Trần Vũ sau khi bắn ra một mũi tên, nhìn thấy hình tượng lúc này của Trần Tiểu Phương, khóe môi không tự chủ được mà giật giật mấy cái. Còn tên đầu lĩnh côn đồ thì nhìn đến dại ra, chỉ có Trần Minh là âm thầm mặc niệm thay cho hắn.
“Khặc khặc khặc, tiểu mỹ nhân, mau đến đây, mau đến đây, hôm nay ta không chơi chết ngươi, thì không mang họ Vương!” Sau một hồi ngây dại, tên đầu lĩnh côn đồ dường như bừng tỉnh, nhanh chóng lấy ra tấm khiên tròn sau lưng, ánh mắt nhìn về phía Trần Tiểu Phương càng lúc càng thêm nóng bỏng. Không những thế, hắn còn cố ý thè lưỡi ra liếm liếm bờ môi, phát ra âm thanh sùm sụp, như đang muốn nuốt sống nàng.
“Em gái, tên này thật sự là quá vô sĩ! Ta nhịn không được nữa rồi, ngươi mau lên phế hắn đi!” Trần Minh thấy một màn trước mặt, vừa lui về sau mấy bước, vừa hô lên.
Trần Vũ liếc nhìn Trần Minh một cái, sau đó cũng giương cùng nhìn chằm chằm về phía tên đầu lĩnh. Chỉ là, âm thanh của Trần Minh vừa dứt, Trần Tiểu Phương đã hừ lạnh một tiếng, sau đó nàng hướng về phía tên đầu lĩnh lao đi như một ngọn gió.
“Choang!”
Ngay lập tức, một tiếng âm thanh va chạm của kim loại vang lên. Thanh đoản kiếm trên tay phải của nàng chém thẳng vào tấm khiên sắt trên tay trái của tên đầu lĩnh. Mà tên đầu lĩnh lại phản ứng cực nhanh, lưỡi búa trên tay trái của hắn nhanh chóng hướng về phía trước ngực của nàng cắt tới. Nàng làm sao dễ dàng chịu yếu thế như vậy, chỉ thấy nàng hừ lên một tiếng, sau đó cả thân hình liền ngã ra phía sau tạo thành một đường vuông góc với mặt đất, mà hai chân nàng thì xoay tròn lại, sau đó dùng một tốc độ cực kỳ mau lẹ, đem thanh đoản kiếm còn lại trên tay trái đâm vào eo của tên đầu lĩnh.
“A!” Tên đầu lĩnh không khỏi kinh hãi kêu lên một tiếng, sau đó lại không hề do dự một chút nào, mà ngã người lăn tròn dưới đất, đem đòn tấn công vừa rồi của nàng tránh đi.
“Vèo!”
Nhưng hắn còn chưa kịp định thần lại, thì một mũi tên từ phía xa đã lao tới, tinh chuẩn cắm thẳng lên trên bắp đùi của hắn.
“Á!”
Một cơn đau nhức truyền đến, làm cho hắn thét lên một tiếng kinh hãi, sau đó hắn dùng ánh mắt vô cùng cừu hận nhìn về phía Trần Vũ, quát lên một tiếng: “Vô sĩ!”
Nhưng Trần Vũ chẳng thèm để tâm một chút nào, từ lúc bắt đầu, Trần Vũ đã nhắm rất kỹ, chỉ chờ có mỗi cơ hội như thế này để giải quyết tên đầu lĩnh, cho nên hắn làm sao có thể bỏ lỡ được chứ.
“Vèo!”
Lại một mũi tên nữa được bắn ra, mà lúc này tên đầu lĩnh đã kịp thời phản ứng, đem tấm khiên sắt che lại trước người, chỉ nghe choang một tiếng, mũi tên đã bị tấm khiên chắn bên ngoài. Chỉ có điều, hắn lúc này có thể đỡ được mũi tên của Trần Vũ lại không cách nào có thể tránh né được đòn tấn công tiếp theo của Trần Tiểu Phương. Chỉ thấy, lúc này nàng phóng người lao đến, bóng người từ trên không trung lao xuống, như là một con báo săn thực thụ, hai thanh đoản kiếm như là hai đoàn hàn quang, nhắm thẳng vào cổ và bụng của tên đầu lĩnh mà chém.
Tên đầu lĩnh vô cùng kinh hãi, hắn chỉ có thể lăn người, đem tấm khiên che chắn quanh người.
