[Hệ Thống] Ta Chỉ Muốn Làm Người Qua Đường

Chương 84: 84: Luyện Đan Đại Lão




Sau khi cô sửa soạn xong tất cả mới rời phòng đi ra ngoài quả thật có chút loạn, binh lính người ra người vào liên tục.

Ngọc Thố [ Ký chủ người có cảm giác gì không khi nhìn cảnh này? ]
Bạch Thiên Tuyết " Không có cảm giác gì cả! "
Ngọc Thố [ Người vô tâm quá đi, họ vì ký chủ vô tình bộc phát tu vi ra ngoài nên mới như hiện tại, mà người lại không cảm thấy có lỗi chút nào! ]
Bạch Thiên Tuyết " Nếu quan tâm nhiều như vậy thì đầu chịu không nổi nhiều chuyện khác đâu, bây giờ chúng ta còn phải đợi cả mấy trăm năm nữa tập quen đi là vừa rồi! "
Cô đi theo hướng dẫn của tì nữ đi đến nhà phòng ăn, Vũ Uyên, Khả Vân thì được chia sang bàn bên cạnh đồ ăn đều như nhau, còn cô vừa bước vào cửa thì được Tề vương phi nhiệt tình đến kéo tay cô ngồi cạnh bà.

Cả một bàn lớn nhưng chỉ có hai người là nữ ngồi cạnh nhau người ngồi bên còn lại của cô là Tề Ngôn, Vu lão ngồi cạnh Tề vương gia hai người nhâm nhi vài ly rượu.

Tề Vương có năm người con trai đặc biệt không có con gái, Tề Ngôn sinh thứ hai, cả một Tề vương phủ nhưng chỉ có vương phi là giai nhân duy nhất.

Ngồi ăn dưới nhiều ánh mắt nhìn đến cũng có chút gây áp lực, vốn từng cử chỉ của cô đã rất đoan trang giờ lại thêm phần quy củ quá mức.

Ngọc Thố [ Ký chủ người làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao? ]
Bạch Thiên Tuyết " Không sao, chỉ là đang ăn bị nhiều người nhìn nên cô thể cảnh giác thôi không sao cả! "
Những món trong chén cô vẫn chưa ăn xong nhưng vừa nhìn vào món nào đó liền được Tề Ngôn cùng Vương phi hai người thay phiên nhau gắp thức ăn vào chén cô, ăn no cả rồi mà họ vẫn nhiệt tình.

Cô chén mình vẫn còn đầy như ăn hoài không hết khiến cô lần đầu cảm thấy không muốn ăn nữa, cô đưa tay xuống dưới bàn kéo lấy góc áo của Tề Ngôn, Tề Ngôn nhìn qua thấy cô nhẹ lắc đầu rồi nhìn vào chén, sau khi nhìn thì Tề Ngôn cũng tinh ý nhìn ra là cô đã no.

Tề Ngôn " Mẫu thân người đừng chỉ lo gắp thức ăn cho muội ấy, người cũng ăn đi! "
Tề Vương Phi " Ta ăn không nhiều, tiểu Tuyết còn nhỏ vừa đến nhà chúng ta, nên có thể vẫn chưa quen con muốn ăn gì cứ nói ta gắp cho con! "
Bạch Thiên Tuyết " Dạ cháu đã ăn nhiều rồi ạ! "
Tề Ngôn " Tiểu Tuyết còn nhỏ ăn nhiều có thể khó tiêu hóa được, hơn nữa người còn có chuẩn bị bánh ngọt cho muội ấy, nếu ăn nhiều quá một lúc nữa lại khó chịu trong người! "
Tề vương phi nghe Tề Ngôn nói mới nhận ra quả thật từ đầu đến giờ cô vẫn ăn những muốn bà gắp cho không từ chối lần nào.

Tề Vương Phi " Con có khó chịu ở đâu không? Đều là do ta không để ý mà gắp quá nhiều! "
Bạch Thiên Tuyết " Cháu không sao ạ! "
Bữa tối xong xuôi cuối cùng cô cũng được trở về phòng mình, nhưng cô chỉ ngồi trong sân không vào trong phòng ngay.

Vũ Uyên " Sư cô người không thoải mái sao? "
Bạch Thiên Tuyết " Không có gì hôm nay ăn nhiều quá mà thôi, ta ngồi đây một lát nữa là được, hai người đi nghỉ đi! "
Tuy họ không an tâm nhưng vẫn rời đi, Khả Vân còn châm cho cô một bình trà rồi mới đi, họ vừa đi cô liền vào không gian uống liền mấy viên tẩy tủy đan, trạng thái quá no của cô khi uống tẩy tủy đan khiến những thứ ăn vào không có lợi đều thành mồ hôi đi ra ngoài.

