Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng

Chương 75



CHƯƠNG 75

Từ khi phát hiện nhóm biến thái hóa nhỏ, Hà Duy cũng rất thấp thỏm, cậu chẳng lo bọn họ không tiếp nhận nổi hiện thực hung tàn, mà chỉ sợ họ tiếp nhận quá nhanh, tiếp theo lao vào đánh nhau!

Nếu lại gây ra chuyện như đạn hạt nhân nổ tung nữa, cậu sợ sẽ bị đám Phi Linh tộc có cánh vây đánh đến chết.

Hình ảnh quá tàn khốc, Hà Duy vừa nghĩ liền chột dạ.

Cậu vội vàng nhào đến, thấy là Lăng Vân Dực tỉnh thì thở phào nhẹ nhõm.

Lăng Vân Dực vẫn hơi giật mình, đánh giá sơ sơ rồi dán chặt mắt vào Hà Duy.

Đúng lúc Hà Duy tới gần hắn, Lăng Vân Dực vươn tay như thường lệ, định ôm cậu vào lòng, kế tiếp… chính là bi kịch.

Cánh tay quá ngắn, thân hình quá nhỏ, động tác vốn dĩ mây bay nước chảy lại thành mất đà, thân thể nghiêng một cái, không ôm được người, ngược lại tự mình ngã thẳng sang bên cạnh.

Khéo sao lại té trúng người Lê Tiểu Viêm.

Hà Duy thất kinh, cấp tốc ôm Lăng Vân Dực lại đây, Lê Tiểu Viêm bị đập trúng chỉ hừ một tiếng bất mãn, trở mình, ngủ tiếp.

Hà Duy nhẹ nhàng thở ra, rồi nhìn xuống Lăng Vân Dực.

Mà Lăng Tiểu Dực đang khiếp sợ nhìn chính mình, cơ thể mềm nhũn, tay nhỏ mũm mĩm, cặp chân ngắn ngủn thế này cũng gọi là chân?

Hà Duy nhìn bé con trong lòng, cảm nhận rõ sự kinh hoảng và bi thương sâu sắc…

Haiz, Hà Duy tính an ủi hắn một chút: “Lăng Vân Dực, đừng lo lắng, ngươi chỉ bị cạn kiệt sức mạnh thôi.”

Cậu vừa mở miệng, thân thể Lăng Tiểu Dực liền cứng đờ, ngay sau đó hắn vô cùng bình tĩnh gỡ tay Hà Duy ra, né khỏi ôm ấp của cậu, quấn lấy chăn mây trên giường và rúc đến góc tường diện bích tư quá.

Hà Duy: “…” Cảnh tượng nom quen mắt thế nhở! Hồi trước lúc Lê Tiểu Viêm mới tỉnh dậy cũng biến thành dạng này mà! Chẳng phải các ngươi đều là biến thái hả? Biến thái mà nhạy cảm thế là sao!

Đang kinh ngạc thì vật thể nào đó bên trái khẽ lăn mình.

Thần kinh Hà Duy lập tức nứt ra, bên trái… bên trái là tiểu hoàng kê, cậu tức tốc quay sang.

Tiểu hoàng kê luôn dính chặt trên ngực Hà Duy từ tối qua, hai móng vuốt be bé y hệt keo dán sắt bấu chắc áo cậu, mặc kệ cậu gỡ thế nào cũng không ra. Ngủ đến sau nửa đêm, Hà Duy quả thực bị ép tới khó thở (một phút mặc niệm cho cân nặng của bé gà vàng), cậu hết cách nên đành cởi áo ra, cuối cùng cũng có thể tách hắn xuống khỏi người.

Chẳng qua đến sáng, tiểu hoàng kê bị quần áo Hà Duy bao lấy.

Giờ phút này, Hà Duy nhìn quả cầu đang lăn lộn trong quần áo, lăn nửa ngày mới lộ ra cái đầu nhỏ xù lông, màu lông như mặt trời chính ngọ phối hợp cùng đôi mắt xanh biển tựa bích tẩy tình không, quả khiến tâm can ai đó nhảy loạn.

*bích tẩy tình không: màu xanh ngọc nhuộm trời trong

Ít nhất trong mắt Hà Duy đã lấp lóe ánh sao.

Tiểu hoàng kê lẳng lặng quan sát Hà Duy, cúi xuống, giây tiếp theo, cứng ngắc.

