Giữa tháng năm, bầu trời trong xanh thẳm, không khí mát mẻ
Lễ chào cờ đầu tuần sáng thứ hai.
Sau khi thầy hiệu trưởng hoàn tất xong bài ‘phát biểu chỉ đạo’ dưới cờ, như thường lệ đại diện ban giám hiệu bắt đầu nhận xét và xếp loại thi đua giữa các lớp trong tuần qua, tiếp theo là đọc danh sách những học sinh không chấp hành nội quy đồng thời đưa ra hình thức kỉ luật.
Tên của mấy lão đại 11 D đều góp mặt đông đủ.
“Diệp Hoa, Nhữ Khải, Vương Minh cùng Lữ Uy… lớp 11 D đánh nhau với Triệu Tử Lâm và một số học sinh lớp 12 trường Nhất Trung, phê bình cảnh cáo trước toàn trường, ghi học bạ xét hạnh kiểm…”
Bên dưới hoàn toàn không có gì bất ngờ, mấy cái tên này cứ cách vài tuần lại xuất hiện một lần.
Lời còn chưa kịp dứt, đám học trò đã xầm xì bàn tán xôn xao.
Sơ Tuyết đứng phía sau Tịnh Hương, kéo kéo áo đồng phục của cô, gương mặt kích động tới đỏ bừng: “Hương Hương, cậu đoán xem tuần trước tớ thấy gì không?”
Tịnh Hương bỗng dưng có dự cảm xấu
“Tuần trước, lúc đi đến gần sân bóng, mình thấy nhóm lão đại siêu cấp đang đánh nhau, a a a vận khí của mình thật tốt mà”
“…”
Nhóm lão đại siêu cấp...nghe vậy trong đầu cô liền xuất hiện gương mặt yêu nghiệt đáng ghét của người nào đó.
“Diệp Hoa đúng là lớn lên để vùi dập sắc đẹp của tất cả nam nhân trong thiên hạ mà, mình muốn gả cho cậu ấy!”
Tịnh Hương khóe mắt co rút, quả nhiên người cô bạn nói đến là Diệp Hoa. Nghĩ đến anh cô liền tức giận thở hổn hển, ai thèm quan tâm đến cậu ta chứ! Cô vẫn còn tức giận về việc cậu ta bỏ lại cô một mình rồi trốn đi mất tiêu đây này, nghĩ bụng là vậy nhưng nghe đến tên anh, tai cô liền dựng lên chỉ sợ nghe thiếu sót một chữ.
Đám người xung quanh nghe thấy vậy, lập tức đánh về nguyên hình bát quái xúm vào nghe cô kể chuyện.
“Trước đây chỉ cảm thấy gương mặt đó đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, không ngờ tới cậu ấy đánh nhau cũng lợi hại đến vậy, y hệt như lão đại của bộ phim Hồng Kông mà mình xem. Cậu ấy đè nam sinh kia nện suốt đất, gương mặt không biểu lộ cảm xúc, ra tay hết sức tàn nhẫn, sau đó cùng với Nhữ Khải đánh tan quân địch hơn năm mươi người.
Nghe cô nói vậy đám người bát quái lập tức ‘ồ’ lên một tiếng
“Mọi người không nghe nhầm đâu, bọn họ chỉ với vài người mà đánh gục hơn năm mươi người đấy, hơn nữa ai nấy cũng đều mang theo vũ khí”
Nghe đến đây mọi người liền trợn mắt há mồm, nam nhân như vậy thật có khí chất.
Nhìn đám người nghe chuyện say mê đến quên hết trời đất, Sơ Tuyết liền xua tay ra vẻ thần bí
“Chưa hết, chưa hết. Các cậu không biết đâu, hình ảnh làm mình cảm thấy xúc động nhất là lúc Diệp Hoa đỡ cho Lữ Uy một nhát dao, ôi! Thật muốn thay thế cho Lữ Uy mà, nếu là mình, mình sẵn sàng sinh cho cậu ấy một đội bóng cũng được”
Đội bóng…
Sơ Tuyết thật đáng sợ
Nam sinh còn đỡ, nhưng nữ sinh thì liền hóa thành hoa si trung thành làm fan não tàn của anh.
Sơ Tuyết dẩu môi phê bình: “Diệp Hoa không có khuyết điểm gì khác, chỉ có tính tình thật quá khó gần a”
Tịnh Hương bật cười
Khó gần? Thật là tức cười mà
Người như anh có khó gần sao?