Cuối cùng cô vẫn phải tắm lại một lần nữa, tiểu Thố cũng đến ngồi bên cạnh cô lấy viên châu kia ra đưa đến chỗ tiểu Thố, vừa cầm trên tay tiểu Thố ngơ ngác nhìn cô.


Bạch Thiên Tuyết " Đều tra một chút, nếu phát hiện ra gì đó thì là em có năng lực, nếu không tìm hiểu ra được cũng không thể trách ta không nói! "
Ngọc Thố [ Này là gì vậy ký chủ? ]
Bạch Thiên Tuyết " Tự tìm hiểu đi, không nói đâu! "
Nghe vậy tiểu Thố quét qua một lần nhưng không phát hiện ra đều gì cả, lần hai rồi ba đều như nhau nhưng tiểu Thố cũng không bỏ cuộc, cô tắm xong mặc lại y phục rồi ra ngoài.

Ngày qua ngày của cô vẫn trôi qua đi chơi, ăn uống, mua sắm.

Vu lão " Tiểu Tuyết con có hứng thú tham gia lễ hội luyện đan không? "
Bạch Thiên Tuyết " Con lười lắm không tham gia đâu! "
Vu lão " Vậy có muốn đi xem không? "
Bạch Thiên Tuyết " Nếu chỉ đi xem thì được ạ! "
Vu lão " Vậy vài ngày nữa cùng ta đi tham gia đi! "
Bạch Thiên Tuyết " Con biết rồi, mà con đưa thêm người theo được không sư phụ? "
Vu lão " Được vì ta cần tìm người chăm sóc cho con mà! "
Một lão gia gia cùng một tiểu cô nương ngồi uống trà đánh cờ cùng nhau tạo ra một khung cảnh lạ mắt nhưng lại rất hài hòa.

Mấy hôm này cô đã nói chuyện qua với huynh đệ của Tề Ngôn thân nhất vẫn là người nhỏ tuổi nhất, Tề Tuyên luôn chạy đến tìm cô mỗi khi học xong.

Vì bị bám, cô đôi khi cũng không để ý đến, nhưng thằng bé lại rất ngoan ngồi bên cạnh nhìn không phá không nháo.

Tề Tuyên " Tỷ tỷ cờ này chơi như nào vậy? "
Vu lão " Tiểu công tử có vẻ thích cháu quá nhỉ! "
Tề Tuyên " Cháu rất thích tỷ tỷ! "
Cô bất lực ngồi đánh cờ nghe hai người nói chuyện, sư phụ đôi khi còn nói tính tình thằng bé giống cô, đôi khi rất ngoan nhưng đôi khi lại không nghe ai nói gì cả.

Tiểu Thố sau những vất vả tìm hiểu cuối cùng cũng đã tìm ra được điều cô nói, nhưng khác biệt là phân chia ra tận mấy nhóm chat khác nhau, thấy phiền nên cô giao cho tiểu Thố quản lý luôn.

Bạch Thiên Tuyết " Phải rồi sư phụ ngày mai con có hứa sẽ cùng vương phi đi tham gia yến tiệc trong cung, nhưng con không muốn sa người đâu! "
Vu lão " Con đừng nghĩ nói như vậy thì ta tin, lần nào nói không muốn xa ta thì đều là không muốn đi, nên muốn ta giúp con nói với vương phi chứ gì!
Con bây giờ cũng nên đi tham gia mấy cái yến tiệc như này cho quen dần đi, sau này ta đưa con đi khắp nơi khám quá, lúc đó đều có thể ứng phó được! "
Bạch Thiên Tuyết " Con biết rồi! "
Ngọc Thố [ Lần đầu chiêu bán manh của ký chủ không có tác dụng, ông ấy là người đầu tiên không chịu thua mà còn phản kích thành công! ]
Bạch Thiên Tuyết " Nói nữa là ta cho em thay ta đi tham gia yến tiệc hoàng cung! "
Sáng sớm hôm sau cô như mọi ngày dậy sớm, vừa ăn sáng xong là cô bị vương phi kéo đi chọn y phục, khi chuẩn bị hoàn tất thì trời cũng đã giữa trưa.


