Bạch tộc trưởng ngồi trong phòng nhìn Bạch Ngưng Băng đang ngồi một bên đầy bất lực.
Bạch Ngưng Băng giết người, theo quy định của hội minh là phải trục xuất ra khỏi gia tộc, đồng thời đền mạng cho người bị hại.
Tuy nhiên hắn là biểu tượng quật khởi của Bạch gia trại, bảo họ nhả hắn ra là việc không thể nào.
Bạch Ngưng Băng tính tình càng rỡ, xem thường quy định, rời xa thể chế gia tộc là việc ai trong Bạch gia trại cũng biết.
Bất quá, hắn trước nay tuy làm việc tùy ý, ngông cuồng bá đạo nhưng đều có chừng mực nên gia tộc cũng rất dung túng cho hắn, đặc biệt là tộc trưởng lão.
Nhưng lần này, lão muốn dung túng hắn thật sự quá khó.
Cho dù lão cố nói là ở đó chỉ có người Cổ Nguyệt sơn trại làm chứng nên vu oan giá họa cho hắn, nhưng chính lão cũng không dám tin là hắn vô tội.
Mặc dù lão chỉ nhìn thoáng quá thi thể, tuy vậy nhưng vết thương do mũi khoan băng tạo ra nhìn cái là biết ngay.
- Bạch Ngưng Băng a, ngươi vì sao lại giết người?
Lão thoáng thở dài, hỏi.
- Chính ta cũng muốn biết vì sao đây?
Bạch Ngưng Băng đáp, nghiêng đầu nhìn lão.
- Tộc trưởng a, nếu ta nói người không phải do ta giết vậy người có tin không?
- Tin cái rắm nhà ngươi!
Lão trong lòng kêu ầm lên, ngoài mặt lại thở dài.
- Cho dù ta tin thì sau, Cổ Nguyệt bộ tộc cũng nhất quyết không tin.
Bạch Ngưng Băng cười khẽ, hắn biết trong lòng lão nhất định sẽ không tin.
Quả thật người không phải do hắn giết, nhưng hắn cũng thật lười đi giải thích.
- Đó là đương nhiên.
Hắn hờ hững đáp, chống cằm nhìn ra cửa sổ.
Bỗng nhiên trong lòng hắn vang lên câu hỏi của Phương Chính.
- Ta sống vì cái gì à?
Hắn trong lòng suy tư.
Ban đầu hắn cũng chẳng thèm quan tâm đến việc tìm câu trả lời.
Bởi vì hắn biết rõ bản thân là thập tuyệt thể, mà loại thể chất này định sẵn là sẽ chết sớm.
Tuy hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ chết, nhưng thật lòng hắn cũng không muốn chết.
Hắn muốn sống, sống thật lâu, sống thật tốt.
Từ lúc bắt đầu, hắn chỉ có suy nghĩ muốn sống.
Mãi cho đến hôm nay, trước câu hỏi của Phương Chính, Bạch Ngưng Băng đột nhiên cảm thấy muốn biết đáp án.
Không phải đáp án cho việc hắn hỏi Phương Chính, mà là đáp án cho câu hỏi Phương Chính hỏi hắn.
Cứ như vậy, hắn liền bận tâm đến nó.
-----
Ánh tà dương đỏ rực thê lương như một trái tim đang rỉ máu.
Tiếng gió chiều vi vu, mang theo tiếng sói tru từ xa xa vọng lại.
Một nhóm người đứng trên sườn núi phía sau sơn trại của Cổ Nguyệt bộ tộc, nơi này chính là mộ địa.
Trong mộ địa lúc này có thêm một vài ngôi mộ, những ngôi mộ này là nơi an nghỉ của những thành viên gia tộc vừa ngã xuống trong làng triều.
— QUẢNG CÁO —
Mỗi ngày, ở đây đều gần như sẽ có tăng thêm một ít ngôi mộ.
