[Hệ Thống] Ta Chỉ Muốn Làm Người Qua Đường

Chương 83: 83: Luyện Đan Đại Lão




Sau vài ngày bay, trên đường cũng có dừng nghĩ chân ở vài nơi, cho đến hôm nay nữa thì chính xác là ba ngày đường.

Tề Ngôn dừng ở bên ngoài cổng thành rồi đi bộ vào, đáng ra Tề Ngôn bay thẳng đến nhà, nhưng lại muốn cho cô vui vẻ một chút liền đi dạo chợ.

Mọi người vừa vào trong thành Vu lão đã cảm nhận được khí tức những đồ nhi của mình đã đến khu vực rất gần, Vu lão cũng không gấp gáp hói thúc mà vẫn nhàn nhã uống trà ngắm cảnh.

Bạch Thiên Tuyết " Khi nào chúng ta đến nơi vậy đại sư huynh? "
Tề Ngôn " Muội mệt rồi sao? "
Bạch Thiên Tuyết " Có một chút, cũng đã mấy ngày rồi muội không có được ngủ trên giường, nên cơ thể có chút mỏi rồi! "
Tuy nói là vậy nhưng cô vẫn đi bình thường thậm chí có chút nhanh, khi đi ngang qua mấy chỗ bán đồ ngon cô vẫn là vui vẻ ghé vào mua vài cái chia ra mỏi người một cái còn lại để Tề Ngôn tự mình cầm đồ.

Ngọc Thố [ Ký chủ có thể cho vào nhẫn trữ vật hoặc không gian, sao lại đưa cho hắn cầm vậy? ]
Bạch Thiên Tuyết " Cũng không phải là ta cố ý gì cả, chỉ là bây giờ đang ở nơi đông người như vậy cũng không thể trực tiếp cho vào không gian, nhưng nếu tự cầm thì sẽ không còn tay mà mua thú khác được! "
Cô vẫn cứ như vậy vừa đi vừa mua đồ, đôi khi còn hai tay kéo theo Vũ Uyên cùng Khả Vân đi cùng, vì nơi này thuộc về nơi Tề Ngôn có tiếng nói, ba người đi cùng nhau nên cô cũng không có đội mũ rộng vành, hai người kia cũng không mang khăn che mặt, khiến nhiều người chú ý.

Nhất là Vũ Uyên cùng Khả Vân tuổi hai người đều không cách nhau mấy tuổi, đều ở độ tuổi cập kê, lại xinh đẹp đi ra ngoài cũng không có mang theo nô tì, gia đinh vì vậy lại để những người khác có lá gan lớn hơn chút ít.

Rong chơi dạo bước vui vẻ buổi sáng khiến tâm trạng cô trở nên vui vẻ tốt hơn ngày thường, đi thêm một lúc thì sớm đã rời khỏi khu chợ mà tiến vào nơi những phủ viện cao lớn.


Trước cửa mỗi nơi đều treo theo một cái bản gỗ lớn, bên trên ghi những tên phủ khác nhau, những món đồ của cô vẫn là Tề Ngôn một tay cầm tất cả.

Bạch Thiên Tuyết " Khi nào thì chúng ta mới đến nơi vậy đại sư huynh? "
Tề Ngôn " Gần đến rồi, chính là ở phía trước rồi! "
Quả thật sau khi đi vòng vèo mấy cái đường lớn cuối cùng cũng đã đến Tề gia, hai người Vũ Uyên cùng Khả Vân ngơ cả ra khi cửa lại có thể lớn đến như vậy, nhưng cô thì lại không ngạc nhiên được, vì trước kia phủ của tướng quân cha cô con lớn hơn gấp mấy lần.

Ngọc Thố [ Ký chủ hay là người giả bộ ngạc nhiên đi được không? ]
Bạch Thiên Tuyết " Vì sao phải vậy? "
Ngọc Thố [ Nhà người ta tuy có thể không lớn bằng phủ tướng quân trước kia người ở, nhưng mà nhà người ta là Vương phủ đó! ]
Bạch Thiên Tuyết " Vậy à! "
Hai người canh cửa từ xa thì vẫn chưa nhận ra được vì trên tay cầm rất nhiều đồ vật như một gia đinh, nhưng khi đến gần họ mới có thể nhận ra chính là thiếu gia nhà mình mà cung kính chấp tay cuối chào rồi nhanh chóng mở cửa.