Tất cả đã chuẩn bị xong chuẩn bị lên xe đến hoàng cung, Vu lão cũng không thoát vì vương gia mời theo, thấy sư phụ cũng phải đi cùng cô chỉ câu môi cười nhưng bị Vu lão nhìn thấy gõ nhẹ lên đầu cô.

Vu lão " Cười gì đó hả? "
Bạch Thiên Tuyết " Không có gì chỉ là con cười không được sao! "
Sau khi tất cả đã đầy đủ mọi người lên ba chiếc xe ngựa, cô ngồi cùng sư phụ và Tề Ngôn nên hoàn toàn tự nhiên không quan tâm xung quanh.

Phải ngồi xe cả một lúc mới đến nơi, đường tuy lót đá nhưng ngồi xe ngựa vẫn còn rất khó chịu khi đi đường xa.

Ngọc Thố [ Ký chủ người cố gắng lên, cửa hoàng cung ở phía trước rồi! ]
Bạch Thiên Tuyết " Không sao đâu, ta còn bình thường lắm, nếu không thật sự mất mặt khi mình là một người cảnh giới hóa thần lại chịu thua mấy thứ này! "
Xe ngựa dừng lại Tề Ngôn mới gọi cô, vừa vén màn bước ra ngoài cô nhìn thấy một già một trẻ đưa tay ra muốn đỡ cô xuống, nhưng nhìn cảnh này cô thực sự thấy có chút buồn cười, cuối cùng cô đành phải nắm cả hai mà bước xuống.

Đến cửa lớn vừa đi vào công công đến hướng dẫn cho gia đình vương gia đến nơi yến tiệc sẽ bắt đầu, nhưng hiện tại chỉ là yến tiệc của riêng gia đình, nên những người đến đều là các vương gia khác cùng gia đình họ.

Phải đi bộ một lúc thì mới đến được nơi, vừa đến người ngồi xung quanh gần như là đầy đủ, chỉ còn thiếu hai chỗ chưa có người đến, chỗ ngồi của Vu lão là gần nhất với vua.

Bạch Thiên Tuyết " Sư phụ chúng ta đi cùng không sao chứ? "
Vu lão " Sao con lại hỏi vậy? "
Bạch Thiên Tuyết " Khí trên người những người ở đây đều giống với vương gia, hoặc những người con họ dường như đều tương tự nhau! "
Vu lão " Con không cần phải để tâm họ làm gì, họ là tự mình mời chúng ta đến thì cần gì phải lo lắng, con cứ chơi thỏa thích nếu ai làm khó con có ta bảo vệ! "
Bạch Thiên Tuyết " Dạ con biết rồi! "
Trong lúc chờ đủ người, những người thân nhau kéo ra ngồi nói chuyện rôm rả, cô thì bị ép ngồi cùng vương phi, hết người này lại đến người khác đến hỏi.

Không lâu sau thì cũng đầy đủ người, vua cùng hoàng hậu, vài phi tần, hoàng tử, công chúa đều đã đủ người, cô ngồi cùng vương phi nhưng lại không hành lễ khiến người ta không hiểu.

Tuy những người khác không hiểu nhưng cũng không cho ánh mắt tốt là bao, cô rất ít nói khi lười nên cũng không quan tâm lắm đến ánh mắt nhìn mình.

Vào tiệc những người xung quanh nói chuyện vòng vo cuối cùng ý định vẫn là muốn Vu lão nhìn xem con họ có ưng ý ai không và nhận họ làm đồ đệ, nhưng lão lại nhìn đến cô cuối mặt nhìn bàn mà đau lòng.

Những người xung quanh nói nhỏ với nhau hay nghĩ gì về tiểu đồ nhi mà ông yêu thương ông đều biết, chỉ là họ không biết tiểu đồ nhi có thân phận gì.

Nhưng các vị vương gia, vương phi khác lại không biết Vu lão đang nghĩ gì vẫn vui vẻ cố gắng lấy lòng.


Vu lão " Nói vòng vo không phải chỉ là muốn ta có thể xem xét mà nhận con các ngươi thôi chứ gì, không cần phải nói nhiều vậy, bây giờ tìm nơi cho bọn chúng biểu diễn cho ta xem! "
Hoàng đế " Vậy là ngài đồng ý thu nhận chúng sao? "
Vu lão " Vẫn còn phải xem đã, đừng vui mừng quá sớm! "
Sau khi dời chỗ từ chính điện chuyển sang sân đấu tập của binh lính, tuy vẫn ngồi cùng vương phi nhưng cô lần này đã chịu ngước nhìn bọn họ ra sức như thế nào để lôi kéo sự chú ý của Vu lão.

