú nhìn sa y màu bạc.

Đấu Linh bị bắt xa rời chủ nhân hình như có chút kinh hãi, sa y lơ lửng trên không tuy lộng lẫy phi phàm, nhưng đang run rẩy cực khẽ.

Trúc Uyên cười cười, sải bước lên trước, vươn tay chạm nhẹ vào nó. Sa y vốn là ảo ảnh vô hình, song lạ lùng thay, Trúc Uyên lại thực sự đụng được nó.

Ngón tay thon dài vuốt ve sa y lấp lánh ánh sao, rất dịu dàng cẩn thận, nhưng lại khiến Đấu Linh run bần bật thấy rõ. Càng khoa trương hơn là, Đấu Linh run, cơ thể Hà Duy cũng khẽ run.

Cảm giác ấy rất kỳ quái, cứ như điểm nhạy cảm toàn thân đều bị đụng vào, làm người ta nhịn không được hơi rụt lại.

Hà Duy sửng sốt nhìn hắn, đáy lòng không khỏi nảy sinh một ảo giác khủng khiếp, như thể thứ Trúc Uyên chạm vào không phải Đấu Linh mà là chính cậu.

Cậu cảm nhận cực rõ hình dáng đầu ngón tay hắn, sự mềm nhẹ, cùng xúc cảm khiến lòng người run rẩy mà đầu ngón tay ấy mang đến.

Rất chân thật, không, còn kích thích hơn cả chân thật, một cảm giác hoang đường chẳng gì sánh được khi linh hồn chính mình bị chạm vào.

Hà Duy giật thót, còn Trúc Uyên đã đặt sa y lên tay, hắn quan sát Hà Duy, đồng tử xanh thẳm phảng phất đầm sâu xanh biếc: “Không ngờ đúng là Kết Linh Tiên Y.”

Hà Duy căn bản chẳng nghe hắn nói gì, toàn bộ lực chú ý đều bị tay trái hắn đoạt mất, Trúc Uyên cầm sa y, nhưng Hà Duy chỉ thấy như hắn đang cầm tim cậu.

“Thật đẹp, còn đẹp hơn cả tưởng tượng.” Trúc Uyên nói khẽ, hơi cúi xuống hôn lên sa y màu bạc lấp lánh ánh sao kia.

Đấu Linh chợt run bắn, đầu Hà Duy cũng ong lên, một luồng hơi nóng lập tức đánh thẳng vào trán, thân thể cậu mềm nhũn, đứng hết vững.

Trúc Uyên vẫn nhìn cậu, bấy giờ bèn giơ tay đỡ cậu vào lòng.

Hà Duy ngây ngốc, tuyệt nhiên chả hiểu vì sao.

Trúc Uyên rốt cuộc cũng buông sa y ra, thấp giọng bảo: “Đừng sợ, Đấu Linh với ngươi là một thể, ta thân thiết với nó, ngươi tất nhiên có cảm giác.”

Hà Duy cố gắng bình ổn trái tim đang nhảy thình thịch, tam quan nát vụn hết rồi.

Cậu chưa từng nghe nói có người chạm được vào Đấu Linh của người khác, cũng chẳng biết Đấu Linh bị tiếp xúc hiển nhiên sẽ có cảm giác này.

Muốn, muốn ngỏm quá!

Sa y đã quay về cơ thể, song Hà Duy căn bản không dỗ yên được nó, cậu thậm chí nhận thấy rõ tâm tình chập chờn của nó.

Nó đang sợ, đồng thời… cũng khát vọng.

Đầu nổ cái bùm, mặt Hà Duy đỏ bừng, hận không thể vo sa y ngu độn thành một cục rồi liệng ra cửa sổ.

Khát vọng em gái mi, khát vọng đi tìm chết hả, đồ áo ngủ rách nát!

Hà Duy hung hăng áp chế nó, cuối cùng cũng khôi phục như thường.

Trúc Uyên đang dõi theo cậu, mắt hắn sáng rỡ: “Hoán linh sư, ta muốn ngươi thực hiện lời hứa.”

Hà Duy chợt ngẩng đầu nhìn hắn, thầm giật mình, một linh cảm cực kỳ bất ổn chậm rãi dâng lên.

Trúc Uyên cong môi, diện mạo tuấn tú như thiên thần, nhưng giờ phút này lại cười xấu xa hệt ác ma: “Ta muốn ngươi phóng linh kỹ thứ ba của Kết Linh Tiên Y với ta.”

