Hệ Thống Nuôi Dưỡng Thái Tử

Chương 2: Đối thủ cạnh tranh



Năm Thiên Hàn thứ 25:

Mùi huân hương dễ chịu đốt trong lư đồng lan tỏa khắp căn phòng, Tuyết Lam cựa mình thức dậy giữa sự dễ chịu đó. Nàng nhìn tiểu hài tử bên cạnh mình rồi khẽ mỉm cười, đưa một ngón tay lên chạm vào bầu má của đứa trẻ. “Thiên Vũ, mau dậy đi, đừng ngủ nữa.” Đứa trẻ nghe thấy tiếng nàng gọi, đôi mắt mở ra nhìn nàng, mất khoảng vài giây để tỉnh táo hẳn. Sau đó Thiên Vũ lại nói: “Hôm nay hãy đến cung Thái hậu với ta.”

Tuyết Lam giúp hắn ngồi dậy, nàng xoay người bước xuống giường, vừa tiến về phía chậu rửa mặt vừa hỏi: “Muốn đặt cược gì đây?” Thiên Vũ lập tức nói: “Bức tranh do Tây vực vừa tiến cống nghe nói là bảo vật trấn quốc truyền lại cả nghìn năm rồi. Thái hậu vô cùng yêu thích nó, nếu như ta có thể lấy được nó về thì nàng sẽ phải làm cho ta một chuyện.” Tuyết Lam bưng chậu rửa mặt đến chỗ Thiên Vũ, hơi khom người xuống giúp hắn lau mặt, đáp lời: “Được!”

Khi đã chuẩn bị xong xuôi, nàng bước theo Thiên Vũ đến Nhã Từ cung vấn an Thái hậu, mọi người đều không thể nhìn thấy nàng chỉ có hắn mà thôi. Thái hậu vừa nghe nói có Thái tử đến cầu kiến thì đã lập tức tự mình ra đón hắn vào, nhìn thấy hắn lễ phép vấn an. Sự vui vẻ dâng lên trong đôi mắt của Thái hậu, bà vội kéo hắn lại gần mình, hỏi han chuyện thường ngày. Cả vị Tuyên vương phi ở bên cạnh cũng bị lãng quên, Thái hậu chỉ chú ý đến Thiên Vũ. 

Tình cảnh như thế này nàng cũng đã đoán trước được, đôi mắt của nàng đưa về phía Tuyên vương phi. Đây không phải là chính phi của Tuyên vương gia sao? Ngày thường người ở Tuyên phủ rất ít khi giao thiệp với hoàng cung, vậy mà hôm nay Tuyên vương phi lại đến vấn an Thái hậu, thật là hiếm có. Vẻ mặt của Tuyên vương phi có chút khó xử, nhưng nàng lại không hiểu được, tại sao khi bà ta nhìn Thiên Vũ, nơi đáy mắt lại dâng trào một nỗi buồn khó che giấu.

Đứng mãi trong Nhã Từ cung nghe cuộc trò chuyện của những nữ nhân hậu cung quả thật đã làm nàng buồn chán đến chết. Thiên Vũ vừa chọc Thái hậu cười, ánh mắt vô tình lướt qua nàng, nhìn thấy bộ dạng của nàng như vậy cũng biết rằng tâm trạng của nàng không tốt. Bàn tay nhỏ của hắn khẽ phẩy hai cái, ra hiệu cho nàng hãy ra ngoài chơi đi, chỉ cần không đi quá xa là được. Nhiệm vụ nhỏ nhặt này nhất định hắn sẽ hoàn thành, đến lúc đó sẽ mang đến cho nàng xem bức họa cũng không muộn. Nhận được sự đồng ý của hắn, nàng gật đầu một cái rồi bước ra khỏi Nhã Từ cung, không khí bên ngoài đúng là rất dễ chịu.

Nàng chẫm rãi tản bộ, sự bức bối từ từ biến mất, chẳng mấy chốc nàng đã đến hậu điện của Nhã Từ cung. Nơi này vốn là chỗ Thái hậu thường xuyên ngắm cảnh thưởng trà, tính bà không thích ồn ào náo nhiệt nên nơi này cũng rất yên tĩnh. Bình thường sẽ chẳng có mấy người được phép đến đây, nhưng ngày hôm nay lại là một ngoại lệ đặc biệt. Phía trên cây cầu bắc qua hồ sen dẫn đến lương đình, có một bóng người nhỏ bé ngồi trên chiếc xe lăn màu xanh. 

Mặc dù chỉ nhìn thấy bóng lưng của đứa trẻ, nhưng không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy sự cô độc và lạnh lẽo bao phủ lấy đứa trẻ này. Xung quanh đứa trẻ không có bất kỳ cung nhân nào hầu hạ, tuy vậy nàng cũng biết thân phận của nó cũng không hề tầm thường. Sự tò mò thôi thúc nàng đến gần đứa trẻ, ngẫm nghĩ một chút rồi Tuyết Lam lắc mình một cái. Trong nháy mắt đã trở thành một tiểu cô nương xinh xắn, mặc trên người bộ y phục màu hồng nhạt. 