Tề Tuyên rất ngoan ngồi trong lòng cô, vì chỗ của cô được cô dùng pháp khí che nắng, chiếc ô tuy nhìn bình thường nhưng che đi ánh nắng và rất mát mẻ khi ngồi bên dưới.

Ngồi bên dưới nhìn mấy người trên lôi đài đánh nhau nhưng cố gắng giữ lại vẻ thanh lịch cho người khác xem, cô nhìn họ như đang đùa giỡn với nhau thôi.

Tề Tuyên " Tỷ tỷ họ là đang làm gì vậy? Đang cùng nhau chơi đuổi bắt sao? "
Bạch Thiên Tuyết " Ngay cả một đứa nhỏ còn biết, bọn họ nghĩ là đang diễn xiếc cho người khác xem à! "
Ngọc Thố [ Ký chủ người đừng nói ra ngoài nha, nếu không thực sự sẽ bị đánh hội đồng đó! ]
Bạch Thiên Tuyết " Bọn họ sẽ đánh được ta à? "
Ngọc Thố [ Nói cũng đúng ]
Bạch Thiên Tuyết " Ngoan nào, đệ ăn bánh không? "
Tề Tuyên " Dạ ăn! "
Cô đưa tay lấy trong nhẫn không gian ra một đ ĩa bánh được trang trí hình động vật đều rất đáng yêu, đưa đến cho cậu nhóc ngồi trong lòng mình, chỉ hành động nhỏ nhưng vẫn có vài người chú ý đến, cô thì vẫn nhàn nhạt ngồi quan sát.

Ngồi xem thêm mấy trận nữa nhưng quả thật không thể nào nhìn nỗi được nữa, bọn họ lúc nhỏ đều được ăn tẩy tủy đan nhưng người nào có thiên phú nhất cũng là luyện khí đỉnh phong, nhưng nếu nói đến tuổi tác có chút trưởng thành cả rồi.

Vu lão " Các ngươi là đang làm gì thế hả, nếu không biết đánh thì đừng ôm hy vọng gia nhập được Thuần Thú Tông!
Thực lực như này là đi làm mồi cho dã thú à? "
Ai khi nghe Vu lão nói cũng bắt giác được, trong mắt họ như thế đã là thiên tài, nhưng trong mắt cường giả tu tiên thì đều là trò mèo, không ai đáng giá cả.

Hoàng đế " Hay là ngài xem mấy đứa nữa đi, có mấy đứa tài năng hơn còn chưa lên nữa! "
Vu lão " Ngươi phải biết, nếu chúng đứa nào cũng giống như nhau thì tốt nhất nên dừng lại ở đây đi, đừng làm mất mặt lão Tề nữa! "
Tề Tuyên " Tỷ tỷ ở đây rất chán, ta dẫn tỷ đi chơi nơi khác vui hơn nha! "
Bạch Thiên Tuyết " Được ta đi dạo cùng với đệ! "
Tề Tuyên nắm tay cô đi, hai người đi ra khỏi sân đấu tập đi đến hoa viên, hoa viên trong cung vẫn chưa thể nào so sánh được với nơi ở của cô trong tông môn.

Bạch Thiên Tuyết " Thích hoa sao? "
Tề Tuyên " Đệ là một nam nhân không thích hoa! "
Bạch Thiên Tuyết " Vậy sao lại đưa ta đến đây? "
Tề Tuyên " Tuy ta không thích hoa, nhưng không phải nữ nhân đều thích hoa sao? "
Bạch Thiên Tuyết " Nghĩ ta thích hoa nên dẫn ta đến đây? "
Tề Tuyên " Đúng vậy, vậy là tỷ tỷ không thích hoa! "
Bạch Thiên Tuyết " Ta thích hoa nhưng hoa ở đây không đẹp! "
Tề Tuyên " Vậy bây giờ chúng ta chơi gì đây, chỉ đi xung quanh như này rất chán! "
Cô nhìn cậu nhóc nhỏ tuổi nhưng tay chống cằm nhìn rất giống ông cụ non, cô đưa tay ra ôm cậu nhóc nhỏ rồi bay lên trời.

