Ngoài song cửa sổ, tiếng chim hót ríu rít không dứt bên tai, lúc này hai
người trong phòng mặt đối mặt, Ngôn Sơ Nam dường như tưởng tượng được
làn da non mịm của Bánh Trôi biết hô hấp, linh khí bức người.
…Thần đã già rồi.
Có vẻ Công Chúa điện hạ bị vẻ mặt của Ngôn Thừa Tướng làm cho giật mình,
nàng đương nhiên biết Ngôn Thừa Tướng có ý gì, nhưng mà… “Già hay chưa…
đối với ngơi mà nói rất quan trọng sao?” Nàng nhíu mày, trong lòng không khỏi có chút khó hiểu.
Rất quan trọng sao? Đương nhiên rất quan trọng.
Tuổi trẻ đã qua, nay hắn thậm chí không buông nổi một lời hứa hẹn kết tóc đồng sinh.
Ngôn Sơ Nam quay người đi, lặng im một lát, “Công chúa, thần không có ý cưới vợ, nếu thật sự muốn lấy cũng sẽ không phải điện hạ. Tính cách như thần và công chúa hoàn toàn không hợp, sao sống được qua ngày?” Sau khi nói
xong, trong lòng hắn hơi cười khẩy, từ bao giờ hắn cũng biết dùng vấn đề “qua ngày” để làm cớ? Trong từ điển của hắn trước nay chỉ có kế hoạch
và mục tiêu, chưa bao giờ có từ không thể, nhưng nay hắn biết khi nên
đoạn mà không đoạn, cuối cùng tất phải chịu hỗn loạn đánh bật lại.
“Vừa lúc, bản công chúa cũng không nhất định phải là ngươi, nếu ngươi không
muốn lấy ta thì tìm cho bản công chúa một thanh niên tài tuấn văn thải
không thua kém ngươi ra đây, đến lúc đó bản công chúa sẽ gả.” Bánh Trôi
hơi nhếch cắm, ánh mắt lạnh lùng, cười nhạt đẩy hắn sang một bên, còn
nàng thì vững bước đi ra ngoài.
Quản gia nghe tiếng chạy tới, nhìn Công Chúa điện hạ nghiêm mặt bỏ đi, nuốt
nước miếng đánh ực, gãi gãi đầu khó hiểu: “Đại nhân… Công Chúa điện hạ,
thế này, thế này là làm sao vậy…”
Người trong phòng thở dài một tiếng rồi khôi phục vẻ lạnh lùng như trước:
“Công Chúa điện hạ vẫn còn tâm tính trẻ con, mấy bữa nữa là bình thường
thôi.” Tựa như vừa rồi nàng thốt ra muốn gả cho hắn, chỉ kích động nhất
thời mà thôi, mấy ngày nữa hẳn nàng cũng quên rồi.
Ngày hôm sau vào triều, Ngôn Sơ Nam quả thật để ý mấy thanh niên tài tuấn
mới vào triều, Thiệu Tuyên Đế xoa cái cằm đã cạo sạch râu, thấy Ngôn Sơ
Nam liên tiếp nhìn chằm chằm đám thiếu niên cảm thấy rất thú vị. Sau khi hạ triều liền kêu Ngôn Thừa Tướng tới Ngự Thư Phòng, còn lệnh hắn pha
một ấm trà.
“Thừa Tướng, hôm nay trẫm thấy ngươi cứ nhìn con trai của Lý Thu Dung.” Lẽ nào Thừa Tướng thích nam sắc?
Thiệu Tuyên Đế không khỏi nghĩ nhiều, hôm nay lâm triều Ngôn Sơ Nam quả thật
quá quái dị, tựa như đám cựu thần chọn con rể cho khuê nữ nhà mình vậy…
Cực kỳ không hợp với khí chất lạnh lùng nhạt nhẽo trước nay.
“Lý Nghiên Trúc quả là thanh niên tài tuấn ít có, bài thi của hắn vi thần
cũng từng xem, suy nghĩ rất tốt có điều hành văn hơi thô ráp, có điều
vẫn có thể trọng dụng.” Ngôn Thừa Tướng nhíu mày, lại bắt đầu tự suy
nghĩ: “Không thích hợp, tóm lại vẫn có tỳ vết, như vậy tâm tư không tinh tế, chỉ sợ không quá biết chăm sóc.”
Thiệu Tuyên Đế nghẹn.
… Xin hỏi rốt cuộc Thừa Tướng chọn cái gì?
“Nếu là Tống Tòng An…” Ngôn Thừa Tướng lại yên lặng suy nghĩ, “Cũng không
được, người này tài học không bằng Lý Nghiên Trúc, tính tình cũng quá
bồng bột, không phải chỗ quy túc tốt.”
