Hệ Thống Nuôi Dưỡng Thái Tử

Chương 3: Tìm kiếm thân phận



Không phải nàng chưa từng chuẩn bị cho việc sẽ xuất hiện trước mặt mọi người với một cơ thể thật sự. Mà nàng lại không nghĩ rằng mọi việc lại xảy ra sớm như vậy, từ lúc chuyển đổi người chơi thành Thiên Vũ, nàng đã âm thầm làm rất nhiều việc. Thân xác mà nàng chọn là của một đứa trẻ mồ côi cha mẹ, bị vứt bỏ trong khe núi làm mồi cho sói dữ. Mệnh của nó đã tận, nhưng nàng lại thương xót cho sinh mệnh mỏng manh này, đưa linh hồn nó vào kịch bản xuyên không của một đồng nghiệp với nàng. Coi như đã chuyển kiếp luân hồi, từ nay sống một cuộc đời mới, có người thân yêu thương thật sự.

Còn thân xác vốn đã mất đi linh hồn, lại được nàng bảo quản trong môi trường đặc biệt của hệ thống. Tuyết Lam nhìn thân xác của đứa trẻ trong lồng kính, thở dài một tiếng, đưa tay chỉnh thông số trên bản điều khiển. Muốn ở bên cạnh tiện bề chăm sóc cho Thiên Vũ, không còn cách nào khác là thân thể kia phải ở cùng độ tuổi với hăn. Sau đó nàng bước vào lồng kính, hệ thống được thực thể hóa cũng giống như một dạng của linh hồn từ từ dung nạp vào cơ thể đang biến đổi.

Khi quá trình dung nạp diễn ra, Tuyết Lam cảm thấy vô cùng đau đớn, những dãy số liệu chạy loạn trong chương trình hệ thống. Những vi mạch phải chịu nguồn thông tin quá tải run lên từng đợt, Tuyết Lam cắn răng nhẫn nại, ép phần hệ thống đẩy nhanh quá trình dung nạp. Đến khi cơn đau như nhấn chìm ý thức, Tuyết Lam thật sự đã nghĩ lần này có thể chính nàng sẽ không thành công. Thì bỗng nhiên một âm thanh vui tai vang lên báo hiệu: [Hệ thống xuyên không mang số hiệu: Tuyết Lam đã thành công chuyển đổi dữ liệu.]

Tuyết Lam vui mừng mở mắt ra, nàng tỉnh dậy trong cơ thể của một tiểu nha đầu, nhìn bàn tay nhỏ bé mũm mỉm của mình. Tuyết Lam thầm than, vì sự thành công của kế hoạch nuôi dưỡng lần này, mà cái giá nàng phải bỏ ra cũng quá đắt. Nàng chậm rãi đứng dậy trên mặt đất, từ từ làm quen với cơ thể mới này, từ bây giờ nàng không thể ung dung như trước được nữa. Phải chăm lo cho cả thân thể bằng xương bằng thịt này, nàng cũng sẽ biết đói, biết khát, biết lạnh, và còn có thể chịu tổn thương bên ngoài nữa.

Nghĩ đến những điều đó, nàng cảm thấy hối hận, đáng lý ra không nên đồng ý với tiểu tử kia mới phải. Nhìn xem, giờ không chỉ bớt việc mà còn mua dây tự trói mình, càng cần phải lo lắng nhiều hơn trước. Tự dằn vặt cũng đã dằn vặt xong, thích ứng cũng đã thích ứng xong, Tuyết Lam không còn cách nào khác là phải suy nghĩ đến những chuyện tiếp theo. Thân xác thì đã có, nhưng làm cách nào để nàng có thể vào cung một cách danh chính ngôn thuận ở bên cạnh Thiên Vũ đây.

Ngẫm nghĩ một lượt, nàng nhớ đến vị Nhị hoàng tử của Tề quốc, cũng là người đã theo vị thần y kia đi ẩn cư. Tính tới nay Nhị hoàng tử cũng đã rời Tề quốc được mười hai năm, không biết trong y thuật đã có tiến bộ nào hay chưa. Nhưng Tuyết Lam lại không lo lắng về vấn đề này, dù sao cũng là hài tử của Yên Yên, IQ chắc chắn sẽ không thấp. Nếu có thể trở thành đệ tử của Nhị hoàng tử này thì có thể tự do vào cung mà không sợ bất kỳ điều gì.