Mỗi ngày, đều sẽ có một nhóm ít người ở đây bi thương đưa tiễn người thân, bạn hữu, đồng đội.
Mặt trời dần khuất, bóng người cũng tan dần.
Chớp mắt, khu mộ địa chỉ còn đứng ba người.
Phương Chính sắc mặt đạm mạc ngắm nhìn hai ngôi mộ mới đắp, bên trên hai tấm bia khắc tên Cổ Nguyệt Hằng và Cổ Nguyệt Tịnh Không.
Trong đầu hắn, từng ký ức liên quan đến hai người họ lần lượt hiện về.
Có lúc chiến đấu cùng nhau, có lúc vui vẻ cười đùa, khi lại luyện tập đối chiến.
Trái tim Phương Chính lúc này đau nhói, lạnh lẽo vô cùng.
Hắn bỏ mặt cho loại cảm xúc này tự do trôi nổi, chậm chạp nhắm nuốt sự chua xót mà nó mang lại từng chút một.
- Phương Chính, ngươi không sao chứ?
Lúc này, giọng nói quan tâm của Cổ Nguyệt Thanh Thư vang lên bên tai Phương Chính, hắn liền nghiêng đầu nhìn lại Thanh Thư ở bên cạnh, khẽ mỉm cười.
- Ta không sao.
Trước đó có hơi kích động nhưng giờ thì ổn rồi.
- Đừng quá gượng ép bản thân.
Con người ai cũng có lúc yếu lòng, ngươi không cần phải tỏa ra bản thân mình không sao.
Dù bây giờ ngươi có khóc thật bi thương, cũng không ai có quyền nói gì ngươi cả.
- Ta hiểu...
Phương Chính cười bi ai, đồng thời đưa tay chạm vào cổ mình.
Trên cổ hắn lúc này in rõ dấu năm ngón tay.
Dấu vết này là do hắn tự mình để lại.
Trước đó, sau khi đám người Bạch gia trại và Hùng gia trại rời đi không lâu, Phương Chính kết thúc tràn cười dữ tợn của mình bằng hành động tự bóp cổ.
Hắn đem chính mình bóp đến không thở nổi, như thể chỉ muốn đem mình bóp chết mới cam lòng.
Nếu không phải xung quanh có nhiều người ngăn cản thì khả năng rất lớn là hắn đã thật sự bóp chết chính mình luôn rồi.
Nghĩ đến tình cảnh lúc đó mà nói, ba từ "hơi kích động" của Phương Chính căn bản là không đủ để diễn tả.
- Tổ trưởng, Dược Hồng tỷ.
Con người rốt cục là sống vì cái gì vậy?
Im lặng hồi lâu, Phương Chính liền hỏi, đem không khí ảm đạm bao trùm xung quanh ba người thổi qua.
Cổ Nguyệt Thanh Thư và Cổ Nguyệt Dược Hồng thoáng nhìn nhau, Thanh Thư liền nói.
- Khó nói lắm, mỗi người có một cách sống khác nhau, nên câu trả lời cũng sẽ không giống nhau.
Mỗi người còn sống đều có ngàn vạn lý do, chỉ bản thân ngươi mới có thể có câu trả lời thỏa đáng cho chính mình.
- Vậy tổ trưởng, ngươi sống vì cái gì?
Phương Chính hỏi, ánh mắt mông lung nhìn qua Thanh Thư.
- Phương Chính, ngươi nhìn ở đó đi.
Thanh Thư cười, chỉ tay vào cánh rừng ở bên sườn núi.
- Với ta, gia tộc cũng giống như cánh rừng kia, mỗi người là một cái cây bên trong đó.
Cây lớn bảo vệ, che chở cho cây con.
Cây con không ngừng lớn lên, trưởng thành, cũng là lúc cây lớn ngã xuống, trở thành chất dinh dưỡng cho mầm non mới.
Vòng tuần hoàn cứ thế lặp lại.