Bạch Thiên Tuyết " Nếu không có gì chơi, bây giờ ta đưa ngươi đi tìm trò vui! "

Cậu nhóc ngơ ngác ra nhìn, sau đó thì lại vui vẻ phấn khởi hai tay ôm chặt lấy cô nhưng lại nhìn xuống dưới không rời mắt đi.

Bay một lúc thì hầu như mọi nơi đều bay qua, chỉ còn riêng lãnh cung vẫn chưa đi, nhìn nhìn Tề Tuyên trên tay nhưng đều cô hứng thú muốn biết thì không kìm lòng được mà đi tìm hiểu.

Đến bên trên nóc nhà nhìn xuống, lãnh cung ở đây không tệ như cô nghĩ, vẫn có hoàng tử, công chúa không được sủng ái chơi đùa cùng nhau.

Bạch Thiên Tuyết " Tên hoàng đế này cũng không phải loại tốt lành gì, con thì tất cả đều là con, nhưng chỉ cho những người lão yêu thương đến diễn trò hề, chẳng làm nên tích sự gì.

Còn một số thì lại cho qua một xó không quan tâm! "
Ngọc Thố [ Ký chủ người không vui sao? ]
Bạch Thiên Tuyết " Không có dù sao cũng không liên quan, nói vì thấy lão hoàng đế thiên vị mà thôi, chứ thời đại nào mà không có! "
Tề Tuyên " Tỷ tỷ ở đây là đâu vậy? "
Bạch Thiên Tuyết " Khi lớn rồi sẽ biết thôi, bây giờ chúng ta quay trở lại thôi! "
Tề Tuyên " Được ạ! "
Quay đầu lại nhìn một lần nữa cô mới rời đi, bây giờ cô mới nhận ra cảm xúc đa dạng hiện tại là do cơ thể ảnh hưởng đến, tâm trạng lúc vui lúc giận dữ một cách vô lý.

Về đến nơi thì tất nhiên như cô dự đoán sư phụ đang không vui.

Sau khi tất cả những người mà hoàng đế nói tài năng nhưng chẳng khác gì những người phía trước, Vu lão tranh thủ lúc cô đi nơi khác mà trách mắng một phen.

Khi về đến cô chỉ nhìn thấy Vu lão phê bình bọn họ từng người một như thế nào, các hoàng tử, công chúa đây vẫn là lần đầu tiên bị la mắng mà không cách nào phản bác lại được.

Bạch Thiên Tuyết " Sư phụ người làm sao lại tức giận thành ra như này? Ngay cả hình tượng cũng không cần giữ sao? "
Vu lão " Con trở lại rồi? Có mệt không? "
Bạch Thiên Tuyết " Con chỉ đi chơi thôi làm sao có thể mệt được! "
Tất cả mọi người có mặt đều mắt chữ a mồm chữ o, ai cũng hoài nghi lúc nãy là ai đó mắng người không phải lão.

Hoàng tử, công chúa nhìn mà ghen tị đến đỏ cả mắt, có vài công chúa không quan tâm đều gì đi đến khiêu chiến, nghe có người khiêu chiến mình cô nhìn đến sư phụ.

Vu lão " Ta cho phép con, nhưng phải biết lần này đấu với người yếu hơn mình phải biết kiềm chế lại! "
Bạch Thiên Tuyết " Con biết rồi! "
Tứ công chúa " Ta không tin mình sẽ thua cả một đứa trẻ! "
Bạch Thiên Tuyết " Đại sư huynh đánh tay đôi có cần vũ khí hay không? "
Tề Ngôn " Được, nhưng nếu muội không muốn thì cứ đánh theo ý của mình là được, không cấm dùng vũ khí! "
Cô đưa Tề Tuyên qua cho Tề Ngôn rồi bước lên lôi đài, vừa lên đến còn chưa có người nói bắt đầu thì tứ công chúa đã tấn công, nhưng lại bị cô nhẹ nhàng xoay người né đi.

Chưa để cho tứ công chúa kịp thời suy nghĩ đến chiêu tiếp theo thì cô đã ở ngay sau lưng, tứ công chúa cầm kiếm quay người lại nhưng lại không có ai, cô như ảo ảnh mà vờn người khác, cho đến khi đối phương kiệt sức mới nhẹ nhàng ngồi trên ghế.

Ngọc Thố [ Ký chủ người thật đen, từ khi nào học được cách chơi đùa người ta như vậy? ] Thật đáng sợ a!
Bạch Thiên Tuyết " Không phải là học được, mà vốn dĩ bản tính đã như vậy rồi! ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.