Đi được vài bước, như nhớ ra việc gì đó Diệp Hoa quay đầu hỏi: “À phải rồi bạn gái tên gì?”.
“Cô ấy tên Giai Kỳ” Cũng chỉ là cái tên thôi hắn cũng không để ý nhiều.
Diệp Hoa đầu khẽ gật, liếc mắt nhìn qua Triệu Bảo Vân, hắn hiểu ý nhấc điện thoại trong tay bấm ra một hàng số rồi gọi cho ai đó.
Lâm Khang đi theo Diệp Hoa rời khỏi ngõ, nhìn chiếc xe trước mặt hắn ngây người.
Lâm Khang ít tiếp xúc với hội người giàu nhưng không phải hắn không biết, chiếc xe này không hề rẻ, là xe Mercedes-Benz, một chiếc rẻ nhất cũng phải trăm vạn. Lâm Khang cẩn thận từng bước lên xe, hắn sợ xơ xẩy làm xước một tí bán mình đi cũng không đền nổi.
Triệu Bảo Vân thấy hắn chậm trễ, nhíu mày hô to: “Nhanh lên! Mày là đàn bà à” hắn đã sớm không vừa mắt tên này, không hiểu sao lão đại lại muốn hắn vào bang.
Diệp Hoa lười để ý đến hắn, tùy ý mở miệng: “Bạn gái mày đang ở đâu?”
Lâm Khang đề phóng, lo lắng đáp: “Anh muốn làm gì? Muốn làm gì tôi thì làm nhưng đừng động đến cô ấy”.
“Yên tâm, tao sẽ không động đến bạn gái mày, nói đi giờ cô ấy đang ở đâu”
Bị khí thế của Diệp Hoa khuất phục, Lâm Khang đành nói: “Bây Giờ Giai Kỳ đang ở trường”.
Nghe xong Diệp Hoa mỉm cười, Triệu Bảo Vân bật cười khiến hắn tí nữa thì tông vào một chiếc xe khác, may mắn kĩ thuật cao nên hắn nhanh chóng bẻ lái tránh được chiếc xe đi ngược chiều.
Lâm Khang sợ hãi, than thở: “Này, anh muốn chết à, tôi còn Giai Kỳ tôi chưa muốn chết đâu”
Bình tĩnh được chút, Triệu Bảo Vân cười cười: “Đến bạn gái mày cũng không biết ở đâu, xem ra tình cảm của hai người cũng không tồi”.
Lâm Khang là người thông minh thấy ngữ khí của hắn có điều bất thường, hắn vội vàng hỏi ngược: “Ý anh là sao, cô ấy không có ở trường?”
Triệu Bảo Vân nhếch miệng, trong mắt lóe lên tia sáng: “Không tồi, đúng như mày nói bạn gái mày giờ không ở trường"
Diệp Hoa Không thể không nói, Triệu Bảo Vân không chỉ biết đánh đấm mà còn rất thông minh, hắn lập tức hiểu ý của anh gọi điện thoại tra hỏi cái tên Giai Kỳ, ở cái thành phố này không có nơi nào thoát khỏi tai mắt của hắn, rất nhanh chóng hắn đã tìm được cái tên Giai Kỳ, quả thật để làm được cánh tai phải của Hắc Mang không chỉ mạnh về vũ lực còn mạnh về tri thức.
Nghe vậy Lâm Khang ngây người, sắc mặt tái nhợt nắm chặt bả vai Triệu Bảo Vân: “Anh nói cho tôi Giai Kỳ hiện tại đang ở đâu?”.
“Mày lặng im đi, đến đấy là biết thôi” Triệu Bảo Vân mất kiên nhẫn, đau đầu với tên này, nếu không phải người lão đại cảm thấy hứng thú hắn đã sớmcho một sút xuống xe.
Lâm Khang biết mình thất thố, cố gắng bình tĩnh nhưng sắc mặt cùng đôi tay run rẩy đã bán đứng hắn.
Chiếc xe nhanh chóng đi đến phía đông thành phố, đến trước một quán bar Triệu Bảo Vân đỗ xe, nhanh chóng xuống xe mở cửa cho lão đại.
Lâm Khang nhìn quán bar trước mặt, sắc mặt ban lúc đầu đã không tốt giờ đây trắng bệch như người chết, hắn cảm thấy có điều không ổn.
