Hệ Thống Nuôi Dưỡng Thái Tử

Chương 6: Nỗi lo lắng



Bên khung cửa sổ mở rộng, người thiếu nữ chăm chỉ đọc y thư, hàng chân mày của nàng đôi lúc sẽ cau lại. Những người khác trong Thái y viện không ai dám làm phiền nàng, bọn họ đều không muốn làm nàng phân tâm. Ngồi đọc sách một lúc khiến nàng cảm thấy hơi mệt, đúng lúc Tuyết Lam chuẩn bị đặt cuốn y thư trên tay xuống. Thì bỗng nhiên có một ai đó đã cướp nó khỏi tay nàng, Tuyết Lam giật mình ngẩng đầu lên, người đó không ai khác chính là Thiên Vũ.

“Muội không định sẽ dành hết ngày hôm nay ở trong Thái y viện nghiên cứu y thư chứ? Dù sao thì Nhị ca và lão thần y cũng không có ở đây, muội không cần phải nghiêm chỉnh đến vậy đâu.” Thiên Vũ vừa mỉm cười vừa đưa tay ra lật giở từng trang sách. Nàng không trả lời Thiên Vũ, bàn tay vươn ra phía trước muốn cướp lại cuốn y thư. Nhưng khi nàng định làm như thế thì có một giọng nói khác vang lên cắt ngang hành động của nàng: “Thiên Vũ nói đúng đấy! Chúng ta đang muốn xuất cung ra ngoài, muội có muốn đi cùng không?”

Nàng xoay người nhìn về phía đó, Phúc Vinh mặc trên người bộ trường sam màu trắng, bên ngoài khoác áo choàng gấm màu nhạt. Khuôn mặt như cười như không đang nhìn nàng, trong ánh mắt của hắn tràn ngập sư mong chờ. Tuyết Lam gật đầu một cái, đoạt lấy y thư rồi cất vào ngăn kéo, sau đó đứng lên rời khỏi Thái y viện. Không hiểu sao nàng lại luôn muốn được xuất cung đi ra ngoài, dù chỉ là trong chốc lát vẫn có thể khiến tâm trạng của nàng tốt lên không ít.

Những cơn gió se lạnh thổi qua rừng trúc, khiến chiếc chuông gió treo ở một góc của chiếc lều đung đưa. Tuyết Lam ngồi bên trong chiếc lều, nàng nghe thấy tiếng động vui tai mà chuông gió phát ra thì khẽ thở dài. Trời đã trở nên lạnh hơn rồi, rốt cuộc hai người bọn họ muốn đấu kiếm đến bao giờ. Nàng đưa mắt nhìn về phía trước, bàn tay phải chống cằm suy tư, tiếng binh khí xé gió rất rõ ràng. Trước mặt nàng có hai bóng người cao lớn, tốc độ di chuyển vô cùng nhanh, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng sắc lạnh do vũ khí va chạm vào nhau.

Trận đấu này đã diễn ra hơn một canh giờ rồi, và vẫn chưa có dấu hiệu sẽ kết thúc. Tuyết Lam lại thở dài, nàng thu lại ánh mắt rồi tập trung vào ấm trà nóng trên bàn, cẩn thận mở nắp ấm cho lá trà vào. Hơi ấm từ bếp lò tỏa ra sưởi ấm không khí xung quanh, Tuyết Lam mỉm cười huơ tay tận hưởng làn hơi ấm áp. Đợi một chốc để nước sôi, nàng nhấc ấm trà lên khỏi bếp rồi tỉ mỉ đổ trà nóng ra từng chiếc ly nhỏ được để sẵn.

Khi nàng đang tập trung tinh thần vào việc rót trà, thì lại nghe thấy tiếng vật gì đó xé gió lướt qua trên đầu mình. Nàng đặt ấm trà xuống rồi xoay đầu lại, ở trên thân cây có một con sâu màu xanh đang ngọ nguậy. Xuyên qua cơ thể nó lại là một chiếc lá trúc, là ai trong hai người họ đã chặn con sâu đó cho nàng. Đến khi nàng hiểu được vấn đề thì hai người kia đã đến trước mặt nàng từ khi nào. Những ly trà nàng vừa rót đều đã được họ cầm lên, Thiên Vũ ngồi cạnh nàng, dựa lưng vào chiếc gối mềm, bàn tay mân mê tách trà.

“Lam Nhi, hình như tài nghệ pha trà của muội càng lúc càng cao thì phải!” Thiên Vũ nâng tách trà ngang tầm mắt của mình, ngắm nàng qua màn hơi nóng mờ ảo bốc lên. Tuyết Lam đưa tay ra đón lấy tách trà trên tay hắn, đặt xuống bàn rồi tiếp tục rót cho hắn một ly mới. “Tài nghệ của muội không hề cao, chẳng qua người phải cảm ơn Tuyên vương tử. Lá trà lần này là của ngài ấy!” Nàng vừa đưa ly trà mới cho Thiên Vũ, vừa đón lấy ly trà từ tay Phúc Vinh. Phúc Vinh mỉm cười nhìn nàng: “Muội không cần khách sáo như thế đâu.”