“Choang!”
Lại một tiếng va chạm vang lên, nhưng lần này tiếng va chạm còn chưa kịp dứt, đã có một âm thanh trầm đục phát ra, như có một vật gì đó vừa bị cắt xuống. Sau đó là một hồi la hét thảm thiết.
“A, chân của ta, chân của ta! Con tiện nhân này, mày cũng dám bị thương tao?!” Tên đầu lĩnh đau đớn hét lên.
Lúc này, một mũi dao sắt nhọn đã chém thẳng lên bắp đùi của hắn, rạch ra một đường vết thương sâu hoắm, thậm chỉ còn có thể dễ dàng nhìn thấy một chút xương trắng hiện ra bên trong. Vừa rồi, sau khi chém trúng khiên tròn, Trần Tiểu Phương đã nhanh tay thay đổi động tác, đem mũi kiếm đâm về phía bụng, cho chệch xuống bắp đùi. Mà động tác của nàng vừa nhanh lại vừa tinh chuẩn, huống hồ gì trên người tên đầu lĩnh đang có vết thương, đương nhiên là hắn không thể nào tránh được, chỉ có thể nhận mệnh bị nàng chém trúng.
Một kiếm chém xuống, Trần Tiểu Phương vẫn còn chưa được hài lòng, nàng lại xoay cổ tay, chém thêm một nhát về phía đùi còn lại của tên đầu lĩnh.
“A!” Lần này, tên đầu lĩnh chỉ hét thảm một tiếng, sau đó, trong cơn tức giận, hắn vung mạnh cây rìu trong tay về phía nàng.
Động tác của hắn rất bất ngờ, lại cực kỳ có lực. Tuy nhiên, so với phản xạ có điều kiện của nàng, thì vẫn chậm hơn một nhịp. Chỉ thấy nàng nghiêng người một cái, rồi sau đó lăn thêm một vòng tròn, đã hoàn toàn tránh thoát được một chém vừa rồi.
Mà lúc này, Trần Minh cũng không có đứng im, hắn xách theo cây rìu, lớn tiếng hô to: “Ải ải ải, mau mau ăn của ông mày một rìu!”
Thân hình to lớn của Trần Minh lao đến như một trận cuồng phong, đem cây rìu trên tay quét tới, chỉ nghe “ầm” một tiếng thật lớn. Thân hình của tên đầu lĩnh giống như một cái gối mềm, bị quét bay ra ngoài đến mấy chục thước. Nếu như không phải thực lực hắn đủ mạnh, bị một rìu vừa rồi của Trần Minh đã bị mất mạng luôn rồi.
“Các ngươi… các ngươi… hãy đợi đấy…” Trong tiếng hô đứt quãng, tên đầu lĩnh vô cùng kinh hãi, cố lết hai cái thân bị thương của hắn chạy trốn ra bên ngoài.
Thấy như thế, Trần Tiểu Phương đã muốn nhấc chân lên muốn đuổi theo, nhưng Trần Minh lại chạy tới đưa tay lên ngăn nàng lại: “Được rời, đừng có đuổi theo nữa!”
Thấy Trần Minh ra hiệu lắc đầu, nàng hừ lên một tiếng, lại dứt khoát quay lưng rời đi, không thèm nhìn đám lâu la đang nằm kêu rên ở dưới đất một chút nào. Nhìn bóng lưng của hai anh em bọn họ dần xa dần, Trần Vũ cũng không có nói nhiều, liền tiếp tục chạy đuổi theo phía sau: “Ui ui, chờ ta theo với!”
“Em rể, biểu hiện vừa rồi của ngươi cũng không tệ nha!” Trần Minh hơi xoay người lại, đấm đấm lên trên ngực của Trần Vũ mấy cái, rồi cười to.
“Hì hì, cũng bình thường, cũng bình thường thôi!” Trần Vũ cười gãi đầu.
Chỉ là, khi ánh mắt của Trần Vũ hướng về phía Trần Tiểu Phương nhìn lại, thì thấy nàng trừng lên một cái, sau đó nàng không thèm để ý đến hắn một chút nào, chỉ lặng lẽ đi về phía trước, bước chân càng lúc càng nhanh, làm cho nụ cười trên mặt Trần Vũ có chút cứng lại.
“Đi thôi, chúng ta về nhà thôi!” Trần Minh liếc mắt nhìn hai người một chút, rồi sau đó vỗ vỗ bả vai Trần Vũ mà chạy đi.