- Mỗi một người trong gia tộc đều như vậy, người trước bảo vệ người sau, người sau kế thừa người trước, cứ thế phát triển, đưa giá tộc đi đến phồn vinh.
Để làm được như vậy, người đi trước phải chấp nhận hy sinh, hy sinh chính mình để bảo vệ thế hệ sau, bảo vệ những mầm non mới.
Đó là câu trả lời của ta.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính nhìn thật sâu vào Thanh Thư.
Tận sâu trong lòng hắn không khỏi khâm phục Thanh Thư.
Chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy so với việc đọc và suy nghĩ hoàn toàn khác xa nhau.
Hy sinh chính mình vì người khác, nói thì dễ, nhưng làm lại khó khăn vô cùng.
Tuy nhiên, Phương Chính biết rõ nam nhân trước mắt mình lúc này là một người nói được cũng làm được việc này.
- Thanh Thư chết đi chính là một việc vô cùng đáng tiếc.
Nhưng đối với tình cảnh sắp tới, hắn lại là một mối đe dọa.
Phương Chính trong lòng cảm thán.
Bỗng đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó, liền hỏi.
- Tổ trưởng, trong những cây non mà cái cây mang tên Cổ Nguyệt Thanh Thư bảo vệ, liệu có cái cây nào gọi là Cổ Nguyệt Phương Chính không?
- Tất nhiên là có.
Thanh Thư cười hiền lành.
- Nhưng ta cứ cảm thấy đã sắp đến lúc cái cây Cổ Nguyệt Phương Chính này trưởng thành hơn cả Cổ Nguyệt Thanh Thư rồi.
- Ta nhớ mình từng nhìn thấy một câu nói, "lớn rồi không có nghĩa là trưởng thành".
Phương Chính đáp, nhìn qua Dược Hồng đang chấp hai tay sau đầu đứng bên cạnh Thanh Thư.
- Vậy Dược Hồng tỷ thì sao?
- Ta à.
Ta không cao cả như tổ trưởng.
Với ta mà nói, được sống theo cách mình muốn là tốt nhất.
Thích ăn liền ăn, thích ngủ liền ngủ, muốn đánh ai cứ việc đánh người đó.
Sống tự do tự tại, không bị bó buộc bởi quy tắc.
Đó chính là câu trả lời của ta.
Dược Hồng đáp, nở nụ cười rạng rỡ nhìn vầng thái dương chỉ còn lại một đường cong nhỏ ở phía chân trời xa.
- Sống tự do...!ta cảm thấy cách sống này rất đẹp mà.
Phương Chính nói, mỉm cười nhìn qua Dược Hồng, sau đó quay đầu nhìn lại những ngôi mộ phía sau lưng, cuối cùng cất bước đi khỏi đó.
- Ta sẽ về nghỉ ngơi, sau đó tìm câu trả lời cho chính mình.
Tổ trưởng, Dược Hồng tỷ, khi nào có câu trả lời, ta sẽ nói lại với cả hai xem như là trao đổi.
- Ha ha, ta chờ câu trả lời của ngươi.
Thanh Thư và Dược Hồng cười nhẹ, cảm thấy gánh nặng trong lòng cũng vơi đi ít nhiều.
Hai người nhìn thoáng qua mộ địa lần nữa, liền song song đi theo Phương Chính.
Phương Chính một mình đi trước về sơn trại, một đường im lặng đi về phòng thuê của mình.
Lầu trúc trước đây hắn sống hiện tại đã bị trưng dụng làm nơi trú đóng của sơn trại để tiện việc canh phòng trong làng triều.
Chính vì như vậy nên Phương Chính phải đi thuê phòng ở khách đi3m nằm giữa sơn trại để ở.
Hắn quay về phòng liền lập tức thay đồ đi ngủ.
Ngày hôm nay hắn thật sự quá mệt, mệt ở tinh thần chứ không phải thể xác.
Giấc ngủ với hắn lúc này mà nói là cần thiết hơn tất cả.
