Thánh chỉ ban thưởng vừa đưa ra, toàn bộ Tây Đình các đều cao hứng một hồi lâu. Ngay cả Thanh Liên luôn luôn trầm mặc cũng đều nhếch môi mỉm cười.
Hứa Kim Lăng tiễn Hoàng Đức Hải xong liền trở về phòng, nụ cười tươi như hoa vừa nãy trong nháy mắt trầm xuống, theo lý thuyết được phong làm Quý nhân thực sự không có gì buồn để ưu sầu, nhưng cố tình Hoàng đế lại ban cho một chữ, không phải hết thảy các phi tử mới sắc phong đều có thể được Hoàng đế ban thưởng chữ, liền vị Sở uyển dung liên tiếp được sủng ái mấy ngày kia cũng không, vậy chỉ có một khả năng là Hoàng đế muốn đem nàng đẩy lên trên đầu sóng ngọn gió.
Chiêu Dương điện.
Kỳ chiêu dung đang nằm nghỉ ngơi ở trên giường, nhìn phong cảnh bên ngoài mà ngơ ngẩn cả người, giữa lông mày cũng mang theo một chút nhàn nhạt ưu thương.
Nguyệt Nghiên nhẹ giọng đi tới bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Nương nương, Hiền phi nương nương cùng Đức phi nương nương đến thăm ngài.”
Tuy rằng con mắt Kỳ chiêu dung nhìn bên ngoài nhưng vẫn luôn chú ý động tĩnh ở trong phòng này, nghe cung nữ bẩm báo rồi chỉ đáp một tiếng.
Vừa vặn Đức phi và Hiền phi cùng đi vào.
Hiền phi dịu dàng: “Kỳ chiêu dung thân thể không khoẻ cũng đừng miễn cưỡng hành lễ.”
Nghe vậy, Kỳ chiêu dung cũng không dừng bước lại, hướng Đức phi và Hiền phi hành lễ: “Lễ này là quy củ, tần thiếp làm sao dám phá hoại quy củ.”
Hiền phi quan tâm Kỳ chiêu dung: “Bệnh̀ đã tốt hơn chưa? “
Kỳ chiêu dung theo Hiền phi cùng Đức phi ngồi xuống trên ghế: “Uống thuốc có tốt hơn một chút, bất quá thái y nói tần thiếp phải tĩnh dưỡng thêm mấy ngày.”
Đức phi: “Hiền phi nương nương từ trước đến giờ rất quan tâm ngươi, hiện tại ngươi bị bệnh làm cho Hiền phi nương nương lo lắng đó.”
Kỳ chiêu dung: “Vậy thì thật là làm phiền Hiền phi nương nương quan tâm, khụ khụ...” Nguyệt Nghiên vội vàng đưa khăn tay cho nàng.
Hiền phi khẽ cau mày: “Có muốn mời thái y tới xem lại hay không?”
Sắc mặt Kỳ chiêu dung trắng bệch: “Vừa mới uống thuốc nên chưa thấy hiệu quả thôi!”
Hiền phi im lặng.
Đức phi cùng Hiền phi thay phiên quan tâm Kỳ chiêu dung thì có cung nữ đến báo nói chuyện Hứa Kim Lăng được sắc phong.
Kỳ chiêu dung khép hờ mắt: “Hay thật.” Hoàng thượng cũng thật là thẳng thắn, có sao nói vậy...
Ngay cả Đức phi nghe được mấy chữ này cũng có chút không thoải mái trong lòng, thế nhưng trên mặt không nhìn ra vẻ mặt gì.
Hiền phi ôn nhu nói: “Chắc tối hôm qua Du quý nhân hầu hạ làm Hoàng thượng rất hài lòng nhỉ? Ngươi thử nói xem, Đức phi?” Nàng đối với mấy phi tử được sủng ái rất bình thường, phi tử nào mới được sắc phong đều e ngại nhìn Đức phi, bất quá nàng cũng có thể hiểu được tâm trạng bây giờ của Đức phi, dù sao Hoàng thượng cũng̀ rất ít khi ban thưởng chữ cho phi tần, có thể thấy được Du quý nhân này thật sự rất được lòng Hoàng thượng.