Nói là làm, nàng nhìn bộ y phục mình đang mặc trên người, khẽ cau mày lại rồi đưa tay xé rách nó, sau đó còn lăn lộn trên mặt đất một lúc. Đến khi cả người đều luộm thuộm bẩn thỉu, đầu tóc rối bời nàng mới hài lòng dừng lại. Tuyết Lam đã ra tay thì chỉ muốn thành công chứ không hề muốn thất bại, dù có phải dùng khổ nhục kế nàng cũng sẽ làm. Khóe miệng nhếch thành một đường cong giảo hoạt, nàng giữ nguyên bộ dạng này tìm đến chân núi Lĩnh Thư.

Vị cao nhân thần y kia cũng rất biết cách chọn chỗ để ẩn cư, nơi thế ngoại đào tiên trên đỉnh núi Lĩnh Thư chính là chỗ ở của ông ta. Nàng nghiến răng cố gắng trèo lên đỉnh núi, vừa hận sức của bản thân không đủ, vừa thầm mắng lão thần y kia có sở thích cổ quái. Rõ ràng nhận một vị hoàng tử làm đệ tử, có thể ở trong thành Lạc Dương mà hưởng vinh hoa cả đời không hết. Lại rảnh rỗi chạy lên núi tu luyện y thuật, sống cách biệt với nhân sinh thế thái, hại nàng phải khổ cực thế này.

Leo chưa được một nửa chặng đường thì Tuyết Lam đã không còn sức lực, đành phải dừng lại nghỉ ngơi. Mồ hôi chảy đầy trên tránh, miệng thì vừa khô vừa nóng, Tuyết Lam khó chịu ôm lấy cổ họng của mình. Được lắm, bây giờ thì lại bắt đầu thấy khát rồi, nàng đành phải gắng đứng dậy tìm kiếm nước uống. Đi không được bao xa, do quá mệt mỏi mà khiến nàng bất cẩn vấp phải hòn đá ngáng đường té phịch xuống đất. Cảm nhận cơn đau truyền đến nơi đầu gối, Tuyết Lam thật sự muốn khóc đến nơi rồi, làm con người thật khổ mà.

Không ngờ được rằng, ngay lúc ấy lại có một đôi giày xuất hiện trước mặt nàng, Tuyết Lam chậm rãi ngẩng đầu lên. Nam nhân này rất tuấn tú, trên khuôn mặt kia còn mang theo sáu, bảy phần giống với Thiên Vũ, ngoài vị Nhị hoàng tử kia ra thì còn có thể là ai được. Nàng mừng thầm trong bụng nhưng lại không thể để lộ ra, đành cắn môi thu lại ánh mắt gắng sức tự mình đứng dậy. Hắn có vẻ ngạc nhiên, tiểu nha đầu này thật kỳ lạ, hắn cứ tưởng nàng sẽ kêu khóc cầu xin sự giúp đỡ của hắn. Nhưng nàng lại tự mình ngồi dậy, cú ngã lúc nãy chắc chắn không hề nhẹ, vạt váy dưới chân đã nhuốm đỏ một mảng máu.

Ánh mắt của hắn dần se lại, hình như đã quyết định một điều gì đó rất trọng đại, hắn cúi người xuống bế nàng lên tay: “Rất có căn cốt, tính tình lại quật cường, ta nhận ngươi làm đệ tử chân truyền.” Nói xong không đợi nàng đồng ý đã bế nàng đi thẳng lên đỉnh núi, Tuyết Lam mắt tròn mắt dẹt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không phải là quá nhanh đó chứ? Nàng còn chưa kịp diễn trò khổ nhục kế đã thành công ngoài mong đợi rồi. Còn cả tính khí ngang ngược tự quyết định mà không cần hỏi ý định của người lại càng giống với Thiên Vũ, mà không chính xác là giống với Vũ Yên.