Hà Duy hắng giọng, đang định an ủi một câu, ngặt nỗi chưa thốt ra lời, tiểu hoàng kê ver Trúc Uyên đã chậm chạp rúc vào quần áo, dịch đến mép giường.

Vì thế… diện bích tư quá x2.

Hà Duy: o(╯□╰)o

Nhất định là phương thức rơi xuống đất không đúng, nhóm biến thái bị sao thế này!

Lát sau, người cuối cùng cũng tỉnh.

Lê Tiểu Viêm ngủ đến ngon lành, bị Lăng Tiểu Dực đụng trúng cũng chẳng thức, giờ trái lại vừa tỉnh cái đã ngồi ngay dậy, mở bừng mắt.

Đôi mắt to tròn như hồng ngọc nổi bật dưới hàng mi dày rậm, khi mở to đúng là khả ái quá thể.

Đây không phải lần đầu Hà Duy gặp Lê Tiểu Viêm, nhưng lần này vẫn có cảm giác bị chói mù mắt, đúng là tóc đỏ mắt đỏ cộng thêm làn da trắng nõn mềm mịn trông giống búp bê cực kỳ.

Lê Viêm dầu sao cũng là dân từng trải, mở mắt nhìn thấy Hà Duy “biến lớn” thì đã ngờ ngợ rồi, cúi đầu dòm phát đã hiểu rõ. Hắn là người đã từng “diện bích tư quá”, nên chỉ hơi thảng thốt liền thích nghi.

Hắn tức khắc cong khóe miệng, cười tủm tỉm lao vào lòng Hà Duy.

Hà Duy chẳng hề có năng lực chống cự trước một bé con như vậy, còn sợ hắn va phải mình nên vội vã dang tay ôm hắn. Lê Tiểu Viêm ôm chặt Hà Duy, cọ cọ lên ngực cậu, đoạn vươn cánh tay nhỏ kéo lấy cổ cậu.

Hà Duy tưởng hắn có lời muốn nói, bèn cười híp mắt cúi xuống gần hơn, ai dè chưa kịp đưa tai đến, Lê Viêm đã duỗi tay nhỏ ôm lấy mặt cậu, hôn cái chụt lên môi.

Hà Duy: …

Hôn xong, Lê Tiểu Viêm cao hứng: “Bảo bối, rốt cuộc chỉ còn hai ta.”

Nếu âm thanh không mềm nhũn và sặc mùi sữa, kể ra cũng có chút hương vị tổng tài xấu xa ngông cuồng quyến rũ bá đạo nhỉ…

Nhỉ cái cóc khô!

Bị nhóc con sàm sỡ, Hà Duy chẳng buồn lăn tăn đã toan xách Lê Tiểu Viêm lên đánh mông, nhưng bỗng nhiên nghe thấy tiếng hất chăn.

Tổ hai người diện bích tư quá đồng thời xốc chăn (quần áo), chiếm cứ hai góc trái phải của giường, im lặng nhìn họ chòng chọc.

Tay Hà Duy hóa đá, Lê Tiểu Viêm cũng ngẩn người, hiển nhiên hắn không ngờ còn hai cục khác nữa.

Bốn mắt nhìn nhau, giây sau, cả ba cùng cử động.

Một hồng quang đại thịnh, một kim quang tùy ý, và một hắc vụ tụ tập.

Trong lòng Hà Duy lộp bộp một tiếng, quả nhiên… mới tỉnh đã muốn hủy thiên diệt địa sao!

Ba người cùng tấn công, đánh chết Hà Duy cũng chống đỡ không được, cậu nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị dẫn mọi người bỏ trốn, nhưng dị biến thoáng cái phát sinh.

Ba loại ánh sáng nhất tề tán đi, ba vị có thể xưng là đại năng chí tôn của thế gian chưa tế ra Đấu Linh nổi.

Huyết Anh hoa Huyết Linh Châu Hung Kiếm Huyết Tàn, còn có thánh linh tà linh của Phi Linh tộc và Tu La tộc, những thứ dư sức chấn nhiếp toàn đại lục Đấu Linh đều đang ngủ như heo chết.

Bởi vậy, ký chủ nhà chúng mới biến thành dạng manh manh như bây giờ (chắc thế).