Nụ cười của Phúc Vinh dành cho nàng vô cùng dịu dàng, ngay cả Thiên Vũ cũng cảm nhận được tình cảm sâu kín trong nụ cười đó. Đôi mắt của hắn khẽ nheo lại, bàn tay của hắn bất giác không tự chủ được, đưa ra tóm lấy đuôi tóc của nàng. Thiên Vũ chơi đùa những lọn tóc mềm mại của nàng trên tay mình, mùi hoa Hải đường quấn quýt nơi những đầu ngón tay. Tuyết Lam cảm nhận được có người đang nghịch tóc mình, nàng nghiêng đầu một chút khiến những sợi tóc trượt qua khẽ tay của Thiên Vũ. Phúc Vinh ngồi đối diện nàng, hắn cũng nhìn thấy những hành động này của Thiên Vũ, nụ cười trên môi lại càng đậm, hắn nâng tách trà lên môi rồi nhấp cạn.

“Hai người các huynh cũng thật có nhã hứng, vừa đấu kiếm vừa có tâm trí để ý chỗ này của muội đang xảy ra chuyện gì.” Tuyết Lam hơ tách trà nhỏ trên bếp rồi đưa cho Phúc Vinh để sưởi ấm, nghe được câu nói của nàng hắn lập tức trả lời: “Dù đã để tâm nhưng Thiên Vũ đã nhanh tay hơn ta.” Nàng uhm một tiếng rồi xoay người để tách trà mới hơ vào tay Thiên Vũ, hắn đón lấy tách trà rồi trêu chọc nàng: “Muội tính cảm ơn ta thế nào đây?” Tuyết Lam ung dung dọn ấm trà: “Chẳng phải muội đã pha trà mời huynh rồi sao?” Thiên Vũ định nói thêm điều gì đó thì bỗng nhiên Tuyết Lam lại hắt xì một cái.

Nàng cau mày lại, cơ thể con người này đúng là rất mong manh, chỉ cần vài cơn gió thổi qua cũng đủ khiến nàng cảm lạnh sao? Trong lúc nàng còn đang thất thần thì một chiếc áo choàng đã khoác lên vai nàng, Tuyết Lam ngẩng đầu lên. Là áo choàng của Phúc Vinh, hắn khẽ xoa đầu nàng: “Được rồi, chúng ta về thôi, hình như Lam Nhi cảm lạnh rồi. Lần sau nhất định sẽ không để muội chịu lạnh như thế này nữa.” Thiên Vũ cũng tán thành ý kiến của Phúc Vinh, hắn đứng dậy ra hiệu cho tùy tùng thu dọn mọi thứ.

Tuyết Lam nương theo bàn tay của Phúc Vinh mà đứng dậy, nàng kéo chiếc áo choàng chặt thêm một chút. Quả thật nàng không nên đi theo hai người họ, mỗi khi họ ra ngoài thưởng ngoạn đấu kiếm đều phải rủ nàng theo cho bằng được. Nhưng dù nói là không nên thì nàng vẫn cứ thích những chuyến đi ngắn này, được ra khỏi cung hít thở bầu không khí trong lành cũng tốt. Tránh để cho nàng cả ngày đối diện với những bộ mặt cau có của các Thái y trong viện, hay lại phải tìm cách từ chối khéo léo lời mời thưởng trà ngắm cảnh cùng với những người ở trong cung.

Không biết là cố ý hay vô tình, mà Yên Yên lại đặc biệt yêu thích thân phận này của nàng. Dăm ba bữa lại bắt nàng đến Thần Hi cung ăn cơm cùng nàng ấy, những lúc này thật sự Tuyết Lam rất muốn bóp chết Yên Yên. Khi mà nàng và Yên Yên còn gắn bó, tại sao chưa bao giờ nàng ấy đối xử tốt với nàng như vậy. Nay lại bày ra thái độ vui mừng như bắt được vàng mà thân thiết với thân phận hiện giờ của nàng. Dù Yên Yên chưa bao giờ hỏi và nàng cũng chưa bao giờ nói, nhưng nàng chắc chắn rằng. Với sự thông minh của Yên Yên mà nàng biết, thì chắc hẳn nàng ấy đã sớm nhận ra nàng rồi.

Tùy tùng cũng nhanh chóng thu dọn xong mọi thứ, Tuyết Lam bước lên cỗ xe ngựa để trở về hoàng cung. Lúc ngồi trên xe, nàng đưa tay vén tấm rèm lên một chút, ánh mắt luyến tiếc ngắm nhìn rừng trúc bên ngoài. Thiên Vũ nhìn thấy nàng như vậy thì vội nói: “Nếu muội đã thích rừng trúc đến thế, lần sau ta sẽ lại dẫn muội đến đây.” Tuyết Lam gật đầu theo phản xạ nhưng lại không để câu nói đó vào lòng. Nàng biết mỗi lần xuất cung đều rất khó khăn, làm sao có nhiều cơ hội để dẫn nàng đến đây kia chứ.