Nàng ngẩng đầu lên trời, Yên Yên à, ngươi quả thật đã thành công ngoài mong đợi, một mình sinh ra cả một bầy tiểu yêu nghiệt vô cùng giống ngươi. Khi lên đến đỉnh núi Lĩnh Thư, hắn đưa nàng đi gặp qua sư phụ của mình, không nói không rằng chỉ bảo một câu: “Đây là đệ tử chân truyền của ta.” Lão già ấy cũng chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi vuốt bộ râu già: “Nhìn dáng vẻ không tồi, xem ra con đã thay ta mở rộng sư môn rồi, hãy truyền dạy cho tốt, đừng như các sư đệ, sư muội của con, đều dưỡng ra một đám bất tài!”

Những lời này vừa nói ra, những đồng môn khác của hắn đều cúi đầu xấu hổ, ngay cả đám tiểu bối cũng ngượng ngùng vì bị sư gia trách mắng. Mặt hắn không chút biểu cảm: “Ta sẽ không giống ông đâu!”, nói rồi lại bế nàng rời khỏi đại sảnh tiến về biệt viện của hắn. Qua cách nói chuyện, Tuyết Lam có thể nhận ra rằng quan hệ giữa hắn và lão già kia hình như không tốt đẹp cho lắm. Nhưng nàng mặc kệ, chuyện tình trước mắt phải nhanh chóng lấy được lòng tin của hắn đã.

Hắn đặt nàng ngồi lên ghế, sau đó mang hộp thuốc đến xử lý vết thương cho nàng, vừa cẩn thận lau qua vết thương vừa hỏi: “Ngươi có phụ mẫu hay không? Nếu có thì hãy nói cho ta biết, ngày mai sẽ chính thức dẫn ngươi đến bái kiến phụ mẫu ngươi để nhập môn.” Nàng trả lời hắn: “Không có!” Động tác của hắn ngừng lại một chút rồi tiếp tục hỏi: “Tại sao lại đến chân núi Lĩnh Thư?” Nàng đáp: “Cả nhà bị sát hại, muốn học y thuật giết người.” Tuyết Lam cũng tự thấy bản thân mình hình như đã đọc quá nhiều kịch bản xuyên không cẩu huyết, lấy bừa một thân thế nào đã để gạt hắn.

Lần này thì hắn không thể bình thản được nữa, ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Một khi đã trở thành đệ tử của ta thì ngươi không được phép nói những lời đó nữa. Không còn người thân cũng rất tốt, sau này không cần phiền phức nhiều. Ta dạy ngươi y thuật cứu người, chỉ cần ngươi dùng nó để giết người thì ta sẽ lập tức lấy mạng ngươi. Danh phận trước đây không quan trọng, cần thiết là hiện tại ngươi không còn là người như trước nữa rồi. Tên của ngươi là gì?”

Nàng nhìn hắn, chẫm rãi nói: “Tuyết Lam.” Hắn lại cúi đầu xuống thoa thuốc lên vết thương của nàng: “Tên của ta là Vũ Kỳ Phong.” Nàng Tuyết Lam ngạc nhiên, hắn lấy họ của Yên Yên ư? Cũng phải, việc hắn đi theo thần y đến đây học y thuật đã chứng tỏ hắn không hứng thú với ngôi hoàng đế. Tuyết Lam âm thầm đánh giá hắn, cứ như thế nghiễm nhiên nàng trở thành Đại đồ đệ của Vũ Kỳ Phong. Không hổ danh là đệ tử kế thừa bát y của hắn, năng lực học tập của nàng càng lúc càng vượt xa đám hậu bối ở Lĩnh Thư.

Sau một tháng đã thuộc hết tên thuốc, được hai tháng lại phối thuốc thay sư phụ, sau ba tháng thì theo sư thúc Vũ Kỳ Phong xuất môn hành y. Kẻ được phép ra khỏi Lĩnh Thư phải được sư gia công nhận, thành tựu của nàng đạt được chính là mục tiêu theo đuổi cả đời của họ. Tuyết Lam dưới sự dạy dỗ của hắn, nhìn đám hậu bối kia bằng nửa con mắt. Nàng là ai kia chứ, dù sao cũng đã sống đến ngần này tuổi, chẳng lẽ còn thua cả những kẻ ấy hay sao. Vũ Kỳ Phong càng truyền thụ y thuật cho nàng, càng cảm thấy nhận được nàng làm đệ tử đúng là duyên phận. Có được người kế thừa bát y như nàng, xem ra con mắt nhìn người của hắn vẫn rất tốt.