Lê Viêm phát hiện vấn đề trước tiên, hắn cứ tưởng mình độc chiếm Hà Duy, dè đâu còn hai cục nữa, vừa nổi bão định giết họ diệt khẩu thì nhận ra mình không thể sử dụng bất cứ lực lượng nào! Lê Viêm chung quy cũng thân kinh bách chiến, dẫu mất đi Đấu Linh khiến hắn có chút luống cuống, nhưng ngay lập tức phản ứng kịp, đối phương chắc chắn cũng giống hắn, bằng không một hồn một gà kia đã diệt hắn từ khuya rồi.

Thừa dịp Lăng Tiểu Dực và tiểu hoàng kê mải xuất thần, Lê Tiểu Viêm lạnh lùng (búng sữa) hừ một tiếng, sau đó xông tới bằng tay không.

Hà Duy: “…”

Chả từ ngữ nào tả xiết tâm trạng lúc này của cậu.

Hai bé một gà đánh nhau túi bụi, mẹ nó, muốn trình diễn màn công viên anime hả?

Hà Duy đang bất lực, Mai Thiệu lại theo vào, y thấy cảnh tượng này liền sửng sốt một giây, hưng phấn reo: “Hà Duy, con ngươi hoạt bát quá chừng! Cưng quá đi mất! Mấy đứa nó thương nhau ghê!”

Khóe miệng Hà Duy giật giật: “A ha ha.”

Mai Thiệu rất phấn khích, lúc chạy vào phòng bất cẩn trượt chân xém ngã, Hà Duy nhanh tay lẹ mắt đỡ y, chỉ một cái chạm nhẹ, trong phòng bỗng lặng như tờ.

Hà Duy gượng gạo ngoảnh lại, vừa vặn bắt gặp ba cặp mắt to màu sắc khác nhau, nhưng đều xinh đẹp lạ thường.

Giờ đây, tầm mắt họ đang bắn thẳng lên người Mai Thiệu, chính xác mà nói, là bộ phận đang tiếp cận Hà Duy của y.

Hà Duy toát mồ hôi đầy đầu, Mai Thiệu lại hồn nhiên chả biết gì, y vẫn vui vẻ chào hỏi: “Chào các con, ta là Tiểu Hoa, ừm, là Mai Thiệu, đúng rồi, ta tên Mai Thiệu, các con gọi ta là Mai thúc thúc được rồi!”

Ba người vẫn không cục cựa.

Hà Duy lại hấp tấp di chuyển, vội vàng đỡ Mai Thiệu đứng vững, rồi hoả tốc cách y ba bước xa, tiện thể trưng ra nụ cười nịnh nọt một cây.

Nhờ thế, biểu tình của hai bé một gà mới ôn hòa hơn tí.

Hà Duy: Mần ơn mần phước đừng hỏi tiểu hoàng kê ôn hòa trông ra sao…

Hà Duy sợ Mai Thiệu vì vậy mà rước họa sát thân, gấp gáp đẩy y ra rồi trấn an: “Huynh cứ ra ngoài trước chờ ta, ta sửa soạn cho chúng một lát rồi ra liền.”

Mắt Mai Thiệu vẫn đang tỏa sáng lấp lánh: “Để ta giúp cho! Tận ba ấu tể thì ngươi loay hoay tới bao giờ?”

“Khỏi khỏi,” Hà Duy vội xua tay, “ta lo được mà.”

Mai Thiệu tiếc hận đầy mặt, song “mẹ” sắp nhỏ đã nói thế, mình lằng nhằng mãi cũng không hay, đành ra ngoài trước.

Cuối cùng cũng tiễn được y, Hà Duy đóng cửa, ôm áp lực cực lớn mà quay đầu lại.

“Ờm… tình huống hiện nay hơi đặc biệt, ta hy vọng các ngươi có thể bình tĩnh một chút, chúng ta… nói chuyện nghiêm túc.”

Khoan đề cập Hà Duy trò chuyện với họ thế nào, về phần Mai Thiệu vừa sung sướng ra khỏi phòng liền đụng ngay Ngọc Nhuế.

Ngọc Nhuế mang nước đến, thấy có mình Mai Thiệu bèn hỏi: “Hà Duy đâu?”

Mai Thiệu: “Bé nhà cậu ấy thức rồi, đang bận dỗ con.”