Nghĩ như vậy, Tuyết Lam buông rèm xuống, xoay người ngồi ngay ngắn trong xe. Bầu không khí trong xe chợt trở nên yên tĩnh khác thường, không ai nói gì thêm nữa. Chính giữa cỗ xe có một chiếc lò đốt than sưởi ấm, vì thế mà Tuyết Lam không còn lạnh nữa. Ngồi được một chốc, bỗng nhiên nàng cảm thấy buồn ngủ, mi mắt nặng dần rồi khép lại lúc nào nàng cũng không biết. Chỉ biết khi tỉnh lại nàng đã trở về hoàng cung rồi, không chỉ vậy, mà còn được đưa về tận Đông cung.

Tuyết Lam mở mắt ra nhìn xung quanh, cảm thấy rằng cơ thể mình đang được ai đó ôm vào lòng. Hơi ấm bao quanh bốn phía, ngay cả trên người nàng cũng được đắp một lớp chăn lông dày. Dường như cảm nhận được nàng đã tỉnh dậy, hắn khẽ hỏi: “Lam Nhi đã dậy rồi à? Nàng có đói không?” Tuyết Lam lập tức cau mày lại, mỗi khi chỉ có nàng và hắn thì Thiên Vũ lại trở thành đứa trẻ khó bảo. Luôn luôn thích gọi nàng là Lam Nhi, còn không hề phân biệt tôn ti luôn xưng ta gọi nàng.

Nàng xoay người muốn rời khỏi người Thiên Vũ, nhưng đã bị vòng tay của hắn giữ chặt lại. Tuyết Lam ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong đôi mắt của nàng lóe lên sự cảnh cáo, đừng bước qua giới hạn hắn đã hứa với nàng. Thiên Vũ vừa nhìn thấy ánh mắt của nàng đã mỉm cười đầy vẻ vô tội, hắn vội nói: “Đừng giận, thật ra ta có điều muốn hỏi nàng.” Tuyết Lam gật đầu ra hiệu cho hắn cứ hỏi. Thiên Vũ hít một hơi sâu rồi vuốt lọn tóc xòa trước mặt ra sau cho nàng: “Dạo gần đây nàng rất hay buồn ngủ, lại còn sợ lạnh, một khi đã ngủ thì không có kêu cũng không tỉnh dậy. Lam Nhi, nàng đang bệnh sao?”

Nghe hắn nói nàng khẽ giật mình, phải rồi dạo gần đây nàng cũng không để ý lắm cứ cho là vì cơ thể mệt mỏi quá độ. Hay là đã đến cực hạn của cơ thể này rồi? Điều đó thì nàng phải kiểm tra lại thì mới có thể đưa ra kết luận được. Tuyết Lam trả lời hắn: “Không có, ta không bị bệnh! Giờ ngươi có thể để ta xuống được chưa? ” Thiên Vũ miễn cưỡng nới rộng vòng tay để nàng đứng vững trên đất, sau đó ra hiệu cho cung nhân mang bữa ăn tối vào. Trong lúc dùng bữa với nàng, đột nhiên hắn lại nhắc đến một chuyện nữa: “Lam Nhi, hình như cũng lâu rồi nàng chưa đưa ra bất kỳ nhiệm vụ nào nữa.”

Thức ăn vừa đưa lên miệng đã rơi xuống chén, Tuyết Lam hơi thất thần, dạo này nàng làm sao thế nhỉ? Hay vì quá quen thuộc với lối sống con người khiến nàng quên mất trách nhiệm của mình. Nàng mỉm cười với hắn, ung dung gắp lại thức ăn cho vào miệng: “Cũng thật lâu rồi chưa thấy bộ dạng của ngươi hăng hái khi làm nhiệm vụ như vừa rồi đâu.” Thiên Vũ mím môi lại, hành động kỳ lạ của nàng dạo gần đây khiến hắn lo lắng. Một cảm giác bất an dâng trào trong lòng mà hắn không thể áp chế được, hơn nữa nỗi bất an còn lớn hơn từng ngày.

“Mấy ngày nay ta lại nghe thấy một chuyện thú vị, con gái của Thừa tướng năm nay vừa đến tuổi cập kê. Hai ngày nữa sẽ tổ chức lễ “Cài trâm”, trước tiên hãy tìm cơ hội để tham gia vào buổi lễ đó đã. Sau đó ta sẽ đưa ra nhiệm vụ cần thực hiện, ngươi thấy thế nào?’’ Một suy nghĩ thú vị lóe lên trong đầu nàng, Tuyết Lam vui vẻ nói, ánh mắt quan sát Thiên Vũ.

Thiên Vũ nhìn thấy tâm tình của nàng tốt lên không ít, cũng không hề chần chừ mà đồng ý ngay với nàng. Tuyết Lam gật đầu với hắn, rồi đưa tay ra gắp lấy miếng thịt đặt vào chén của Thiên Vũ: “Vậy là được rồi, lần này, đưa cả Phúc Vinh theo nữa, chắc chắn đến ngày hôm đó sẽ có trò hay để xem.” Thiên Vũ nhìn nàng đầy nghi hoặc: “Nàng lại vừa nghĩ ra trò tinh quái nào nữa vậy?” Tuyết Lam cố gắng nén tiếng cười trả lời hắn: “Mau ăn đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.