Vương Minh đen mặt, nằm yên cũng trúng đạn, đúng là đen đủi. Ông thầy này sao thứ gì cũng nhớ, thù này đã là chuyện từ tám trăm năm trước rồi có được không!
Cô dạy anh phát biểu mấy câu mang tính hình thức xong, nhìn Diệp Hoa lặng lẽ thở dài.
Chao ôi, cô ấy gắng sức lâu như vậy mà vẫn không cách nào đưa được đứa trẻ này đi vào con đường đúng đắn, cả ngày lăn lộn với đám phú nhị đại chơi bời lêu lổng không chịu học hành, tương lai hắn sẽ thế nào đây…
Phát biểu hết một vòng, Tống Vũ Hảo là người lên tiếng cuối cùng: “Tương lai cho dù các em đi đâu làm gì đi nữa, thầy chỉ hy vọng các em đừng quên tâm nguyện thuở ban đầu. Tất cả mọi việc trên thế gian này đều cần phải có ý chí mới có thể hoàn thành, hãy bền tâm vững chí, phấn đấu trở thành người có ích cho xã hội. Cũng hy vọng tất cả các em cả đời tốt đẹp mĩ mãn, vui vẻ khỏe mạnh như khoảnh khắc này. Con người, một đời rất dài, bất luận là làm chuyện gì, cũng đừng để trong tương lai bản thân mình cảm thấy hối tiếc khi hồi tưởng lại giây phút này…”
Ngữ điệu của thầy ấy đầy xúc động bùi ngùi, mấy nữ sinh đỏ hoe khóe mắt. Đám Vương Minh cũng thôi đùa bỡn, những gương mặt thầy cô quen thuộc đã gắn bó suốt hai năm trời, nói gì đi nữa cũng có đôi phần quyến luyến.
Tịnh Hương thất thần, mặc dù cô học cùng mọi người không được lâu nhưng thầy cô giáo đối xử với cô tốt như vậy, khi rời ra không khỏi cảm thấy có chút ngậm ngùi.
Song, đến cùng đây không phải là tiệc chia tay tốt nghiệp.
Các thầy cô phát biểu xong, các bạn học cũng lần lượt từng người bày tỏ lòng biết ơn với các thầy cô.
Tống Vũ Hảo gửi lời cảm đến mọi người, cuối cùng bước tới đứng bên cạnh Diệp Hoa.
Tống Vũ Hảo nghiêm giọng nhìn hắn: “Diệp Hoa, thầy biết em là đứa trẻ thông minh, nhưng lại quá mải chơi, lơ là đi quên mất việc học. Đến năm lớp mười hai, có thể tôi sẽ không tiếp tục chủ nhiệm cho em nữa nhưng tôi khi vọng lên lớp mười hai em cố gắng chú tâm chuyên học hành, không cần thành tích quá giỏi chỉ cần đủ điểm để thi vào trường đại học mình yêu thích là được”
“Cảm ơn thầy, em sẽ cố” Diệp Hoa gật đầu, âm thầm tiếp nhận lời của ông.
Tống Vũ Hảo thấy vậy, ông hài lòng rồi xoay người quay về chỗ của mình.
Thật lâu sau đó, cuối cùng cũng xong bữa cơm, Lữ Uy chỉ thấy nhàm chán muốn chết.
Liên hoan với các thầy cô, buổi chiều chắc chắn không có tiết mục giải trí gì khác.
Đợi đến khi thầy cô ra về trước, Lữ Uy mới đứng dậy đối với mọi người hét lớn: “Nào mọi người, ngày vui như vậy mặt mày cứ ủ rũ như thế chứ, có muốn đi đến nơi nào thư giãn không?”
Nhữ Khải uể oải mất hứng, nghe thấy Lữ Uy nói vậy, hắn liền tùy ý mở miệng: “Đi đâu?”
Lữ Uy trầm ngâm, thần thần bí bí lướt qua mọi người trong phòng, đợi đến khi mọi người sắp hết kiên nhẫn hắn mới mở miệng nói: “Tất nhiên là đi đến quán bar mới mở gần trường rồi”
Nói đến đây, đám người lập tức nhao lên bàn tán.