Ngôn Sơ Nam chọn tới chọn lui không tìm được người xứng đôi với công chúa,
hắn nhìn về phía Thiệu Tuyên Đế nghiêm túc nói: “Hoàng Thượng, theo thần thấy, phò mã của Công Chúa điện hạ cần phải chọn cẩn thận chút mới
được.”
“Có phải Thừa Tướng quản quá nhiều hay không, công chúa của trẫm có cần chọn phò mã hay không e rằng còn phải chờ vài năm nữa.”
Thiệu Tuyên Đế mắt lạnh đảo qua, trong lòng nổi bong bóng chua, khuê nữ của
hắn ôm trong tay còn chưa ôm nóng đã định tìm phò mã? Ai dám lấy Bánh
Trôi của hắn… hắn sẽ…
“…” Sắc mặt Ngôn Sơ Nam trắng bệch, đột nhiên nhớ ra mình căn bản không có
tư cách chọn chồng cho công chúa, vậy những câu nói hôm qua, công chúa
có ý gì?
Ngôn Sơ Nam nghĩ không ra, nhưng hắn thấy nếu mình không làm gì chỉ sợ sẽ
càng dính dáng nhiều tới công chúa, hắn hơi cứng lại, chắp tay nói:
“Hoàng Thượng, thần muốn xin nghỉ để thành thân.”
…
Ngôn Thừa Tướng muốn thành thân.
Tin tức này như một cơn gió truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, sau đó cả hoàng
cung đều dùng ánh mắt khó mà tin nhìn về phía phủ thừa tướng, Ngôn Thừa
Tướng không cưới vợ đã thành một loại thói quen, mà khi thói quen này bị phá vỡ, gần như mọi người đều không thích ứng được… Đương nhiên, khó
tin nhất chính là Bánh Trôi đang vùi đầu trong ổ chăn.
Vốn đã quyết định phải rời xa, nhưng khi tin tức truyền đến nàng vẫn khó
chịu trong lòng, nàng nằm trên giường khi thì nghĩ tới vây săn ngã ngựa, khi thì nghĩ tới sự ấm áp dưới vách núi. Những năm qua, lần đầu tiên
nàng gặp một người thư sinh văn nhược không thông võ nghệ lại khiến cho
nàng cảm thấy cực kỳ an toàn như vậy.
Nhưng mà người này, sẽ lấy vợ.
Nhều năm trước không thành thần, vì sao cố tình quyết liệt với nàng xong lại thành thân? Bánh Trôi lật qua lật lại, nửa đêm còn chưa ngủ được.
Ngoài phòng không biết đổ mưa to từ khi nào, tiếng vang ầm ầm không dứt bên tai.
Cung nữ gác đêm dựa vào giường ngủ say.
Bánh Trôi ngồi dậy, lặng lẽ xuống giường, nàng không thắp nến cũng không
thay quần áo, chỉ lấy một chiếc áo choàng lông quấn quanh mình. Khi nàng muốn chạy, không ai ngăn được nàng, dù đây là hoàng cung, dù hoàng cung phòng thủ dày đặc. Thế nhưng nàng có lệnh bài phụ hoàng ban thưởng,
ngày mưa thế này nàng che nửa mặt sẽ không ai thấy rõ nàng là ai.
Khi tiểu công chúa ướt như chuột được quản gia dẫn tới trước mặt Ngôn Sơ
Nam, Thừa Tướng vừa rời giường còn mặc áo trong trắng tinh quả thực sợ
ngây người.
“Ngươi tới đây làm gì!” Hắn một tay xách nàng vào nhà, da thịt dưới tay lạnh
như băng, hắn bỗng nhớ tới cảm giác lạnh giá ở vách núi, đây đã là lần
thứ hai… Lần đầu tiên là không cẩn thận, lần thứ hai là cố ý. Lẽ nào
nàng chưa bào giờ để ý đến thân thể của mình?
Trong phòng hơi ấm dào dạt, Bánh Trôi lại lạnh tới tận tim.
Nàng lạnh đến run rẩy mà vẫn nhìn thẳng vào hai mắt Ngôn Sơ Nam: “Ngươi sắp thành thân, có phải không?”
Sắc mặt Ngôn Sơ Nam nặng đáng sợ, nặng đến mức gần như có thể nhỏ ra nước, hắn không nói gì.