Phương Chính ngủ một giấc đến nửa đêm mới tỉnh lại.
Hắn nằm im trên giường hồi lâu, qua một lúc mới trở người ngồi dậy.
Căn phòng tối đen, không gian bốn bề tĩnh lặng, chỉ thi thoảng nghe thấy tiếng sói tru từ xa xa vọng lại.
Hắn ngồi trên giường, đôi mắt sáng quắt nhìn thẳng về phía trước.
Tâm trí hắn lúc này bận rộn tính toán lại cái được cái mất trong việc lần này.
— QUẢNG CÁO —
Trong lần giao chiến với Bạch Ngưng Băng vừa rồi, tuy Phương Chính không làm xong kế hoạch, nhưng kết quả hắn thu được khiến hắn rất hài lòng.
Đầu tiên, hắn đã loại bỏ được hai vướng bận tình cảm là Cổ Nguyệt Hằng và Cổ Nguyệt Tịnh Không.
Mặc dù mục tiêu ban đầu là bốn, nhưng hai cũng đã xem như là đủ.
Thứ hai, tiếp cận Bạch Ngưng Băng.
Nói chính xác là để lại ấn tượng cho Bạch Ngưng Băng.
Thứ ba, chính là muốn Bạch Ngưng Băng suy nghĩ về mục tiêu sống của mình.
Phương Chính cần Bạch Ngưng Băng tìm ra cách sống, đây chính là một con đường lui hắn chuẩn bị cho đại nguy cơ sắp tới.
Trong trường hợp hắn chạy không thoát, ít ra hắn vẫn còn lại một cọng rơm cứu mạng.
Đương nhiên cọng rơm này cũng cần hắn phải bỏ ra thêm khá nhiều tâm tư để chắc chắn thành công.
Chính vì thế hắn mới nói đến việc đợi hắn tam chuyển sẽ không bỏ qua cho Bạch Ngưng Băng.
Đây chính là một ước chiến hắn đưa ra với Bạch Ngưng Băng.
Với hiểu biết của hắn về Bạch Ngưng Băng của lúc này thì tên này chắc chắn sẽ không từ chối.
Đây sẽ là bước thứ hai trong việc chuẩn bị đường lùi của Phương Chính.
- Nhưng thu hoạch lớn nhất trong lần này lại là cái khác.
Phương Chính tự nói, ánh mắt trở nên sắt lạnh.
Hắn nhìn quanh phòng một vòng, mọi thứ vẫn như cũ tối đen và im ắng.
Thật lâu sau, hắn nói khẽ bằng giọng lạnh băng.
- Ra đi, ta biết ngươi vẫn còn ở đây!
Xung quanh im ắng, ngay cả tiếng kim thêu rơi xuống cũng có thể nghe được.
- Không ra chứ gì? Tốt thôi.
Phương Chính cười nhạt, đứng lên lấy áo như muốn chuẩn bị ra ngoài.
- Vậy để ta đi viếng thăm Dược Hồng tỷ lúc nửa đêm vậy, tiện thể tiễn nàng ta một đoạn.
Không biết có nên hiếp trước giết sau không? Hay là ngược lại giết xong rồi hiếp?
Hắn vừa nói, vừa đi lại phía cửa.
Nhưng bỗng, bước chân của hắn trở nên cứng nhắc, sau đó là không cách nào bước tiếp được.
Giống như có thứ gì đó kéo lại, cũng giống như là cơ thể không nghe theo khống chế của hắn.
- Dừng lại đi...!Ta không cho phép ngươi làm hại Dược Hồng tỷ và Thanh Thư tổ trưởng!
Phương Chính tự nói, xong tự mình kinh ngạc.
- Ha.
Hắn cười khẽ một tiếng, ngồi phịch xuống ôm miệng cố ép lại tiếng cười.
- Quả nhiên...
Hắn nói, ánh mắt vô cùng dữ tợn.
- Ngươi vẫn còn ở đây, Cổ Nguyệt Phương Chính!.