“Anh Triệu cơn gió nào đưa anh tới đây” Một người thanh niên đi từ quán ra, dừng trước mặt hắn cười lớn.
Triệu Bảo Vân đấm nhẹ vào ngực đối phương, bật cười: “Tao đến chơi gái còn cần nói mày sao” Nhìn hành động của hai người chắc chắn là quen biết lâu năm.
Anh Kiệt nhìn sang người bên cạnh, hắn tò mò hỏi: “Đây là…”
Triệu Bảo Vân gõ nhẹ đầu hắn, hạ giọng nói: “Đây là lão đại mới, mày nói năng cẩn thận vào” Tên này từ trước đến nay luôn luôn làm việc theo sở thích, tính tình như trẻ con không ít lần khiến hắn đau đầu nhức óc.
Anh Kiệt ngượng ngùng, bối rối gãi đầu: “xấu hổi rồi, em tên Anh Kiệt, Anh trong anh tuấn, Kiệt trong kiệt xuất rất vui khi gặp anh” Nói xong hắn giơ tay đưa lên đỉnh đầu làm dáng dấp bộ đội.
Triệu Bảo Vân vuốt mặt, thật hết nói nổi với thằng này, chỉ mong lão đại không giận nhìn sang lão đại thấy anh mỉm cười làm hắn nhẹ nhõm thở dài.
Cùng lúc đó, Lâm Khang sớm không nhịn được cả gan chen ngang nói “Này các anh, bạn gái tôi như thế nào rồi?” Liên quan đến Giai Kỳ nên gan của hắn cũng to hơn vài lần.
Diệp Hoa rốt cục cũng mở miệng: “Dẫn nó đi gặp bạn gái nó đi”.
Diệp Hoa dẫn đầu đi vào, ba người sóng vai theo sau.
Không khí bên trong vẫn như trước, đối với mọi người nơi đây có lẽ là thiên đường nhưng đối với Lâm Khang thì nơi này lại là địa ngục, chính nơi đây đã cho hắn biết mình vô dụng đến nhường nào.
Nhóm người Diệp Hoa đi vào lập tức thu hút ánh mắt của mọi người, những người phụ nữ như hổ đói thấy thịt liếm môi nhìn chằm chằm Diệp Hoa,
Rất nhiều người muốn xông lên bắt chuyện nhưng nhìn người đi sau bọn họ không dám làm liều.
Anh Kiệt thấy vậy trong lòng đắng chát, hắn cũng tính là đẹp trai nhưng so với lão đại thì quả thật là tiểu vu gặp đại vu, cái gương mặt này của lão đại mà không đi làm minh tinh thì thật là một tiếc nuối lớn trong ngành giải trí, đảm bảo chỉ cần đứng im một chỗ thôi anh cũng trở lên nổi tiếng.
Anh Kiệt dẫn ba người đi vào một căn phòng, trong phòng một nhóm người đang thác loạn, ánh đèn lập lòe mờ ảo, nam nữ liên tục lắc mình nhảy múa bên trong, trong góc tối có vài đôi kề vai ấp má, quấn chặt nhau, làm những hành động dâm dục kích thích.
Cánh cửa mở ra, thấy có người bước vào mọi người thoáng chốc ngừng lại rồi tiếp tục nhảy múa, tên bụng bự thấy người đến liền nở nụ cười nịnh hót.
“Anh Kiệt, khó khắn lắm mới gặp anh không ngờ hôm nay lại xuất hiện”
Triệu Bảo Vân nhìn Anh Kiệt với ánh mắt quái dị, mày cũng chơi với lợn à, quả thật nếu so sánh với lợn thì đúng là sỉ nhục con lợn vì tên trước mặt này cả người từ trên xuống dưới đều là mỡ, khuôn mặt đê tiện khó coi đến cực điểm.
Anh Kiệt u oán nhìn Triệu Bảo Vân rõ ràng hắn cũng không quen người này, hắn thậm chí còn không biết tên hắn là gì.
“Giai Kỳ…Em…Tại sao…” Nhìn người trước mặt Lâm Khang cảm thấy thế giới như sụp đổ, người mình thương yêu tin tưởng nhất lại phản bội mình.
Khuôn mặt hắn vặn vẹo, khó khăn lắm mới mở được miệng.