Sau khi vào trong có một người nhanh chóng chạy đi thông báo, trong lúc đó cô còn đi chậm rãi tham quan xung quanh, khung cảnh trang trí nhìn khá thuận mắt, nhưng hai người đi bên cạnh cô Vũ Uyên vì luôn nhìn thấy cảnh đẹp của viện cô nên có phản ứng khá bình thường.

Khả Vân thì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy những nơi cảnh đẹp lại bài trí sang trọng lòng lại thấp thỏm nhìn xung quanh, cho đến khi vào đến phòng khách Tề Ngôn đặc đồ của cô lên bàn, cô cũng cho vào nhẫn không gian rồi ngồi vào ghế.

Vừa ngồi xuống thì đã có nữ hầu đưa trà bánh lên, ngồi không lâu thì hàng loạt người bên ngoài tiến vào, người đi dẫn đầu là vương gia chủ nhân của vương phủ, đi theo sau chính là Vu lão tiếp theo cô vẫn chưa xác định được họ có thân phận như thế nào.

Họ vừa vào đến đều ngồi vào chỗ của chủ nhà, cô cũng không thể ngồi mãi một chỗ vì có thể sẽ bị họ nói sau lưng là không hiểu chuyện.


Họ vừa nhìn thấy cô đứng lên rời khỏi ghế Vũ Uyên cùng Khả Vân cũng lập tức đứng lên phía sau lưng cô, tuy ngoài mặt không thể hiện biểu cảm gì nhưng trong lòng cảm thán.

Tề Vương " Không cần phải câu nệ mấy chuyện phiền phức này, cứ ngồi xuống đi nào! "
Bạch Thiên Tuyết " Ngày thường ở nhà thì có thể không để ý, nhưng nay tiểu nữ đến nhà của ngài làm khách, không thể không để ý được ạ! "
Tề Ngôn ngồi nhìn thấy vậy cũng đứng lên chấp tay như chào từng người trong nhà mình, nhưng thực chất là cho cô biết thân phận của từng người như thế nào.

Sau đó có hành lễ với họ như với cách gọi khác là đại vương gia, đại vương phi cùng mấy vị công tử khác, Vũ Uyên, Khả Vân không nói gì chỉ thầm lặng phía sau làm theo cô hành lễ chào hỏi.

Tề Vương " Gọi là vương gia nghe xa cách quá rồi, dù sao tiểu thư nhỏ đây cũng được xem là muội muội của Ngôn nhi của ta, ta cũng không có nữ nhi ngươi gọi một tiếng nghĩa phụ đi! "
Bạch Thiên Tuyết " Tiểu nữ thân phận có chút thấp, không thể để bản thân trèo cao như vậy được đâu ạ! "
Lời nói của cô càng thêm khiến người trong nhà Tề phủ hài lòng, không kiêu ngạo lại biết cách luồng lách để trả lời không khiến người ta thấy phản cảm.

Vu lão ngồi nhìn tình hình từ đầu đến cuối đều rất hài lòng, chẳng qua khi đệ tử nhỏ nói bản thân, thân phận thấp kém lại khiến ông nghĩ nhiều, nhưng lại nhớ đến trước khi ông nhận cô làm đệ tử của mình quả thật là không có thân phận.

Rồi lại nghe đến Tề Vương không ngại mà muốn kết nghĩa phụ mẫu với tiểu đệ tử mình yêu thương, ông nhìn đến đệ tử nhỏ từ đầu đến cuối đều là một khuôn mặt tươi cười không một chút lay động.

Tề Vương thấy mình không lừa được một cô bé nhỏ đáng yêu thì có chút tiếc nuối nhưng nhớ lại bên cạnh mình có một người có tiếng nói.


Tề Vương " Vu lão ngài thấy đề nghị của ta thế nào? Dù sao ngài và phụ thân ta cũng là bằng hữu lâu năm, con trai ta đi theo ngài mấy năm rồi!
Ngài cũng biết ta không có nữ nhi, hay là bây giờ ngài giúp ta thuyết phục con bé đi? "
Tề Vương Phi " Vu lão gia ngài giúp gia đình chúng con đi được không? "
Hết người này đến người khác đều lần lượt cầu, Vu lão nhìn họ rồi lại nhìn đến cô sớm đã trở lại ngồi trên ghế uống trà ăn bánh, cảm nhận được ánh nhìn cô nhìn qua thì chính là của sư phụ một lão gia tử lại nhìn cô như muốn hỏi ý kiến.

Cô nhìn lại một cái rồi tiếp tục chuyện ăn bánh uống trà của mình, còn chuyện khác cô đều mặc kệ để sư phụ tự mình giải quyết.