Mắt Ngọc Nhuế sáng rỡ: “Ta đi giúp cậu ấy.”

Mai Thiệu: “Để tự cậu ấy được rồi, ta vừa ngỏ ý muốn hỗ trợ thì cậu ấy bảo khỏi cần.”

Ngọc Nhuế có chút thất vọng, nhưng nghe Mai Thiệu bảo vậy cũng lập tức chuẩn bị tinh thần.

“Ấu tể nhà cậu ấy khả ái lắm, hơn nữa rất thương nhau, mới tỉnh ngủ đã chơi đùa rồi cuộn tròn lấy nhau, dễ cưng chết luôn!”

Ngọc Nhuế nghe đến hai mắt phát sáng: “Hà Duy thật có phúc, vậy mà sinh tận ba ấu tể, còn là một đực hai cái, quá sức lợi hại.”

Mai Thiệu bị mưa dầm thấm đất cực đúng chỗ: “Đúng vậy, ấu tể giống đực rất khỏe mạnh, ấu tể giống cái thì xinh xắn biết bao, ngưỡng mộ quá.”

Đối tượng được ngưỡng mộ là bạn học Hà Duy thì đang lĩnh hội sâu sắc cái gọi là nước sôi lửa bỏng.

Nghe cậu nói xong, nhóm biến thái đều trầm tĩnh lại, cuối cùng không vo thành một cục nữa, mà một người ngồi đầu giường, một người ngồi giữa giường, một… ờ, đứng cuối giường (đừng vạch trần, tiểu hoàng kê đứng cũng khí phách lắm mờ!).

Hà Duy hít sâu một hơi, thuật lại toàn bộ sự việc sau khi cậu tỉnh dậy, rồi nghiêm trang nhìn Trúc Uyên: “Nơi này là làng Phi Linh, tiền bối biết rời đi thế nào không?”

Đành rằng tiền bối đã thành tiểu hoàng kê, song Hà Duy vẫn muốn tôn trọng hắn nha.

Chẳng qua nghe cậu bảo thế, Lăng Tiểu Dực liền híp mắt to, Lê Tiểu Viêm hừ một tiếng.

Tiểu hoàng kê rất bình tĩnh, nhưng hắn vừa cất lời, Hà Duy liền mất bình tĩnh.

Đờ mờ… giọng nói sao mà trong trẻo đáng yêu thế không biết! Còn nội dung á… ai thèm quan tâm?

Đợi đã… Hà Duy thoáng cái hồi hồn, quan tâm chứ, rất quan tâm, phải quan tâm, bèn mau chóng vòng về.

“Vị trí địa lý của làng Phi Linh khá đặc thù, nơi này có thể áp chế tất cả Đấu Linh nên không một linh thể nào tồn tại được…”

Trúc Uyên giới thiệu đơn giản, Hà Duy cũng tạm hiểu rõ.

Hóa ra là vậy, làng Phi Linh quả là chốn bồng lai tiên cảnh tách biệt với thế gian, địa hình nơi đây bí ẩn, rất khó đặt chân đến, có lọt vào cũng sẽ bị khống chế, mọi Đấu Linh đều ngủ say. Cho dù là linh thể có độ thân thiện cao như Kết Linh Tiên Y cũng không thể hấp thu linh khí, từ đó không phóng được linh kỹ.

Đại lục Đấu Linh luôn đồn đại Phi Linh tộc sở hữu lực lượng mạnh mẽ, kỳ thực chẳng phải, Phi Linh tộc đích xác thân hình cường tráng, nhưng chỉ mạnh về hình thể, nếu chân chính rời khỏi làng Phi Linh thì căn bản khó mà chịu được những công kích bằng linh kỹ. Song Phi Linh tộc chưa bao giờ xa rời làng Phi Linh, họ thậm chí không biết đến thế giới ngoài làng.

Mà chỉ cần không ra khỏi làng Phi Linh, Phi Linh tộc cường tráng tuyệt đối là vương giả tại đây, họ am hiểu bay lượn, là tay săn bắt trời sinh, hiếm chủng tộc nào có thể đấu một trận với họ dưới tình huống không sử dụng Đấu Linh.