Đức phi cười nhạt: “Du quý nhân tuổi trẻ mỹ mạo, thiên chân khả ái tự nhiên có thể làm cho Hoàng thượng hài lòng.” Nói trắng ra ngụ ý là Hiền phi ngươi vừa già lại cứng nhắc, căn bản không thể làm cho Hoàng thượng hài lòng nữa!
A! Hiền phi khẽ cắn răng làm bộ không nghe thấy, nói: “Kỳ chiêu dung nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nay có thể không cần tới chỗ bổn cung thỉnh an.” Rốt cục trên chiếc mặt nạ ôn nhu ấy cũng có một chút khó coi.
Chờ Đức phi và Hiền phi rời khỏi, Kỳ chiêu dung liền lại bệnh tật triền miên nằm ở trên giường.
Nguyệt Nghiên nhỏ giọng nói: “Chủ tử, ngài nói Hiền phi hôm nay sao lại tốt bụng chạy tới nhìn ngài như thế?”
Kỳ chiêu dung liếc mắt ra cửa: “Không phải Hiền phi nghĩ đến nhìn ta mà là Đức phi.”
Nguyệt Nghiên âm thầm hiểu rõ, lúc mọi người vẫn còn là tú nữ, Đức phi cùng Kỳ chiêu dung cũng có mấy phần tình nghĩa tỷ muội, chỉ có điều sau đó Kỳ chiêu dung và Hiền phi cùng hầu hạ Hoàng thượng, từ đó hai người dần dần xa lánh nhau.
Nguyệt Nghiên: “Vậy chứng tỏ Đức phi nương nương vẫn còn rất quan tâm chủ tử ngài.”
Kỳ chiêu dung chỉ cười không nói, trong lòng lại nói người nàng ta quan tâm không phải nàng...
Đột nhiên Nguyệt Nghiên như nhớ tới cái gì đó: “Chủ tử, đây là nhân sâm Thái hậu đưa tới cho ngài, nói là muốn ngài mau khỏi bệnh lên.”
Kỳ chiêu dung nhìn cái hộp kia, phất tay một cái: “Đem xuống đi.” Nàng bệnh tật thế này là do ăn những thứ thuốc này, thể chất của nàng hơi có chút tính hàn, sau khi Tạ Thái hậu biết lo lắng nàng không mang thai được con nối dòng, liều mạng bắt nàng uống thuốc, Kỳ chiêu dung luôn biết đến, nàng cùng Gấm Trân Hoàng hậu thủy chung luôn có sự khác biệt.
Nguyệt Nghiên có chút do dự: “Chủ tử, nếu không thì để nô tỳ dặn dò Ngự thiện phòng dùng thứ này nấu chén cháo cho người có được?” Chuyện này nếu như bị Tạ Thái hậu biết, cuộc sống sau bày của chủ tử khẳng định sẽ không dễ chịu lắm.
“Không được, ta mới vừa uống thuốc.” Trong lòng Kỳ chiêu dung rầu rĩ a, cuộc đời nàng vẫn luôn nằm trong tay Tạ Thái hậu.
Tây Đình các.
Từ khi thánh chỉ Hoàng thượng hạ xuống, ngoại trừ đồ Hoàng đế ban cho còn có gấm vóc và một ít thứ khác do các nương nương khác đưa tới làm địa phương yên tĩnh này bắt đầu có chút náo loạn.
Kim Lăng thưởng một ít đồ cho bọn Tiểu Thuận Tử xong liền trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Trong chớp mắt nàng tiến cung đã hơn một tháng, ngoại trừ mỗi ngày sau này phải thỉnh an, trừ việc Lương phi thường xuyên lấy lí do kéo Sở uyển dung đi chỗ nàng ta uống trà cũng không chuyện gì lớn, nói không chừng là trước khi bảo táp xảy ra bình tĩnh cũng khó nói. Hôm nay Hứa Kim Lăng mang theo Lan Nhi đi ra ngoài dạo.
Lan Nhi theo hầu hạ Kim Lăng mà dáng vẻ như có tâm sự nặng nề, ngay cả khi Kim Lăng gọi nàng nàng cũng không nghe thấy.
Kim Lăng cau mày: “ Sao vậy? Có tâm sự?”
Lan Nhi lắc đầu một cái: “Nô tỳ không có.”
Kim Lăng thấy hỏi không ra cái gì liền không tiếp tục hỏi nữa, cách Tây Đình các cách đó không xa có vườn hoa nhỏ, vừa vặn tình cờ gặp Liễu đáp ứng từ bên trong đi ra.