Nàng bước lên cầu, tiến về phía đứa trẻ kia, cất tiếng hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này?” Nhưng lại không có tiếng đáp lời nàng, Tuyết Lam thận trọng bước thêm vài bước nữa, nghiêng người lách qua chiếc xe lăn. Lúc nàng đứng đối diện với người đó, nàng đã rất kinh ngạc, đứa trẻ này trạc tuổi Thiên Vũ vậy mà lại không có được vẻ sinh động như Thiên Vũ. Khuôn mặt trắng đến mức nhợt nhạt nhưng thần sắc lại vô cùng điềm tĩnh, hắn ngồi bất động trên xe lăn, còn có một tấm chăn mỏng phủ lê phía trên đôi chân của hắn.

Vậy là đứa trẻ này không thể đi được ư? Trong hoàng tộc của Tề quốc có con cháu nhà nào bị tàn tật ư? Sao nàng lại không biết được nhỉ? Tuyết Lam cố gắng không nhìn vào đôi chân của người trước mặt nữa, mà nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, hỏi lại một lần nữa: “Ngươi là ai?” Đứa trẻ nhìn thấy nàng, có chút ngạc nhiên nhưng lại nhanh chóng khôi phục tinh thần. Hắn lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy nhỏ sau đó mở nó ra trước mặt nàng, khi đọc được những chữ trong tờ giấy, Tuyết Lam đã rất ngạc nhiên. 

Hắn không thể nghe thấy gì, nàng sững người một chút, trông thấy dáng vẻ bối rối của nàng, đứa trẻ mỉm cười. Nụ cười an nhiên tự tại như thể mọi chuyện trên thế gian này đối với hắn đều không quan trọng. Bàn tay nhỏ lại đưa lên lần nữa, khẽ vẫy mấy cái, hắn đang gọi nàng. Bất giác, Tuyết Lam bước lên phía trước, lại gần hắn hơn nữa, nhìn thấy nàng như vậy nụ cười trên môi đứa trẻ càng sâu. Hắn dùng khẩu hình miệng nói thật chậm với nàng: “Muội đã học chữ chưa?” Nàng gật đầu một cái.

Lúc này, hắn mới nắm lấy bàn tay của nàng, tay của hắn rất lạnh, khi chạm vào khiến nàng giật mình. Hắn dùng đầu ngón tay viết từng nét vào tay nàng: “Tên ta là Tuyên Phúc Vinh.” Hiểu được những gì hắn viết nàng mới nhận ra, hắn chính là con trai của vị Tuyên vương phi đang ngồi trong Nhã Từ cung kia. Bây giờ nàng cũng đã hiểu tại sao ánh mắt của bà ấy lúc nhìn Thiên Vũ lại ảm đạm đến thế, là sự xót xa dành cho con trai của mình.

Hắn tiếp tục hỏi: “Muội tên gì?” Tên của nàng ư? Nàng có thể nói ra được không? Trong khi nàng còn đang phân vân, thì bỗng nhiên có tiếng bước chân đang đến gần. Tuyết Lam kinh sợ, nàng đã quá sơ ý rồi, nàng rút bàn tay lại, rồi chạy vụt đi trước khi hắn kịp có phản ứng. Đến khi hắn xoay chiếc xe lăn về phía nàng vừa chạy đi thì đã không còn bóng dáng của tiểu cô nương ấy đâu nữa. Bàn tay của hắn siết chặt lại, hắn nhìn xuống đôi chân của mình, nếu hắn có thể đi lại thì có lẽ đã đuổi kịp nàng.

Cung nhân hầu hạ hắn đã quay trở lại, nhìn thấy hắn như vậy thì cũng vô cùng hoảng hốt, vội vàng đến nhận tội với hắn. Nhưng đứa trẻ lại không hề có phản ứng gì, chỉ yên lặng trầm mặc, cung nhân lau mồ hôi trên trán cẩn thận đẩy chiếc xe lăn đến đại điện. Tuyết Lam núp ở góc tường hậu điện, đưa mắt nhìn theo chiếc xe lăn ấy, Tuyên Phúc Vinh, nàng sẽ ghi nhớ kỹ cái tên này.

Nàng dựa lưng vào cửa sổ, ngồi bên cạnh nàng còn có Thiên Vũ, trước mặt hai người là bức tranh mà Thiên Vũ vừa được Thái hậu ban thưởng. Tuyết Lam nhìn bức họa một lượt, hầu như không hề có bất kỳ phản ứng gì, trong đầu nàng bây giờ còn đang suy nghĩ một số chuyện. Thấy thái độ hờ hững của nàng, Thiên Vũ cau mày lại: “Lam Nhi! Nàng không thích nó sao?” Tuyết Lam lắc đầu rồi quay đầu về phía hắn: “Ta chỉ cảm thấy, nếu cứ thế này mãi sẽ chẳng thú vị nữa, chúng ta đổi quy tắc trò chơi đi.”

