Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Chương 7: Đánh nhau ở sân bóng



Đội Nhất Trung thua thảm hại, khiến Triệu Tử Lâm tức giận xanh mặt, có điều làm hắn sợ hãi nhất chính là Diệp Hoa, Diệp Hoa chơi bóng dường như lợi hại hơn mọi ngày, những lần trước so bóng tuy trường Nhất Trung thua nhưng chưa hôm nào thua đậm như vậy, bọn hắn kém đội Tam Trung tận 8 trái, nhưng vạn lần hắn cũng không ngờ Diệp Hoa hắn cũng chỉ dùng một phần lực lượng của mình thôi.

Triệu Tử Lâm tức giận, đốt một điếu thuốc, hắn nhìn một người cao gầy mang áo số 8, hắn cười lạnh nháy mắt ra hiệu cho Tư Đồ.

Tư Đồ lập tức hiểu ý, dơ tay làm dấu ok, rồi lập tức cùng một người mang áo số 3 đi ra ngoài.

Cầm điếu thuốc trên tay, hít một hơi dài rồi thở ra, hắn nhìn Diệp Hoa một cách nghiền ngẫm, cười trừ: “Diệp Hoa! Chuyện ngày hôm nay chưa xong đâu”.

“Tao chỉ biết mày còn thiếu tao 1 vạn, còn những chuyện khác tao cũng lười để ý”. Diệp Hoa từ túi quần móc ra một bao thuốc, nhấc lên một điếu, hắn đánh lửa, nhẹ nhàng hít một dài rồi thở ra, xuyên qua màn khói ai cũng khổng thể thấy sắc mặt của hắn.

Không cần nói Diệp Hoa cũng hiểu, dùng đầu gối hắn cũng biết Triệu Tử Lâm hắn muốn tính nợ cũ và nợ mới với hắn.

Lúc trận bóng kết thúc cũng là lúc hệ thống vang lên và tuyên bố hắn có nhiệm vụ mới.

“Tinh”

“Kí chủ có nhiệm vụ phụ tuyến mời kí chủ nhanh chóng hoàn thành”

“Nhiệm vụ phụ tuyến: Xét thấy Triệu Tử Lâm mang theo hận ý nồng đậm đối với kí chủ, vì vậy kí chủ mau chóng tiêu diệt mối họa ấy”.

“Nhiệm vụ ban thưởng: Mở ra nhiệm vụ chính tuyến, ngẫu nhiên nhận được một dị năng sơ cấp”.

Diệp Hoa cười khổ, cái gọi là nhiệm vụ phụ tuyến có làm hay không thật là giả, hắn mà không làm thì làm sao mở được nhiệm vụ chính tuyến,

Nghe đến hai chữ dị năng, Diệp Hoa con ngươi lóe lên tia sáng, môi mõng khẽ nhếch, hắn cảm thấy tràn ngập sự thú vị, kiếp trước hắn cũng đã nghe qua những người sở hữu dị năng được gọi là dị năng giả, thậm chí hắn cũng đã thấy một dị năng giả điều khiển lửa, chỉ cần búng tay là xuất hiện một ngọn lửa, lúc đấy hắn cảm thấy rất ngưỡng mộ những người sở hữu dị năng.

Nhưng ý nghĩ đấy của hắn cũng chỉ thoáng qua rồi dập tắt, trong suy nghĩ của Diệp Hoa, hắn nghĩ cho dù dị năng mạnh đến đâu cũng không thể chịu được áp lực từ súng đạn và bom. Sau một khoảng thời gian, Diệp Hoa mới biết suy nghĩ của mình nông cạn như nào, dị năng đã vượt qua nhận thức con người, những người sở hữu dị năng mạnh mẽ còn có thể phá hủy một ngọn núi một cách dễ dàng, không chỉ đơn giản là tạo ra một đốm lửa hay là vài giọt nước.

Diệp Hoa nhướn mày, hỏi hệ thống: “Dị năng còn có phân chia cấp độ sao?”

Hệ thống vang lên tiếng máy móc lạnh lẽo, đáp: “Dựa theo sắp xếp của hệ thống thì dị năng được chia làm bốn cấp độ lần lượt theo thứ tự là sơ cấp, trung cấp, cao cấp và thần cấp. Trong đó dị năng thần cấp là tồn tại cao nhất, đó là cấp bậc ngài cũng không thể tưởng tượng được”.