“Ta chỉ muốn hỏi một câu, ngươi thật sự muốn thành thân phải không? Ngươi
thích nàng ta? Muốn lấy nàng ta? Không phải chứ! Ngươi chỉ cảm thấy khổ
não vì những lời của ta lúc trước, muốn thoát khỏi ta? Ngôn Sơ Nam, đúng thế, ta thích ngươi thì sao? Nếu ngươi phiền chán cứ việc nói thẳng,
cần gì quanh co lòng vòng đến thế!”
“Lau khô chính mình đi.” Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, đưa một chiếc khăn màu trắng qua.
“Ta chỉ muốn một đáp án, nếu ngươi nói ngươi chán ghét ta, ta sẽ đi. Sau
này, mặc kệ ngươi muốn lấy tiểu như nhà nào ta sẽ không trở lại gây sự
nữa.” Bánh Trôi quật cường mím môi, thân thể nàng run nhè nhẹ, đôi môi
trắng bệch, tóc dính trên mặt, trên gương mặt kiều diễm là vẻ cố chấp.
Ngôn Sơ Nam lại thấy ngực nhói đau, vừa đau lòng vừa không cam lòng, càng
nhiều là một loại tâm tình khó nói rõ, hắn cũng không muốn biết, có một
giây hắn cũng mừng rỡ.
“Nói đi, vì sao không nói?”
Bánh Trôi nhìn hắn, trong lòng đau xót, những giọt nước mắt tròn vành vạnh
nhỏ xuống, như hai chuỗi hạt châu đứt sợi, nàng lau hai cái vẫn không
ngừng được, khóc không dứt.
“Ngươi khóc cái gì.”
“Ngươi nói mình già cũng chỉ là mượn cớ thôi, nếu ngươi thật sự thích một
người thì đâu quan tâm nàng bao nhiêu tuổi. Nếu như thích, sao có thể vì khác biệt tuổi tác mà đưa người mình thích cho người khác? Đây chỉ vì
ngươi chán ghét ta nên tìm lý do mà thôi, lại còn thật sự… Được rồi, ta
trở về tìm phụ hoàng, bảo người gả ta cho Lý Nghiên Trúc, cũng tiện thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, từ nay về sau không gặp nhau nữa!”
“Câm miệng!” Ngôn Sơ Nam giữ chặt cổ tay nàng, ấn nàng lên giường, xốc chăn
quấn chặt: “Trời lạnh thế này cũng dám dầm mưa, không muốn sống nữa à?
Mạng ngươi do ta cứu về, ta không cho phép ngươi làm hỏng!”
“…”
“Ta không chán ghét ngươi.” Giọng nói của Ngôn Sơ Nam đột nhiên chậm đi
nhiều, hắn bỗng nói: “Ta lớn hơn ngươi hai mươi tuổi, ngươi mới chỉ mười lăm thôi, có nhiều lựa chọn rất tốt. Nếu ta cưới công chúa, nếu một
ngày ta thọ mệnh có hạn, ngươi chỉ còn lẻ loi một mình. Công chúa, xin
đừng lấy cả cuộc đời mình ra làm trò đùa.”
“Vậy ngươi có thích ta không?” Bánh Trôi vùi mình trong chăn, đôi mắt đen láy nhìn hắn, sáng rực rỡ như ngọc lưu ly.
Ngôn Sơ Nam cười cười: “Thích.”
“Vậy ngươi sẽ không lấy người khác chứ?”
“Vốn ta cũng không định lấy ai cả.” Ngôn Sơ Nam hơi ngừng, có chút bất đắc
dĩ vì tin đồn thất thiệt: “Ta xin nghỉ thành thân nhưng không nhất định
phải thật sự thành thân.” Hắn chỉ muốn có thêm nhiều thời gian nghỉ ngơi thôi, hẳn Thiệu Tuyên Đế sẽ không để ý rốt cuộc hắn có lấy vợ hay
không.
“Ngôn Thừa Tướng, hiện giờ bản cung nằm trên giường của ngươi, đắp chăn của
ngươi, tương lai có lẽ còn làm thê tử của ngươi, mang thai con của
ngươi, bây giờ ngươi còn muốn tặng bản cung cho thanh niên tài tuấn nữa
không?”
Làm thê tử của người, mang thai con của ngươi…
Trái tim Ngôn Sơ Nam trong nháy mắt mềm nhũn, hắn không thể kiềm chế mình
đừng nghĩ đến xúc cảm mát lạnh trên người nàng và tiếng nói mềm mại như
trẻ con của nàng, cho đến một lúc sau mới tìm được giọng nói của mình:
“Thần không dám.” Không dám tặng.
Nghìn khó vạn khó, dù lại nhiều trắc trở, có một câu nói kia của nàng, hắn không dám nhường nữa.