Giai Kỳ nghe thấy có người gọi mình, quay đầu nhìn sang, ánh mắt đông cứng lại, sắc mặt tái nhợt, cô hoảng sợ hét to
“Anh…anh tại sao lại ở đây, không phải anh bảo mình đi làm thêm sao”. Chưa nói hết câu cô bị tên béo kéo vào lòng.
Mã Hùng nhìn kĩ người trước mặt, cuối cùng cũng nhớ ra, hắn nở nụ cười gian manh: “À hóa ra là mày, là thằng nhãi lần trước sao” Dứt lời hắn vỗ mạnh vào mông cô
“Tét”
“A! Anh thật xấu ~”
Giai Kỳ sắc mặt đỏ bừng vừa xấu hổ vừa nhục nhã, nhưng cô vẫn cố gắng vặn vẹo thân thể nũng nịu chiều theo ý hắn.
Mã Hùng thỏa mãn cười lớn: “Haha, bạn gái mày không tồi, mông ngực rất đàn hồi” Cố ý dừng hắn cười dâm đãng “Hà hà, đặc biệt tuyệt kĩ trên giường rất thuần thục nha!”.
Diệp Hoa, Triệu Bảo Vân cùng Anh Kiệt sớm đã không nhịn được cái gương mặt của hắn giờ đây còn nở nụ cười khiến ba người suýt thì phất cờ chịu thua.
Triệu Bảo Vân trong lòng không nhịn chửi một tiếng ‘Con mẹ nó quá xúc phạm người nhìn, có cần khó coi đến vậy không”. Nhìn sang cô gái trong lòng tên mặt lợn Triệu Bảo Vân không nhịn giơ ngón cái, xấu như vậy mà cô ta vẫn chịu được thật giỏi a!
Lâm Khang tức giận, biểu cảm trên mặt quả thực rất đặc sắc. gương mặt vặn vẹo cố gắng nặn nụ cười
“Giai Kỳ…tại sao em lại làm vậy?”
Sự việc cuối cũng cũng bại lộ, cô nhìn hắn nói giọng chua chát: “Anh nhìn lại mình đi, từ trên xuống dưới toàn đồ vỉa hè, đi theo anh tôi làm gì có được hạnh phúc, còn đi theo anh Hùng tôi không chỉ được ăn ngon mà còn được mặc đồ hiệu”. Cô đã sớm chán ghét hắn, bạn bè xung quanh cô ai ai cũng có đồ đẹp để mặc nhưng cô đến một món cũng không có, ngay đến quà sinh nhật hắn cũng chỉ tặng cô cái vòng không đến nổi trăm tệ,
Nhìn xem chiếc vòng, chưa bao giờ cô cảm thấy chán ghét đến vậy như đeo một thứ dơ bẩn cô giật mạnh khiến chiếc vòng đứt ra, từng viên ngọc rơi lộp cộp trên sàn nhà kèm theo câu nói
“Chia tay đi, anh không xứng với tôi”
Lâm Khang như chết lặng, hóa ra những nụ cười cô dành cho hắn đều là giả dối sao? Tình cảm của hắn dành cho cô vẫn không đủ cân nặng sao? Đồng tiền thật sự đáng sợ đến vậy sao? Vạn câu hỏi liên tục xoay quanh đầu hắn.
Mã Hùng nhìn tên trước mặt chán ghét hô to: “Chúng mày mau đuổi thằng rác rưởi này cho tao”.
Diệp Hoa rốt cục cũng phản ứng, hắn cười lạnh: “Người của tao, mày cũng dám động!”.
“Thằng nhãi ranh, mày là cái đéo gì mà chĩa mõm vào đây”
Xong, Anh Kỳ biết hôm nay là tử kỳ của con lợn này,
Chưa dứt lời, Triệu Bảo Vân không biết từ đâu vơ được một chat rượu vang đập mạnh đầu hắn
“Toang!”
Tiếng mảnh chai rơi lao xao trên mặt đất, hắn sợ hãi sờ lên đầu nhìn chất lỏng màu đỏ trong tay hắn sợ hãi hét to: “Máu! A! Máu mau gọi cấp cứu nhanh lên!"
Triệu Bảo Vân tức giận, con lợn này đã thành công chọc giận hắn, trong tay vẫn cầm vỏ chai còn sót, hắn nhổ ngụm nước bọt “Đm, mày muốn chết phải không!”