Ngọc Thố [ Ký chủ người là đang cố ý làm khó lão gia tử có phải không? ]
Bạch Thiên Tuyết " Nào có, ta sao lại phải làm như vậy chứ! "
Ngọc Thố [ Nói cũng phải! ]
Vì trên đường trực tiếp bay mấy ngày đều ít có tiếp xúc mặt đất, bây giờ cơ thể cô vẫn còn nhỏ nên cảm giác khá mệt mỏi, cô được sắp xếp cho một viện, vừa vào đến phòng cô liền lết thân mình lên giường ngủ một giấc bỏ qua luôn bữa trưa.

Tối đến Vũ Uyên chuẩn bị nước cô liền hòa mình vào dòng nước ấm mệt mỏi tan biến.

Vũ Uyên " Sư cô mệt lắm sao? "
Bạch Thiên Tuyết " Không có, chỉ là ngủ nhiều cảm giác rất thoải mái! "
Vũ Uyên " Vậy người chỉ được ngâm trong nước một lúc nữa thôi đó, một lúc nữa tôi lại vào gọi người! "
Bạch Thiên Tuyết " Được! "
Vũ Uyên vừa đi ra ngoài cô buông lõng người ra như có thể hoà làm một cũng làng nước ấm, nhưng cô chực nhớ ra viên châu lần trước mình tìm được vẫn chưa tìm hiểu qua.

Viên châu kia lần đầu cô nhìn thấy đã nổi lên hứng thú vô cùng vì viên châu như phát quang, ánh sáng mạnh mẽ cuốn hút, cô xòe bàn tay ra lấy viên châu lớn tròn như viên bi cầm trên tay.


Nhìn tới nhìn lui một lúc như bị thao túng, trực giác cô nhắm đôi mắt mình lại truyền vào một lượng lớn linh khí trên người vào, cả vương phủ đều bị khí thế của cảnh giới hóa thần dọa cho chấn động, ngay cả Vu lão cũng bị kinh động đến.

Riêng cô thì ý thức vốn bình thường như không phác giác ra được mình vô tình để lộ thực lực của mình ra bên ngoài làm náo loạn cả vương phủ.

Trong đầu cô bây giờ lại hiện ra cả một cửa sổ nhóm chat, tuy không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cuối cùng cô cũng chịu kéo theo ý thức của mình trở lại.

Ngọc Thố [ Ký chủ người làm sao vậy, lẽ nào tu vi không chịu bị áp chế nữa mà muốn đột phá rồi à? ]
Bạch Thiên Tuyết " Không có, làm sao thế? "
Ngọc Thố [ Vậy người vừa rồi là bị làm sao tu vi đột nhiên bộc phát ra ngoài? ]
Bạch Thiên Tuyết " Tu vi bị bộc phát ra ngoài sao? Sao ta lại không có cảm giác gì cả! "
Ngọc Thố [ Vậy vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Em nhìn thấy người nhìn chằm chằm vào viên ngọc châu kia một lúc, rồi tu vi bộc phát ra ngoài!
Bây giờ cả vương phủ đang nháo nhào lên bên ngoài kia kìa! ]
Không để cô nghĩ nhiều Vũ Uyên bên ngoài chạy vào nhìn thấy cô vẫn đang yên tĩnh ngâm mình thì trong lòng thở phào một hơi, rồi giúp cô ra ngoài mặc trang phục vào.

Vũ Uyên " Vừa rồi làm tôi hết hồn một phen, đột nhiên khí thế của ai đó có thực lực rất cao ấp chế không thể nhút nhít được, tôi còn lo ngài sẽ gặp chuyện nữa đó, cũng may là ngài không sao cả! "
Bạch Thiên Tuyết " Vừa rồi ngâm người thoải mái quá nên vô tình thiếp đi mất nên không có cảm nhận được gì cả, bên ngoài sao rồi có tìm ra được nguyên nhân hay không? "
Vũ Uyên " Vẫn chưa nữa, nên cả vương phủ bây giờ đang rất loạn, ngay cả lão tổ cũng tham gia điều tra chuyện gì vừa xảy ra đó sư cô! "
Bạch Thiên Tuyết " Có ai bị thương hay không? "
Vũ Uyên " Tất cả đều không có ai bị thương cả, người kia chỉ tỏa ra khí tức không có sát ý, nên tất cả đều bình thường nhưng có lẽ là bị doạ sợ không ít người! "
Bạch Thiên Tuyết " Không ai bị thương là tốt rồi! ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.