Phải đúng là siêu cấp lưu manh vô sỉ thì có!
Sơ Tuyết hướng mắt về cô, mân mê cằm: “Tớ mà là con trai, tớ sẽ thích nữ sinh giống cậu” Xinh đẹp, tính cách lại điềm đạm, mềm mềm đáng yêu, cô ấy là con gái mà còn muốn bóp véo.
Tịnh Hương gò má hồng hồng, nhỏ giọng đáp lại: “Mọi người cẩn thận, thầy hiệu trưởng đang nhìn về chúng ta kìa”
Sơ Tuyết cùng mọi người lập tức đứng ngay ngắn như chiến sĩ tiêu binh, quả nhiên sau đó thầy hiệu trưởng cất cao giọng: “Yên lặng! Em nào còn líu ríu nữa sẽ trừ điểm thi đua của cả lớp.”
Như hòn đá ném vào mặt hồ khuấy gợn sóng lan tỏa, mọi âm thanh lập tức im bặt.
Diệp Hoa đứng ở hàng sau cùng, thiếu niên cao lớn ăn mặc đồng phục, trước ngực buông lỏng một cúc áo, mơ hồ có thể nhìn thấy xương đòn gợi cảm, hai tay đút vào túi quần, như thể người bị nêu tên phê bình không phải mình.
Lữ Uy vỗ mạnh vào vai hắn, miệng cười ngoác đến mang tai: “Điều hiển nhiên như vậy còn cần mày nói sao”
Nói xong hắn nhìn sang lão đại, ánh mắt mang theo hờ hững nhưng đôi đồng tử nâu thẳm xa xăm nhìn về một phía.
Lữ Uy thấy anh thất thần, hắn không nhịn hô lên một tiếng: “Lão đại, lão đại...”
Diệp Hoa giật mình, đôi lông mày nhíu lại theo bản năng trả lời: “Có chuyện gì?”
Lữ Uy gãi gãi đầu: “Anh có nghe chuyện bọn e nói không?”
Diệp Hoa mờ mịt lắc lắc đầu
Vương Minh nhàm chán, đảo mắt một vòng lia bốn phía. Xung quanh đều là những gương mặt quen thuộc, không có em gái nào xinh đẹp nổi bật.
Tịnh Hương đứng giữa đám đông, bộ đồng phục trên người rộng thùng thình nhưng sống lưng cô thẳng tắp. Cô gái nhỏ gầy, làn da trắng ngần, cánh tay lộ ra bên ngoài trắng như hoa lê hoa mận.
Vương Minh kéo áo Lữ Uy: “Này nhìn xem, có phải lão đại nhìn về phía bạn học mới không?”
Nhữ Khải cùng Lữ Uy đồng thời liếc mắt nhìn sang anh, lúc này lão đại như một cái xác không hồn thẫn thờ nhìn sang một phía.
Lữ Uy chẹp miệng, lão đại thật là để ý người ta nhưng lại vì sĩ diện chết cũng không chịu nhận.
Nhưng đúng là để bọn họ nghĩ nhiều rồi, Diệp Hoa chẳng qua chỉ đơn giản suy nghĩ vài việc vu vơ thôi.
Vương Minh thở dài khoanh tay: “Dạng em gái này không cùng thế giới với chúng ta, đừng có chọc người ta khóc”
Diệp Hoa đột nhiên xoay đầu lại, hỏi Vương Minh: “Vì sao?”
Hắn cau mày, có vẻ cực kỳ thắc mắc
“Người ta là học sinh giỏi đó, vừa nhìn là biết chính là dạng chơi không nổi.” Hắn nói xong cười hai tiếng, đám bọn họ, đánh lộn hút thuốc uống rượu, có gì chưa từng làm qua?
Sắc mặt Diệp Hoa vô cùng khó coi.
Vương Minh cùng Lữ Uy mắt đối mắt, lão đại thế này là sao nhỉ, câu nào chọc tới anh ấy? Hơn tuần đây đúng là có phần quái lạ chẳng hiểu ra cớ làm sao mà. Tính tính nắng mưa thất thường, lúc thì trẻ con lúc thì trưởng thành thật làm bọn họ không dám trêu chọc.
Đến việc này Diệp Hoa cũng không rõ, có thể tuy rằng linh hồn của hắn đã hơn bốn mươi tuổi nhưng thân xác này mới có mười bảy vì vậy mới dẫn đến tính cách của hắn thất thường như vậy.