Một người nam sinh trong đó rốt cục không nhịn được mà lên tiếng, âm thanh giấu không nổi sự kích động: “Nơi đó nghe nói rất tuyệt vời, lại còn đặc biệt nhân ngày khai trương nên mọi thứ đều giảm giá năm mươi phần trăm nữa…”
Hắn ta kể đến say mê, đám người trong lòng không khỏi rục rịch, trong lòng nửa muốn đi nửa lại không.
Trong lúc đang trầm ngâm suy nghĩ, Trần Kiên đột nhiên lên tiếng.
“Ý kiến không tồi đâu, chủ quán của nơi đó là người bạn của ba mình, mọi người đến chơi ít nhất không cần phải lo sợ về vấn đề an toàn đâu”
Đến lớp trưởng cũng lên tiếng đồng ý, đám người cũng không tiếp tục day dứt mà dứt khoát đồng ý.
“Lớp trưởng quả nhiên lợi hại, đến ngay ông chủ của họ mà cũng quen biết”
Đột nhiên được người khen ngợi, Trần Kiên gương mặt hiện rõ vẻ cao ngạo, hắn vỗ ngực đảm bảo: “Toàn bộ chi phí dều tính cho mình, mọi người thỏa thích mà chơi đi”
Đám người lập tức reo lên cao hứng.
Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của tên này, Lữ Uy chỉ hận không thể cho hắn một tát nhưng nghĩ lại lời lão đại nói, hắn cũng đành uể oải mà lẳng lặng nhìn hắn diễu võ dương oai
Tịnh Hương ngồi bên cạnh Diệp Hoa, khuất trong phía mắt của mọi người, cô quay sang nói nhỏ với anh: “Diệp Hoa, bạn có đi không?”
Diệp Hoa nghe cô nói vậy hắn khẽ cau mày, hỏi ngược: “Cô muốn đi sao? Chưa đủ tuổi cô không nên đi tới những nơi như vậy” Hắn dù sao cũng đã hơn bốn mươi tuổi, việc ra lại những nơi như vậy thì hết sức bình thường nhưng với một đám người còn chưa va chạm đến xã hội mà dám đến những nơi như vậy thật sự là nghé con không sợ cọp.
Xem ra lá gan của cô cũng không hề nhỏ như hắn tưởng.
Tịnh Hương nghe vậy, cô hơi lúng túng sau đó gật gật đầu, giọng nói lí nhí như muỗi kêu: “Mình muốn đến xem…nơi mà bạn hay đi đến…vì vậy Diệp Hoa, bạn đi với mình được không?”
Diệp Hoa cánh tay đang nhịp nhịp trên bàn đột nhiên dừng lại, sau đó hắn lắc lắc đầu, những nơi nhỏ như vậy hắn còn chưa nghe qua thì làm sao có chuyện đã đặt chân đến, vừa muốn từ chối thì nhìn vào đôi mắt của cô không hiểu ma xui quỷ khiến nào hắn lại phun ra một từ trái với lương tâm: “Được!”
Đúng lúc này, Nhữ Khải nhàn nhạt quét mắt về phía Diệp Hoa: “Lão đại, anh cũng đi sao”
Diệp Hoa gật gật đầu.
Vương Minh nhàm chán ôm lấy điện thoại, đột nhiên ngẩng đầu chen miệng nói: “Lão đại từ khi nào anh lại có nhã hứng đến vậy?”
Diệp Hoa trầm ngâm, đến hắn cũng không biết tại sao mình lại như vậy.
Nhìn sắc mặt của Diệp Hoa, Vương Minh như hiểu ra điều gì đó, hắn nhìn sang Tịnh Hương, cười khẩy một cái, rồi cười nói: “Anh không phải vì tiểu mỹ nhân này đi…”
Lần này không chỉ Diệp Hoa có phản ứng, mà Tịnh Hương gương mặt loáng cái liền ửng đỏ, cô hơi cúi đầu che đi sự xấu hổ của mình.
Diệp Hoa thật lâu sau đó hắn gật đầu rồi lại lắc đầu.
Vương Minh thấy vậy, đáy mắt lóe lên tia sáng, nét cười trên môi càng lúc càng đậm.
Đám người cứ như vậy im lặng, đợi đến khi mọi người đồng loạt rời khỏi căn phòng, bọn họ cũng liền đứng dậy nhấc chân di chuyển.