Như cũ là vênh váo đắc ý, cung nữ bên cạnh cúi đầu thấp đến mức chỉ có thể nhìn đường, lúc nàng ta thấy Hứa Kim Lăng thì hơi sững sờ, lại nhớ đến nàng đã được thăng làm Du quý nhân, Hoàng thượng lại ban cho nàng chữ, trong lòng càng ghen tị không ngớt, hai người cùng nhau tiến cung, nếu không phải bởi vì chuyện lúc trước nàng (HKL) lan truyền tin đồn, nàng (Liễu đáp ứng) hiện tại cũng sẽ không luân rơi vào hoàn cảnh này! Liếc Hứa Kim Lăng một cái rồi muốn đi qua không để ý nàng.
Hứa Kim Lăng đột nhiên hét lên với nàng: “Đứng lại!”
Liễu đáp ứng vô cùng thiếu kiên nhẫn quay lại hỏi: “Có chuyện gì?”
Hứa Kim Lăng liếc nhìn cây đại thụ cách đó không xa, nói: “Ngươi chẳng qua là cái đáp ứng, thấy ta sao không hành lễ.”
Liễu đáp ứng cho rằng bốn bề không có người: “Mày xứng à, biểu tỷ ta là Lương phi nương nương, bóp chết ngươi chẳng khác nào bóp chết một con kiến.” Cung nữ bên cạnh đã vô cùng sợ hãi.
Ánh mắt Kim Lăng có chút u oán.
“Trẫm thật không ngờ Lương phi lại dám càn rỡ như vậy!” Lý Vũ chẳng biết lúc nào đã đứng cách Liễu đáp ứng không xa.
Liễu đáp ứng nghe nói như thế, tóc gáy dựng đứng, không dám quay đầu nhìn thẳng Hoàng đế, đầu cũng không dám ngẩng lên liền quỳ xuống trước mặt Lý Vũ: “Hoàng thượng tha mạng.” Âm thanh đã có chút run rẩy.
Có cho nàng lá gan to hơn nữa thì nàng cũng chỉ dám làm vậy với Hứa Kim Lăng khi không có người, cho dù Hứa Kim Lăng đi cáo trạng nàng, nàng chỉ cần sống chết không thừa nhận, Lương phi nhất định sẽ bảo vệ nàng, nhưng hiện tại...
Hứa Kim Lăng không thèm nhìn Liễu đáp ứng, vừa nãy Hệ thống quân nhắc nhở Lý Vũ cách ở chỗ không xa, nàng mới tính toán tốt thời gian chờ Hoàng đế tới đây tự mình nghe được câu nói kia của Liễu đáp ứng.
Lý Vũ lạnh giọng: “Ngươi vẫn còn biết trẫm là Hoàng thượng!”
Liễu đáp ứng sợ đến mức dập đầu: “Hoàng thượng, tần thiếp biết sai rồi, tần thiếp sẽ hành lễ với Du quý nhân.” Nàng ta đứng cũng không đứng lên, dập đầu liên tục với Hứa Kim Lăng: “Tần thiếp nhất thời hồ đồ mạo phạm Du quý nhân, Du quý nhân nể mặt Lương phi nương nương tha cho tần thiếp đi.” Nói xong nước mắt đã rơi xoạch xoạch. Câu nói này ngụ ý chính là trên Hứa Kim Lăng nàng còn có Lương phi ở, hiện tại mặc dù có Hoàng thượng làm chỗ dựa nhưng chẳng lẽ Lương phi sẽ không tìm ngươi gây phiền phức sao?
Lý Vũ giận không kiềm chế nổi: “Vô liêm sỉ! Người đến, Liễu đáp ứng vô lễ với Quý nhân, cấm túc nửa năm!” Còn muốn dựa vào Lương phi tới uy hiếp người!
Nửa năm...
Tiếng khóc của Liễu đáp ứng trong nháy mắt ngừng hẳn, ngồi sập xuống đất, tất cả những chuyện này đều tới quá nhanh, nàng mới tiến cung chỉ một tháng, Lương phi nói cho nàng biết trước tiên từ từ đi, xuất hiện ở trước mặt Hoàng đế nhiều một chút sẽ có thể được hắn nhớ kỹ, được nhớ biểu hiện lại tốt một chút, tự nhiên có thể được sủng ái, hiện tại bị cấm đoán nửa năm, nửa năm sau còn có ai nhớ tới nàng.