Không cần nói Diệp Hoa cũng biết, phàm cứ có vật được gắn với chữ thần thì chắc chắc vật đó không hề đơn giản.

Chỉ sau vài phút, không biết từ đâu kéo đến hơn chục người thanh niên, đếm sơ qua cũng phải 50 người, ai lấy cũng đầu xanh đầu đỏ, xăm đủ mọi hình thù trên người, thậm chí còn thấy mấy người trong tay còn cầm khảm đao và dao bầu.

Hơn 50 người kéo vào sân bóng, làm sân bóng lúc đầu đang vắng vẻ lập tức trở lên đông nghịt, náo nhiệt.

Người cầm đầu chính là người mang áo số 8 tên Tư Đồ, hắn chạy đến chỗ Triệu Tử Lâm: “Anh Lâm, mấy anh em đến đủ rồi”

Triệu Tử Lâm nở nụ cười nghiền ngẫm, búng điếu thuốc còn đang cháy dở, hắn tiến đến chỗ Diệp Hoa, cách Diệp Hoa khoảng 10 m, hắn giang tay mỉm cười: “Diệp Hoa, mày thấy thế nào? Hôm nay chúng mày không quỳ xuống xin lỗi tao thì lúc rời khỏi đây tao không đảm bảo anh em tao làm gì chúng mày đâu”

Nói đến đây hắn cười càng lớn: “Còn 1 vạn chắc mày cũng không cầm nổi đâu, haha”

Phía bên Diệp Hoa, giờ đây chỉ còn lại bốn người đó là Lữ Uy, Vương Minh, Nhữ Khải và Diệp Hoa. Còn những người còn lại khi nhìn thấy những tên đầu xanh đầu đỏ, trong tay còn mang theo hàng nóng không biết bọn họ đã chạy đi bao giờ. Cũng không thể trách bọn họ a, đối phương có hơn 50 người trong tay còn vũ khí mà bên bọn hắn thì sao, bọn hẳn tổng cộng chỉ có hơn 10 người còn không có cả chiếc dao cùn chứ đừng nói đến những chiếc khảm đao dài hơn tấc kia.

Lữ Uy đảo mắt nhìn xung quanh, hắn e ngại nói: “Một, hai, ba,… năm mươi ba, con mẹ nó hơn năm mươi người đấy”.

Vương Minh tay chân run rẩy, hai con ngươi co rụt, lo lắng nói: “Mẹ kiếp! Tao còn thấy vài thằng mang theo cả khảm đao kìa béo”.

Nhữ Khải cũng lo sợ không kém, nhưng nhìn về Diệp Hoa hắn lại thoáng yên tâm: “Hai chúng mày lặng im đi, không bằng cả một phần lão đại”.

Diệp Hoa yên lặng thở phì phèo điếu thuốc, hắn bình tĩnh đến lạ thường, dường như đối với hắn những người trước mặt không hề có một chút đáng sợ nào. Qủa thật hắn không phải giả bộ, trước kia hắn còn lâm vào hoàn cảnh khó khăn hơn vạn lần nhưng đừng nói đến lo sợ, đánh mất bình tĩnh, kể cả lông mày hắn một chút cũng không nhăn.

Lữ Uy gấp gáp nhìn Diệp Hoa, mở miệng: “Con mẹ nó, Triệu Tử Lâm thằng đó chơi quá bẩn, giờ phải tính sao đây anh Diệp”.

Triệu Tử Lâm thấy Diệp Hoa vẫn bình thản, mặc kệ lời hắn nói, hắn tức giận hô to: “ Mẹ kiếp! Mày giả bộ cái gì, còn không mau đến đây gọi ba quỳ xuống xin lỗi lão tử”.

Lúc này Diệp Hoa mới có phản ứng, điếu thuốc trên tay đã hết, hắn tùy tiện vất sang một bên, lười biếng vươn vai mở miệng: “Qủa thật 1 vạn này tao không cầm được”.

Nghe đến đây Triệu Tử Lâm cười đắc ý, hiển nhiên kết quả không ngoài dự đoán của hắn.