Qua hơn mười phút sau, Trần Vũ được hai anh em Trần Minh dẫn đến một ngọn đồi nhỏ, phía trên có một căn nhà bằng gỗ, nằm áp sát dưới một thân cây to đến mấy chục người ôm. Mà phía sau ngọn đồi này, còn dựng thẳng lên một cái vách núi cao đến vạn trượng, phía dưới thỉnh thoảng có thể nghe được một ít tiếng nước chảy.
“Thế nào, cảm thấy sợ rồi sao?” Lúc này, Trần Tiểu Phương hơi quay đầu lại, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Trần Vũ, phun ra một câu trào phúng.
“A, ai sợ? Sợ cái gì cơ?” Trần Vũ từ lúc nãy đến giờ vẫn còn đang quan sát khung cảnh xung quanh, lúc này mới bị câu nói của nàng làm cho giật mình.
“Ha ha ha, em rể, ngươi đừng sợ, em gái của ta chỉ trêu đùa ngươi thôi! Nơi này là nhà của chúng ta, là một chỗ tương đối vắng vẻ, với lại, nghe đồn trước đây nó là một khu quỷ dị, cho nên chẳng có ai dám lui tới gần. Nhưng mà, có ta ở đây rồi, cho dù là quỷ vật có hiện ra, cũng bị đuổi chạy! Cho nên ngươi cứ yên tâm mà ngủ qua đêm ở đây đi!” Nói xong, Trần Minh liền đi về phía trước, đẩy cửa nhà ra, rồi đi vào bên trong.
Trong khi Trần Tiểu Phương đang định đi tới trào phúng thêm mấy câu với Trần Vũ, thì lúc này, trong đầu Trần Vũ lại vang lên âm thanh của hệ thống.
“Đinh, chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ, nhận được 500 điểm kinh nghiệm, độ thân thiện của Trần Tiểu Phương tăng lên 70 điểm!”
“Đinh, vì độ thân thiên của Trần Tiểu Phương vượt qua 50 điểm, cho nên hệ thống tặng cho chủ nhân 100 điểm danh vọng!”
“Đinh, chúc mừng chủ nhân thăng cấp, đẳng cấp hiện tại là cấp 11!”
“Đinh, hệ thông thăng cấp!”
“Đinh, cửa hàng vật phẩm mở ra!”
“Đinh, cửa hàng danh vọng mở ra!”
“Đinh, diện tích không gian trữ vật tăng lên gấp đôi!”
Liên tiếp những âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, làm cho Trần Vũ có chút sững sờ. Ngay lập tức, Trần Vũ liền mở ra giao diện thuộc tính bản thân.
Tên nhân vật: Trần Vũ
Đẳng cấp: 11
Nghề nghiệp: Trung cấp Thợ Săn
Kinh nghiệm: 0/1000
Thể chất: 20
Sức mạnh: 20
Phòng ngự: 20
Nhanh nhẹn: 20
Trí lực: 20
Vũ khí: Bạch Ngân Cung (Sơ cấp)
Kỹ năng: Xuyên Tâm Tiễn (Cao cấp), Thông Thiên Nhãn (Thần thông)
Nộ khí: 100/100
Trang bị: Không
Thú cưỡi: Thố Vương (Cấp 21)
“Này, ngươi đứng ngây ra đó làm gì? Có nghe ta nói gì không?” Trần Tiểu Phương thấy Trần Vũ cứ đứng ngơ ngác ngoài cửa, liền không khỏi tức giận mà đánh cho hắn một cái khuỷu tay.
Trần Vũ còn đang tính vào xem cửa hàng vật phẩm và cửa hàng danh vọng, bị một cái khuỷu tay này đánh trúng, liền giật mình, lập tức rời khỏi hệ thống.
“Này, rốt cuộc là ngươi có muốn vào nhà hay là không?” Trần Tiểu Phương thấy mình gọi mãi mà Trần Vũ không có trả lời, nàng đã bắt đầu nổi nóng.
“Kêu, kêu cái gì mà kêu? Ta không có điếc, đi vào nhà thôi!” Trần Vũ bị đánh đau không khỏi trừng mắt lên nhìn nàng, sau đó cũng chẳng thèm để ý đến nàng mà bước nhanh vào trong.
“Này…” Trần Tiểu Phương sững sờ ngay tại chỗ, nàng chưa bao giờ bị người khác đối xử với mình như vậy.