Hiếm khi thấy nàng chủ động đưa ra giao kèo với hắn, Thiên Vũ nhanh chóng đồng ý: “Nàng muốn chơi như thế nào?” Tuyết Lam nhìn đứa trẻ trước mặt mình: “Từ giờ sẽ có đối thủ cạnh trạnh với ngươi trong từng nhiệm vụ, nếu ngươi hoàn thành thì sẽ nhận phần thưởng gấp đôi. Còn nếu không hoàn thành thì phải chịu phạt gấp đôi, ngươi thấy thế nào?” Thiên Vũ nghe nàng nói sẽ có đối thủ cạnh tranh, không nén nổi tò mò hỏi lại: “Nàng muốn ta phải đấu với ai?” Tuyết Lam bình thản nói: “Tuyên Phúc Vinh!”

Thiên Vũ sửng sốt, hắn không biết làm sao nàng lại biết đến cái tên này nếu vậy nàng có biết hắn ta là một người tàn phế hay không? “Tình huống của Phúc Vinh nàng có biết không?” Tuyết Lam gật đầu, Thiên Vũ cũng không chần chừ nữa: “Nếu nàng đã muốn thì ta đồng ý!” Tuyết Lam mỉm cười rồi nói: “Được rồi, bây giờ thì hãy nói cho ta biết, ngươi muốn phần thưởng gì?” Dù thế nào thì bức tranh cũng đã được hắn mang về, nàng không thể không thân thủ giao kèo, trao cho hắn điều hắn muốn.

Hắn mím môi lại, nhìn nàng chăm chú, dường như điều hắn sắp nói ra rất khó khăn vậy. “Nếu được, hãy tìm một thân phận nào đó, để tất cả mọi người đều biết nàng ở bên cạnh ta một cách danh chính ngôn thuận, hiện thân trước mặt mọi người. Nàng làm được không?” Tuyết Lam không hề ngạc nhiên như hắn đã tưởng tượng, vì nàng biết sẽ sớm có ngày hắn yêu cầu như vậy. Nàng chống tay lên trán suy nghĩ một chút, rồi một ý nghĩ chợt lóe lên: “Để đáp ứng phần thưởng này, ta nhất định phải rời đi khoảng ba tháng, ngươi có thể tự mình lo liệu mọi thứ không?”

Thấy nàng đã đồng ý với hắn, Thiên Vũ vừa vui mừng lại vừa lo lắng: “Nàng sẽ đi đâu?” Tuyết Lam liếc hắn một cái: “Không phải đều tại ngươi sao? Ngươi đã bắt ta phải thực tế hóa một hệ thống thành thực thể trước mặt ngươi, rồi còn không cho ta can thiệp vào quá tình thực hiện nhiệm vụ. Bây giờ lại muốn ta xuất hiện như một con người thực sự, đương nhiên ta phải mất chút thời gian rồi.” Thiên Vũ mỉm cười: “Ta đợi nàng!”

Tuyết Lam chợt nhớ ra điều gì đó, rồi cau mày lại: “Nhưng ta sợ đến lúc ta dùng thân phận mới đứng trước mặt ngươi, ngươi lại không nhận ra ta.” Thiên Vũ nghe xong lời nàng nói thì trầm ngâm một chút, sau đó đứng dậy mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp mang đến chỗ nàng ngồi. Trong hộp có chứa một miếng ngọc bội bạch ngọc được chế tác tinh xảo, vốn là quà tặng sinh thần của Vũ Yên tặng cho hắn. Miếng ngọc bội này đặc biệt ở chỗ nó có thể tách ra làm hai mảnh riêng biệt, khi ghép lại sẽ thành hình rồng thăng thiên. 

Thiên Vũ tách miếng ngọc bội ra làm hai rồi đưa cho nàng một mảnh, “Khi đến tìm ta hãy đem theo nó, nhất định ta sẽ nhận ra nàng.’’ Tuyết Lam đón lấy mảnh ngọc bội, luồn mảnh ngọc qua một phần chỉ tết cầu kỳ đeo vào bên hông, rồi đưa mắt nhìn Thiên Vũ: “Vậy ta đi đây, ngươi phải tự chăm sóc mình đấy.” Nói xong Tuyết Lam nhanh chóng biến mất, cứ như thể những gì Thiên Vũ nhìn thấy chỉ là ảo giác của chính hắn.

Trong vòng ba tháng, có rất nhiều chuyện xảy ra trong thành Lạc Dương của Tề quốc. Một là con trai duy nhất của Tuyên vương gia đột nhiên có thể nói được, không chỉ nói được mà còn có thể nghe thấy được. Cả vương phủ bỗng chốc tràn đầy sinh khí, Tuyên vương gia còn mở tiệc khoản đãi mọi người. Khách quý đến phủ chúc mừng nhiều như trẩy hôi, các chùa chiềng cũng được thơm lây khi nhận của cúng dường hậu hĩnh. Hai là sự trở về của Nhị hoàng tử và vị sư phụ thần y của mình, điều này khiến cho hoàng cung Tề quốc lại một lần nữa náo nhiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.