Nhưng khuyết điểm cũng càng lúc càng rõ rệt, tộc quần của họ ngày một thưa thớt, bởi giống cái thể yếu, số lượng lại cực ít, thành ra năng lực sinh đẻ cũng vô cùng thấp. Mấy chục năm mà chỉ cho ra đời mấy trăm ấu tể, cộng thêm hơn 95% ấu tể toàn là giống đực, cứ thế tuần hoàn ác tính khiến họ đối mặt với nguy cơ diệt vong.

Do đó, họ cực kỳ quý trọng giống cái, đồng thời cũng trân trọng ấu tể, chỉ cần có đứa trẻ nào sinh ra, cả làng sẽ cùng nhau nuôi nấng vì sợ ấu tể chết yểu, cũng sợ giống cái chăm con mệt mỏi mà tổn thương tới thân thể.

Hà Duy chăm chú lắng nghe, chợt nghĩ sau mấy ngày ở chung, cậu đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn về Phi Linh tộc. Đó là một chủng tộc vừa đơn thuần vừa đoàn kết, khác xa sự… thô bạo cậu tưởng tượng hồi trước.

Dẫu có chút nhiệt tình thái quá, nhưng với tỷ lệ chênh lệch đực cái khổng lồ thế này, ngược lại cũng có thể thông cảm…

Nắm được tình huống cơ bản, Hà Duy lại hơi buồn bực, Trúc Uyên cũng là Phi Linh tộc, khốn nỗi sao hắn… ờ, lĩnh ngộ được linh kỹ mạnh đến vậy?

Hà Duy còn đang nghi hoặc, Trúc Uyên đã cười khẽ thành tiếng: “Ai bảo ngươi ta là Phi Linh tộc?”

Hà Duy chớp mắt mấy cái, đánh giá trên dưới một phen: “Ngươi… không phải à?”

Sao thế được… Kim Sắc Lục Dực, thánh linh và tà linh Phi Linh tộc, vả lại ấu thể của Trúc Uyên còn là một tiểu… hoàng kê, nói hắn không phải Phi Linh tộc ai tin?

“Lăng Vân Dực thôn phệ thánh linh và tà linh Tu La tộc, vậy hắn sẽ thành Tu La tộc đúng không?”

Trúc Uyên hỏi ngược như vậy, Hà Duy lại ngẩn người.

Cái này… kể ra cũng có lý.

Chính bởi Trúc Uyên không phải Phi Linh tộc nên hắn có thể thôn phệ hai linh thể của Phi Linh tộc, dẫn tới sử dụng được linh kỹ hùng mạnh, ngoài ra… tính cách cũng khác Phi Linh tộc một trời một vực.

Hà Duy nghĩ vậy lại cảm thấy khả năng chấp nhận cao hơn, hảo cảm với Phi Linh tộc tăng lên.

Quả nhiên, đây là một chủng tộc hết sức đơn thuần!

Ý nghĩ vừa xẹt qua, Hà Duy đã nghe giọng Trúc Uyên.

“Muốn rời khỏi làng Phi Linh chỉ có một biện pháp.”

Nghe đến đó, Hà Duy vội vàng vểnh tai, nghiêm túc nhìn tiểu hoàng… á không… là Trúc Uyên đại đại.

“Hủy đi Vân Tủy ở địa tâm, nó sẽ rơi xuống biển Vô Vọng.”

Hà Duy ngây ra.

Trúc Uyên nói khẽ: “Dĩ nhiên, tất cả mọi người ở đây sẽ mất đi che chở, với sức mạnh hiện thời của họ thì chỉ còn đường chết thôi.”

“Nhưng yên tâm đi,” âm thanh của Trúc Uyên tuy trong sáng dễ nghe, song mang theo ý lạnh buốt xương, “ngươi chẳng chết được đâu, bọn chúng tất nhiên cũng không chết.” Bọn chúng chính là Lăng Vân Dực và Lê Viêm.

Biển Vô Vọng là nguồn gốc tai ương, lấy tu vi của nhóm người Trúc Uyên tất nhiên có thể sống sót, nhưng với Phi Linh tộc thì chính là họa diệt tộc.

Dù bọn họ rành bay lượn, nhưng họ không có Đấu Linh, không có năng lực chống chọi thảm họa.

Việc này tương tự như người địa cầu tùy tiện xâm nhập quốc gia tu chân hay rừng ma thú, dẫu có là bộ đội đặc chủng mạnh mẽ nhất, nhưng dưới cách biệt thực lực xa vời thì chớ mong sống sót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.