Lấy danh nghĩa đệ tử của Lĩnh Thư, Tuyết Lam bí mật gửi đến Tuyên vương phủ một bài thuốc đã thất truyền từ lâu. Trong thư không nói rõ tên người gửi, chỉ hạ một chữ Lam nơi cuối thư, vậy mà danh xưng Lĩnh Thư lại vô cùng lớn. Tuyên vương gia vừa nhận được thư đã lập tức sai người đi lấy thuốc theo đơn, còn tự mình sắc thuốc cho nhi tử của mình uống. Chưa đầy hai tháng, Tuyên Phúc Vinh đã có thể nghe thấy được, tiếp tục dùng thuốc đến tháng thứ ba, thì lại có thể mở miệng nói chuyện.

Lúc nàng ở Lĩnh Thư được ba tháng, thì bỗng sực nhớ đến lời hẹn với Thiên Vũ, đứa trẻ này ghét nhất là người khác thất tín. Nếu nàng về trễ, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, hắn có lục tung cả thiên hạ để tìm nàng hay không? Cả ngày bồn chồn không yên, lòng dạ rối bời muốn tìm cách rời khỏi Lĩnh Thư. Vũ Kỳ Phong sớm đã nhận ra tâm trạng bất ổn của nàng, hắn không hỏi nàng lý do tại sao. Vào một buổi sáng nọ, hắn trở về biệt viện sớm hơn mọi khi, vừa nhìn thấy nàng đã nói: “Thu xếp hành lý đi, vi sư đưa con đi lịch lãm.”

Theo sau bóng lưng của hắn là lão già cổ quái kia, hình như vì chạy theo quá vội mà ông ta thở hổn hển, trông như có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào. Bàn tay run run chỉ vào Vũ Kỳ Phong, lời nói có chút gấp gáp: “Con... Con...Được lắm! Có phải muốn chọc cho ta tức chết hay không, dám bỏ cả vị trí trưởng môn nhân mà xuất môn xuống núi. Chẳng phải con đã nói rằng không có hứng thú với ngai vàng kia sao, vậy trở lại đó làm gì?” Vũ Kỳ Phong không nhìn ông ta, ánh mắt chỉ nhìn về phía nàng: “Ngai vàng đó vẫn không có hứng thú, chỉ là tiểu nha đầu này còn nhỏ, nếu không được nhìn thấy vẻ tươi đẹp của nhân gian thì rất đáng tiếc. Ta đã nói ông và ta không giống nhau, cách dạy dỗ của ta với đệ tử chân truyền cũng vậy.”

Lời này của hắn làm lão thần y im bặt, ông ta thu lại dáng vẻ ban nãy, bày ra bộ dạng đĩnh đạc, khẽ vuốt chòm râu trắng: “Nếu đã là lịch luyện thì ta sẽ đi cùng các con. Dù sao cũng là lần đầu tiên con nhận đệ tử, tương lại nha đầu này chính là người kế thừa bát y của con, là trưởng môn nhân đời tiếp theo. Lịch luyện cũng không thể qua loa được.” Nói rồi không đợi hắn đồng ý đã xoay người nhón chân bay về chỗ mình ở. Tuyết Lam cầm vị thuốc trên tay ngẩn người tại chỗ, hồi lâu mới lên tiếng: “Hình như sư gia và người rất thích chơi trờ đuổi bắt!”

Khóe môi của Vũ Kỳ Phong giật giật, “Con nhìn thấy chỗ nào là vi sư và ông ta đang chơi đùa?” Nàng trừng mắt nhìn hắn: “Không phải đã chơi rất vui vẻ sao?” Hắn không còn lời nào để nói với nàng, chỉ phất tay áo bảo nàng mau đi chuẩn bị hành lý. Tuyết Lam vừa vui vừa sợ, không biết lần này hắn sẽ dẫn nàng đến tận đâu, nhưng thật không ngờ, nơi hắn đến lại là Tề quốc. Nàng ngồi trên cỗ xe ngựa khẽ cười thầm, chắc chắn tiểu hài tử kia đang nhớ nàng đến chết đi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.