Chớ sợ chớ sợ, nàng còn có biểu tỷ.
Cơn giận của Lý Vũ còn chưa dịu đi, Hoàng Đức Hải liền vội chạy tới báo lại: “Hoàng thượng, Sở Uyển Dung sẩy thai.”
“Cái gì!”
Hoàng Đức Hải có chút sợ hãi nói: “Lương phi nương nương phạt Sở uyển dung quỳ hai canh giờ trước cửa Thái Dịch cung.”
Lý Vũ đã tức tới không biết trình độ nào: “Lương phi thật giỏi!”
Liễu đáp ứng nghe nói vậy mặt xám như tro tàn, liền ngay cả hi vọng cuối cùng cũng bị mất.
Trong lòng Hứa Kim Lăng có chút khiếp sợ, thời gian Sở uyển dung được sủng ái nhiều hơn so với các nàng, từ lần đầu tiên tới bây giờ cũng đã một tháng, nàng chỉ biết là phụ nữ có thai ba tháng đầu đều rất nguy hiểm, lần này Lương phi đùa lớn rồi.
Thái Dịch cung.
Lương phi cũng bắt đầu sợ hãi, nhìn thấy dưới thân Sở uyển dung đang chảy máu đỏ tươi, ngón tay có chút run rẩy: “Nhược Yên, bổn cung... bổn cung không biết nàng có thai.”
Nhược Yên cau mày an ủi: “Có lẽ là Sở uyển dung tới tháng cũng nên,nương nương khoan hãy lo lắng.”
Tuy nói vậy nhưng Lương phi hiểu rõ ràng, việc này không tới sớm cũng chả muộn mà ngay lúc nàng bắt lấy cơ hội có thể trừng phạt Sở uyển dung, làm nàng ta quỳ hai canh giờ, không ngờ mọi việc... Nàng chỉ muốn giáo huấn nàng ta một hồi mà thôi...
Kim Lăng theo Hoàng đế đi đến chỗ Sở uyển dung ở thì nhìn thấy từng chậu từng chậu máu được đổ ra bên ngoài.
Hiền phi, Đức phi và Dung phu nhân đều đã tụ tập đầy đủ, ngay cả Kỳ chiêu dung cũng có mặt.
Hiền phi: “Hoàng thượng.”
Lý Vũ sốt ruột vô cùng, nhưng vẫn trấn định ngồi ở đó, lạnh lùng nói: “Lương phi đâu?”
Hiền phi tự biết việc này nhất định sẽ liên lụy đến mình, nàng không quản lý tốt hậu cung...: “Lương phi vẫn còn ở Thái Dịch cung.”
Rầm.
Âm thanh ly trà rơi xuống đất nát thành bột phấn.
Đức phi cùng Kim Lăng đều hơi hơi bị doạ khiếp, chỉ có Dung phu nhân vẫn còn bình tĩnh.
Không khí trong phòng ngột ngạt đáng sợ.
Lương phi đã sợ đến mức không dám tới đó, Nhược Yên ở bên cạnh nói: “Sở uyển dung từ trước đến giờ vẫn thanh cao, chuyện mình chịu ủy khuất sẽ không chủ động cáo trạng với Hoàng thượng, nương nương ngài chỉ cần một mực nói là Sở uyển dung làm rớt bể đèn lưu ly Đại tướng quân đưa cho ngài, ngài chẳng qua chỉ trừng phạt một chút, huống hồ, tin tức Sở uyển dung mang thai cũng không có ai biết.”
Nghe Nhược Yên nói thế, Lương phi cuối cùng hơi hơi yên tâm chút: “Nhược Yên, cũng may có ngươi ở đây.”
Lúc này Nhược Yên đối với Lương phi mà nói quả thực chính là bạn tri kỷ: “Trước đây bổn cung đánh ngươi là bổn cung không đúng, nếu chuyện này có thể trôi qua, bổn cung nhất định sẽ đối xử thật tốt với ngươi.”
Nhược Yên cảm kích nói: “Tạ nương nương.” Nhưng trong lòng thì hừ lạnh, muốn tốt với ta cũng không có cơ hội!