Ba người lập tức thở dài, Nhữ Khải cũng có chút thất vọng đối với Diệp Hoa.

Nhưng đột nhiên Diệp Hoa mở miệng khiến mọi người khiếp sợ không thôi,

“1 vạn này … nó là tiền thuốc tao cho chúng mày”

Nhữ Khải hai con ngươi lóe lên tia sáng, cười mỉm “quả nhiên lão đại vẫn không thay đổi”.

Vương Minh lắc đầu cười trừ: “Thôi thì đánh liều vậy, lão đại, mặt lạnh, thằng béo tao có chết thì nhớ kêu cha mẹ hốt xác tao, bảo họ kiếp sau tao vẫn muốn làm con của họ”.

Nhữ Khải cảm thấy buồn cười, buột miêng nói: “Mày đừng lo không chết được đâu, cùng lắm bốn anh em mình vào viện nằm chơi vài tháng thôi”

Lữ Uy đột nhiên giơ tay dựng ngón giữa chỉ vào Triệu Tử Lâm hô to: “Mày có giỏi đến bắt tao này”.

Nói xong hắn vội quay mặt nhìn ba người, khẽ mở miệng cười nói: “Ba người mau chạy đi, nhớ hốt xác cho tao là được”

Hành động của Lữ Uy khiến ba người cảm động không thôi, không ngờ tên béo này còn có một mặt khiến người khác cảm thấy sởn da gà đến vậy.

Triệu Tử Lâm tức giận đến xanh mặt, hắn đã nhịn rất lâu, giờ lại bị Lữ Uy chọc tức, cuối cùng bộc phát, rống lên một tiếng kinh thiên.

“Con mẹ nó! Chém chết thằng béo trước cho tao”

“Anh em đâu lên chém nó”

Đám người sau lưng Triệu Tử Lâm hô hào, mắt lộ hung quang, hận không thể chém thằng béo này thành thịt băm.

“A! Giỡn thôi chúng mày làm gì căng vậy” Lữ Uy đột nhiên chuyển sang ôn hòa cười nói.

Không đợi Lữ Uy nói hết câu, hơn năm mươi người nhào đến chỗ hắn.

Diệp Hoa rốt cục cũng hành động, hắn nhếch môi hừ lạnh một tiếng: “Muốn đánh thằng béo thì phải bước qua xác tao đã”. Liền lúc đó hắn quay ra nhìn ba người

“Ba thằng mày đứng ra một bên chuyện này để tao giải quyết”.

Nhữ Khải lắc đầu cười mỉm, giọng nói đầy kiên định: “Lão đại anh nói vậy là không coi bọn em là anh em rồi”.

Dứt lời hắn nhanh như chớp bay người lên, đầu gối thục thẳng vào tên đi đầu, tên đi đầu bị ngã bay về phía sau, rơi vào mấy tên đi sau khiến bọn hắn ngất lịm đi.

Mấy tên còn lại hét lớn xông lên, Diệp Hoa cũng không yếu thế, hắn tung một cú đá sút vào đầu một tên cầm khảm đao, lực đá mạnh khiến vài tên bên cạnh cũng bị dính đòn. Chưa hết, Diệp Hoa theo đà búng người lên không, hắn xoay vòng tung ra cú đá kép khiến vài tên bị thương.

Chưa đầy vài phút, hai người đã hạ gục một nửa,

Đặc biệt là Diệp Hoa, mọi người nhìn hắn như quái vật, hắn giải quyết mấy tên này trông rất nhẹ nhàng,

“Lên! đều lên hết cho tao! Chém chết thằng béo trước! A Hùng! A Miêu xông lên chém nó!” Triệu Tử Lâm điên cuồng rống lên, hắn hoảng sợ nhìn Diệp Hoa và Nhữ Khải, hắn không ngờ hai thằng điên này đánh nhau giỏi đến vậy.

“Con mẹ nó, chúng mày tưởng tao dễ xơi à”. Lữ Uy bị khinh thường, hào khí xông lên túm lấy một tên rồi đấm mạnh vào ngực, tên đó lập tức ngất lịm đi vì đau.

Chưa kịp hả hê thì đằng sau hắn nghe thấy tiếng hô của mọi người

“Lữ Uy! cẩn thận đằng sau mày!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.