Hà Duy nháy mắt mấy cái, căn bản chưa kịp phản ứng.

Linh kỹ thứ ba? Linh kỹ thứ ba của cậu là gì? Chính cậu còn chả biết đâu!

Vả lại, linh kỹ chẳng phải là một dạng công kích ư? Phóng với hắn… tức là đập hắn một trận ấy hả?

Trúc Uyên là M chăng… Nghĩ đến đây, Hà Duy lập tức 囧囧.

Tuy nhiên, yêu cầu này thoạt nghe không tới nỗi khó xử, dẫu sao linh kỹ đều nhắm vào người, được cái toàn loại hình phụ trợ, dùng với Trúc Uyên cũng chả sao, xem như báo đáp ơn cứu mạng của hắn vậy.

Qua thôn này thì chẳng còn nhà trọ nữa, ai biết Trúc Uyên có đổi ý hay không? Lỡ lại ra yêu cầu khó dễ chi đó, cậu bị đùa chết là cái chắc.

Hà Duy quyết định thật nhanh, gật đầu đáp: “Được! Ta đồng ý! Nhưng muốn kích hoạt linh kỹ của Đấu Linh cần cảnh giới tu vi, hiện ta chỉ là kỳ biến hình, linh kỹ thứ ba ít nhất phải đợi đến kỳ hợp dung.”

“Không sao.” Trúc Uyên nhìn cậu, “Ta chờ được.”

Thấy hắn bình tĩnh như vậy, Hà Duy hơi hối hận… Đừng nói linh kỹ thứ ba là cái kỹ năng lừa đảo gì đó nhé?

Hà Duy bỗng nhớ tới thuật huyễn hình sơ cấp bẫy chết người, sắc mặt nhất thời đại biến, chả lẽ sụp hố nữa rồi.

Trúc Uyên đời nào cho cậu cơ hội hối hận, hắn dứt khoát ôm lấy Hà Duy, chớp mắt đã tới một nơi bốc hơi nước mịt mù.

Hà Duy còn chưa rõ chuyện gì, Trúc Uyên đã nâng tay ném cậu xuống nước.

Đúng vậy, là ném.

Quần áo Hà Duy thoáng cái ướt nhẹp, do lực quá mạnh nên bộ dạng rơi xuống nước của cậu hết sức chật vật.

Trúc Uyên nhíu mi: “Ngươi yếu quá.”

Hà Duy: “…” Em gái mi!

Trúc Uyên có chút ghét bỏ, kế tiếp liền cởi trường bào, thoát bộ đồ đen ra.

Hà Duy trợn tròn mắt, tính, tính làm gì đây?

Động tác Trúc Uyên ưu nhã nhưng tốc độ cực nhanh, chẳng bao lâu đã lột sạch quần áo rườm rà, thân hình khêu gợi hiện ra giữa màn hơi nước, hắn không thèm quan tâm ánh mắt Hà Duy, cứ thế nghênh ngang bước xuống nước.

Lông mày Hà Duy nhảy dựng, trong lòng hoảng hốt.

Nào phải cậu nghĩ nhiều, mà cậu hiện tại đâu phải đực rựa chính hiệu, Trúc Uyên lột sạch trơn như thế làm gì!

Trúc Uyên kéo cậu qua, giơ tay cởi đồ cậu.

Hà Duy sợ ra mặt: “Ngươi muốn làm gì!”

Trúc Uyên nhướn mi: “Cởi quần áo giúp ngươi.”

Hà Duy sắp hỏng mất: “Tại sao phải cởi!”

Trúc Uyên: “Ngươi ở trong nước mà không cần lột đồ à?”

Hà Duy triệt để nổi sùng: “Bởi mới nói, ném ta xuống nước làm gì!”

Trúc Uyên cau mày: “Ngươi không phải Đấu Linh hệ thủy sao? Không cần tu luyện trong nước?”

Hà Duy: “…” Đậu má, dạ thưa đại gia, đây đếch theo kịp đường về não của ngài đâu!

Trúc Uyên vừa tỏ ra ghét bỏ vừa cởi sa y của cậu, đến hồi cặp bưởi nhảy ra, Trúc Uyên mới giật mình: “Phải rồi, ta quên mất ngươi còn đam mê đặc biệt này.”

Hà Duy đến tâm muốn chết cũng có rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.